Đây là câu chuyện về một Giang tông chủ đơn phương Trạch Vu Quân. Những năm tháng cả hai ôm tình cảm trong lòng nhưng vì hoàn cảnh, vì trách nhiệm gia tộc không thể nói ra, là tư vị gì?
Yêu đơn phương một người, giống như uống phải một liều thuốc độc, vừa mong nó sớm có thể giết chết mình để sớm được giải thoát khỏi đau đớn nó mang lại, vừa luyến tiếc cuộc sống, không nỡ buông tay...
____
Giang Trừng bắt đầu thích Lam Hi Thần, có lẽ là từ thời điểm cầu học tại Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngày đó, hắn mười lăm tuổi, Lam Hi Thần mười chín.
Ngày đó, Giang Trừng vẫn còn là Giang tiểu thiếu gia, Lam Hi Thần đã sớm xuất đầu lộ diện trên giang hồ, nhận được danh xưng Trạch Vu Quân, danh tiếng thậm chí vượt qua cả thân phụ Thanh Hành Quân của mình ngày trẻ. Thiếu niên ôm mộng lớn, có ai không thán phục, hâm mộ một người xấp xỉ trang lứa với mình, lại nổi bật toàn diện, chẳng có gì để chê trách?
Giang Trừng trước ngày tới Vân Thâm Bất Tri Xứ đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, một trong Lam thị song bích nổi danh giang hồ, rốt cuộc là người như thế nào?
Nói tới Lam Hi Thần như thế nào, hắn và Ngụy Anh đều chưa từng gặp qua, nhưng phụ thân hắn từng gặp. Dù sao, phụ thân là Giang tông chủ, mỗi lần Thanh Đàm hội đều sẽ tham dự, mà đại diện Lam thị, luôn luôn là Lam lão tiên sinh cùng thiếu tông chủ Lam Hi Thần. Có điều, Giang Trừng không dám đem thắc mắc nho nhỏ này hỏi phụ thân của hắn, chỉ cẩn thận từng chút một giấu nó vào tận đáy lòng.
Nhắc tới gặp Lam Hi Thần, Kim Tử Hiên cũng từng gặp qua. Giang Trừng thực sự rất ngạc nhiên, Kim Tử Hiên trời sinh kiêu ngạo, vậy mà nhắc tới vị Trạch Vu Quân vừa thành danh nọ, lại không tiếc lời khen ngợi, rốt cuộc người kia phải ưu tú tới mức độ nào?
So với Ngụy sư huynh của hắn, hẳn là phải hơn nhiều lắm!
Tò mò của tuổi thiếu niên tựa như một hạt giống tươi tốt, càng vùi sâu trong đáy lòng càng nhanh đâm chồi nảy lộc, chẳng mấy chốc đã hùng dũng nhú mầm, đội đất vươn lên, khiến tâm can vừa tê vừa ngứa. Giang Trừng cố gắng đem những mầm xanh mơn mởn kia đè ép lại tầng tầng đất sâu, tự nhủ bản thân tại sao phải nôn nóng chỉ vì một kẻ chưa từng gặp mặt như vậy cơ chứ? Dẫu sao, cũng chẳng bao lâu nữa hắn đã tới Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, không phải sao?
Nhưng Giang Trừng tính nhầm.
Tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có nghĩa là có thể gặp được Lam Hi Thần.
Lam gia lắm quy nhiều củ, Lan thất cách nơi sinh sống của con cháu trong tộc đã xa, nơi ở của các thế gia công tử khác cách nơi ở của Lam thị nội tộc lại càng xa. Giang Trừng đảo qua đảo lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cả tháng, ngoại trừ lần đầu báo danh mà hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng, thì sau này, tới một góc áo của Lam Hi Thần cũng chưa nhìn thấy, chứ đừng nói là gặp mặt.
Nhưng mà, hắn học chung lớp với Lam Vong Cơ.
Giang Trừng nghe nói, Lam thị song bích giống nhau như hai giọt nước, thế nên lần đầu gặp mặt cũng phá lệ mà nhìn Lam Vong Cơ thêm mấy lần. Thế nhưng, nhìn nhiều thêm vài lần, hắn vẫn cứ cảm thấy, đẹp thì đẹp thật, nhưng lạnh lùng quá.
Nếu Lam Hi Thần cũng chỉ đến thế này mà thôi, Giang Trừng quả thật muốn cười vào thẩm mỹ tu chân giới đương thời, cái gì mà tung hô hắn tới tận mây xanh, nào là ôn nhu như ngọc, đoan phương quân tử, thanh phong minh nguyệt, ngọc thụ lâm phong, lan tâm huệ chất gì gì đó, chẳng khác gì trích tiên giáng trần!
Nhưng, Giang Trừng lại một lần nữa tính nhầm.
Bởi, Lam Hi Thần quả thực chính là ôn nhu như ngọc, đoan phương quân tử, thanh phong minh nguyệt, ngọc thụ lâm phong, lan tâm huệ chất, quả thực là hình mẫu sống của trích tiên giáng trần.
Hai người lần đầu chính thức gặp mặt, Lam Hi Thần đã mời hắn cùng Ngụy Anh cùng đi diệt Thủy Hành Uyên.
Đối tượng ngưỡng mộ đã lâu cuối cùng cũng được nhìn tận mắt, chẳng hiểu sao, Giang Trừng vô duyên vô cớ cảm thấy tim đập chân run, trong lòng dường như có một trăm con cá chép quẫy sóng, một ngàn vuốt mèo nhỏ cào cào, một vạn con bướm nhỏ bay loạn xạ. Hạt mầm nho nhỏ bấy lâu bị ép dưới đáy lòng lại rục rịch ngẩng đầu, hùng dũng vươn mầm xuyên qua tầng tầng đất sâu, ý đồ ngoi lên.
Giang Trừng liều mạng áp chế bản thân phải tỉnh táo, vô thức đứng thẳng sống lưng, làm ra vẻ bình thường tự nhiên mà thi lễ, tự giới thiệu:
- Tại hạ Vân Mộng Giang Vãn Ngâm. Còn đây là sư huynh ta, Ngụy Vô Tiện.
Giọng hắn tựa như mây bay ngang trời, gió thoảng qua thinh không, nhẹ nhàng mà thong dong, tựa như một chút cũng không luống cuống, nhưng Lam Hi Thần ở đối diện không biết, Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh hắn cũng không biết, bàn tay cầm Tam Độc mà Giang Trừng giấu sau lưng, đang run rẩy đến cỡ nào.
Cảm xúc, có thể lừa người khác, nhưng chung quy lại, không thể lừa dối chính bản thân mình.
Lam Hi Thần mỉm cười nhìn hắn, dịu dàng đáp trả một câu:
- Thì ra là Giang công tử và Ngụy công tử...
Lời này vừa cất lên, Giang Trừng liền biết, mình triệt để xong rồi.
Cùng với tiếng chuông bạc "leng keng" réo gọi bên hông, "Bùm" một tiếng, hạt mầm nho nhỏ hắn hao tâm tốn sức liều mạng chôn vùi xuống lại mãnh liệt bung lên, vươn cành, đẻ nhánh, nở ra một nụ hoa nho nhỏ biêng biếc sắc xuân.
Đáy lòng của hắn vừa ngứa, vừa tê dại, lại vừa đau. Đau một cách ngọt ngào.
Hắn chưa từng nói cho Lam Hi Thần biết, lần đầu tiên gặp mặt, nụ cười của người đó có bao nhiêu chói mắt, có bao nhiêu ôn nhu, có bao nhiêu mê hoặc.
Hắn chưa từng dám nói cho ai biết.
Lam Hi Thần tựa như mặt trời ngày xuân, tươi đẹp, dịu dàng.
Chỉ có điều, mặt trời là của thế gian, sự ấm áp của mặt trời, chẳng ai có thể độc chiếm. Nếu cố chấp vọng tưởng, cái kết chính là thiêu thân đâm đầu vào lửa, thịt nát, xương tan.
Nếu như có ai đó hỏi Giang Trừng, cảm giác của mối tình đầu là như thế nào, hẳn rằng hắn sẽ đáp lời:
- Đau tới thấu tận tâm can.
Nhưng yêu thích ấy mà, ai có thể cấm cản chứ?
Từ trước cả khi Giang Trừng kịp nhận ra, thứ tình cảm ngưỡng mộ đơn thuần của thiếu niên với một thiếu niên hoàn mỹ khác đã bắt đầu chuyển hướng, lạc sang một cung đường hắn chẳng thể ngờ. Hạt mầm tình cảm vươn cành, nở ra hoa thơm mật ngọt khiến hắn đắm say, cũng nhú ra muôn vạn gai sắc khiến lòng hắn rướm máu.
Nhưng hắn không đủ sức từ bỏ. Bởi trái tim của hắn, chỉ cần đứng trước Lam Hi Thần, thì lập tức đã không còn nghe theo chỉ đạo của hắn nữa rồi.
Mười lăm tuổi, Giang Trừng lần đầu hiểu được, tại sao người ta thường nói, yêu một người, chính là đem trái tim trao cho người đó.
Giang Trừng tự cho rằng bản thân che giấu rất tốt, hơn nữa, số lần hắn và Lam Hi Thần may mắn gặp mặt cũng chỉ đếm được trên một bàn tay, nhưng có một lần, Ngụy Anh bỗng dưng ngẩng lên mà vu vơ nói với hắn một câu thế này:
- Giang Trừng, dạo này ngươi thực sự rất giống một thiếu nữ hoài xuân.
Ngụy Anh nói xong liền co giò chạy, nhưng chạy một đoạn mới phát hiện ra Giang Trừng không hề đuổi đánh mình như mọi bận, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư đệ mình vẫn đang quy củ ngồi dưới gốc ngọc lan. Hắn đăm chiêu ngẩng đầu nhìn trời, mây trắng cùng một trời hoa rơi sa vào đáy mắt, gió sớm mai phất nhẹ những lọn tóc lòa xòa mềm mại, còn sườn mặt nghiêng nghiêng được nắng sớm nhuộm lên một sắc hồng phớt dịu dàng. Những cánh ngọc lan trắng lả tả bay đầy trời, rơi trên tử y của hắn, đẹp và lặng lẽ.
Trong một khắc ấy, Ngụy Vô Tiện dường như cảm thấy, hắn không hề hiểu Giang Trừng như hắn vẫn tưởng.
Hắn hỏi sư đệ của mình: "Ngươi đang nhìn gì vậy, Giang Trừng?"
Giang Trừng đã im lặng rất lâu, sau đó mới buồn bã nở một nụ cười: "Ngắm bình minh".
Sau ngày hôm đó, Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng bình thường trở lại, lại là sư đệ của hắn như năm xưa, lúc nên ăn thì sẽ ăn, cần ngủ thì sẽ ngủ, không còn thất thần, cũng không còn mơ màng như trước.
Chỉ có Giang Trừng hiểu, hắn chỉ là đang sợ.
Sợ rằng nếu hắn sơ sẩy để lộ ý nghĩ kỳ quái của mình ra dưới ánh sáng mặt trời, thì quãng đường sau này, hắn phải đi tiếp thế nào đây?
Thế nhân bàn tán đã đáng sợ, Lam Hi Thần nhìn hắn như thế nào, đây mới là điều Giang Trừng thực sự không dám nghĩ tiếp.
Hắn thà đứng từ xa nhìn, cũng không mong Lam Hi Thần sẽ ghê tởm hắn.
Buông tay ở đây thôi – Giang Trừng tự nhủ - Nhân lúc tình cảm chưa lớn mạnh lắm, hãy dập tắt nó đi, đào sâu chôn chặt nó.
So với việc yêu một người không có hi vọng, thì tự tay chôn lấp tình đầu của mình, cái nào đau lòng hơn?
Giang Trừng không biết. Hắn cũng không đủ sức để nghĩ về nó nữa. Quên đi tình cảm này, hoặc cứ ôm ấp lấy nó một cách lặng lẽ đều giống như đang giết chết hắn.
Một cách, giống như đào tim móc phổi hắn ra ngoài, còn một cách, giống như dùng dao ngày ngày từng chút một lăng trì trái tim hắn.
Kết quả, đều là tự mình tìm chết.
Lần này, Giang Trừng cũng nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt.
Nhưng, hắn lại một lần nữa tính nhầm.
Hắn giấu được đối tượng mình thầm thương trộm nhớ - Lam Hi Thần, thậm chí giấu được cả sư huynh trúc mã cùng mình lớn lên Ngụy Vô Tiện, nhưng lại không giấu được Lam Vong Cơ.
- Giang công tử, sẽ không có kết quả đâu.
Mãi tới tận sau này, Giang Trừng vẫn nhớ bộ dạng bình thản của Lam Vong Cơ khi nói với hắn câu đó. Hắn dùng gương mặt giống Lam Hi Thần như đúc, để nói với Giang Trừng rằng, đoạn tình cảm này sẽ không có kết quả đâu.
Hắn bình thản như vậy, mà không hề biết rằng, hắn đã bỏ lại phía sau lưng một trái tim be bét, đầm đìa máu.
Nhưng Giang Trừng biết, hắn chỉ đang nói sự thực.
Mười lăm tuổi, Giang Trừng đã từng vô số lần ước nguyện. Nguyện rằng kiếp sau ta có thể gặp người, kiếp sau, vẫn có thể thích người.
Hắn không ngờ, chỉ ba năm sau, bản thân đã ước nguyện: Nguyện một kiếp này vĩnh viễn không gặp lại ngươi, ta không muốn liên lụy tới ngươi.
Và mười ba năm sau đó, chính bản thân hắn lại tàn nhẫn mà ước rằng: Nguyện kiếp sau đừng gặp ngươi, vĩnh viễn không gặp lại ngươi, bởi yêu ngươi, là nỗi thống khổ lớn nhất ta từng chịu đựng.
Hắn không biết tất cả những chuyện đó, bởi tuổi thiếu niên lần đầu biết yêu, ai có thể đoán được tương lai sẽ dành những phong ba bão táp nào chờ mình ở phía trước?
Tới khi hắn biết được, thì bản thân đã không còn đường để quay đầu.
* * *
Con người không được chọn nơi mình sinh ra, cũng không được chọn thời điểm mình sinh sống, lại càng không được chọn giới tính của mình.
Giang Trừng sinh ra là thiếu tông chủ Giang thị, lớn lên vào lúc Kỳ Sơn Ôn thị một tay che trời, hoành hành ngang ngược. Hắn là nam, và người hắn thích, vừa vặn cũng là một nam nhân.
Tất cả những thứ này, hắn đều không được quyền lựa chọn.
Cũng như hắn không được lựa chọn khi Ôn thị chọn Vân Mộng Giang thị làm nơi khai đao "giết gà dọa khỉ", không được lựa chọn khi song thân phụ mẫu bất hạnh qua đời. Hắn không có quyền lựa chọn, sau một đêm đã trở thành Giang tông chủ ở tuổi mười bảy.
Những năm tháng ấy, Giang Trừng giống như một dòng thác dữ, cách duy nhất giúp hắn tồn tại chính là ngày một trở nên mạnh mẽ hơn, liều mạng cuốn phăng mọi chướng ngại vật mình gặp trên đường. Tiến lên, hoặc là chết, hắn chưa từng được chọn lựa một phương án thứ ba.
Những năm tháng ấy, sự thù hận như một liều thuốc độc tiếp thêm sức mạnh cho hắn cố gắng, nhưng lại ăn mòn hết niềm vui và sức sống thuở thiếu niên. Giang Trừng không còn cười, thậm chí cũng không còn khóc nữa. Hắn những tưởng, hạt mầm ái tình trong trái tim mình đã héo rũ và chết mòn trong độc dược hận thù.
Nhưng, hắn đã nhầm.
Tình yêu của hắn thì ra mạnh hơn hắn tưởng.
Ban ngày, hắn là Giang tông chủ lôi lệ phong hành vực dậy Vân Mộng Giang thị, ban đêm, hắn mới là Giang Trừng mười bảy tuổi mệt nhoài giữa trách nhiệm và thù hận, run rẩy mang một bóng hình đã đào sâu chôn chặt thật lâu trong trái tim ra, lặp đi lặp lại tên người đó, mong tìm được cho mình một điểm tựa tinh thần.
- Trạch Vu Quân... Lam Hi Thần... Lam tông chủ...
Chính là lúc này, hắn nhận ra, bản thân càng không thể ích kỷ mà lôi Lam Hi Thần – Lam gia tông chủ vào vũng bùn này.
Hơn nữa, bản thân hắn lúc này đâu còn là Giang thiếu gia vô lo vô nghĩ năm nào. Hắn là Giang tông chủ. Trên hắn là cơ nghiệp tổ tiên, dưới hắn chính là hàng trăm con em Giang thị.
Hắn không có quyền lựa chọn, hoàn toàn không có.
Mười tám tuổi, Giang Trừng ước rằng, một kiếp này vĩnh viễn không gặp lại Lam Hi Thần, không muốn liên lụy tới Trạch Vu Quân đoan phương quy phạm, thanh cao thoát tục, ôn nhu hiểu chuyện trong mắt thế nhân kia.
Giang Trừng nghĩ, hắn chỉ là cắt đi một mảnh tình đơn phương vĩnh viễn không đơm hoa kết trái, nhưng đổi lại người đó một đời không vướng bận, đổi lại bản thân đời này không thẹn cùng liệt tổ liệt tông.
Có điều, hắn sai rồi.
Hắn chẳng bảo vệ nổi ai hết.
Tỷ tỷ mất rồi. Ngụy Anh, cũng mất rồi.
Vân Mộng Giang thị, từ nay, chỉ còn hắn một mình nhìn hoa trong gương, ngắm trăng trong nước mà nhớ cố nhân.
Hắn liều mạng cả một thời niên thiếu, lại chẳng thể giữ nổi bất cứ một thân nhân nào bên mình...
Những năm tháng ấy, tại Thanh Đàm hội, Giang Trừng sẽ bâng quơ mà tìm kiếm một vạt áo trắng, một dải mạt ngạch phiêu bồng theo gió, nhưng vĩnh viễn sẽ chỉ nhìn thấy bên cạnh người đó có một vạt gia bào vàng rực rỡ thêu kim tinh tuyết lãng.
Nhưng nếu ai đó từng để tâm mà hỏi hắn, có đau không, có khó chịu không, thì hắn chắc hẳn sẽ trả lời rằng "Không".
Đau đớn, hắn đã dành hết cho thời thiếu niên sóng gió của mình rồi.
Giang công tử sẽ biết đau, còn Tam Độc Thánh Thủ vĩnh viễn sẽ chỉ biết làm đau người khác mà thôi.
Ai có thể có bản lĩnh khiến hắn đau lòng cơ chứ?
Giang Trừng lừa mình dối người như vậy, lừa lâu tới mức chính hắn cũng tin là thật.
Một đoạn tình cảm thanh xuân đơn thuần, ngây ngô và đẹp đẽ, cuối cùng chỉ có thể lưu lại cho hắn một đống vết thương to nhỏ vĩnh viễn không thể lành...
Trạch Vu Quân Lam Hi Thần, có lẽ, người mà hắn ghét nhất trên đời, chính là kiểu độc đoán, tàn nhẫn, vô lý, vô tình như Giang Trừng đây. Nếu không phải, tại sao hắn nguyện ý kết giao cùng Nhiếp Minh Quyết nóng nảy thô bạo, cùng Kim Quang Dao ba phần thật, bảy phần giả, duy chỉ nhất nhất tránh xa Giang Trừng?
Đáp án vẫn luôn hiện hữu trước mắt, Giang Trừng dù không muốn chấp nhận, cũng chẳng thể cãi lại ý trời.
Nhưng hắn vẫn chưa từng, chưa từng, dù chỉ một khắc, hết thích Lam Hi Thần...
Hắn thích Lam Hi Thần nhiều tới vậy, từ năm mười lăm tuổi tới tận năm ba mươi mốt tuổi cũng chưa từng vơi bớt đi một phân, một tấc nào. Thậm chí, Giang Trừng biết, có cho thêm một ngàn năm nữa, ông trời cũng vĩnh viễn không bào mòn nổi chút tình ý vụng về đã ăn sâu vào trái tim này của hắn.
Nhưng chung quy, hắn cũng chỉ là một con người. Mà con người, đều sẽ biết mệt mỏi.
Mười ba năm, hắn nhìn Lam Hi Thần ở bên cạnh Kim Quang Dao nói nói cười cười, rồi lại nhìn Lam Hi Thần vì Kim Quang Dao mà bế quan không quản sự đời, trái tim tưởng như đã chai sạn của hắn cuối cùng cũng đi tới cực hạn.
Hắn vì Lam Hi Thần mà đau đớn ròng rã mười sáu năm, hắn mệt rồi, hắn từ bỏ.
Lam Hi Thần, nguyện kiếp sau, Giang Vãn Ngâm ta một đời đừng gặp phải ngươi, vĩnh viễn không gặp lại ngươi, bởi yêu ngươi, là nỗi thống khổ lớn nhất ta từng chịu đựng...
...Cho dù, kiếp này, ta không hề hối hận đã yêu ngươi.