Phong Hoa Tuyết

Mạc Tử Ngôn ngồi trong lương đình, dựa vào cột đá màu son khắc hoa ngẩn người. Thời tiết dần dần chuyển lạnh, cột đá đã nhiễm hàn khí của sương mai từ lâu, nàng lại giống như không hề thấy lạnh, hai mắt đăm đăm nhìn bầu trời.

Mộ Dung Tuyết đi qua khúc ngoặc thì thấy cảnh này, bước chân nhanh hơn đi tới đỡ nàng dậy. "Tử Ngôn, ngươi ngồi như vậy sẽ cảm lạnh."

Nửa người dựa vào cột đá của nàng gần như tê cóng. Cái lạnh truyền từ lòng bàn tay vào tận trong lòng. Mộ Dung Tuyết một tay nắm tay nàng, tay kia xoa bóp trên cánh tay của nàng, muốn mau chóng làm cho thân thể nàng ấm lại. Mạc Tử Ngôn hôm nay im lặng đến khác thường, cứ như vậy mà rúc vào lòng nàng nhắm mắt lại hưởng thụ quan tâm cùng trân trọng của nàng.

"Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy, suy nghĩ chuyện gì?" Hồi lâu Mộ Dung Tuyết không nghe thấy nàng nói câu gì, không khỏi lo lắng, giơ tay sờ thử trán nàng. "Có phải bị làm sao không thoải mái không?"

"Không có, chỉ hơi mệt thôi." Mạc Tử Ngôn lấy tay của nàng xuống vắt lên vai mình, giang hai tay ôm lấy thắt lưng Mộ Dung Tuyết, vùi mặt vào cái bụng ấm áp của nàng, ý muốn nàng cũng ôm mình. "Không dễ gì được ngươi săn sóc như vậy, ta phải cẩn thận hưởng thụ."

"Cái gì chứ, chẳng lẽ bình thường ta đối với ngươi không tốt?" Mộ Dung Tuyết bất mãn kháng nghị, cũng bởi vì những lời này của nàng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Nãy giờ ngươi không nói gì, khác thường như vậy, ta còn tưởng ngươi bị bệnh đó."

Thật ra là lo lắng nàng bởi vì chuyện ngày hôm qua mà khó chịu. Cái chuyện tưởng chừng như khó gặp không biết thế nào lại rơi xuống người các nàng, đổi thành người khác ai chắc cũng chịu không nổi. Nàng nên may mắn, ít nhất, trong hơn mười năm ở đây nàng đã được Triệu Uyển Như cùng Lâm Vu Phong yêu thương chiều chuộng. Mà Mạc Tử Ngôn, thuở ấu thơ của nàng ngoài trừ khổ sở chính là thù hận.

"Khác thường? Ta phải thế nào mới là bình thường?" Đầu Mạc Tử Ngôn dán lên bụng của nàng cọ tới cọ lui, tay dùng sức một chút kéo nàng vào lòng, cười xấu xa nói: "Tiểu Tuyết muốn ta hôn ngươi nên mới lấy cớ phải không?"

Mộ Dung Tuyết dở khóc dở cười, đây là thế nào cùng thế nào hử? Nhưng mặc kệ Mạc Tử Ngôn có phải vì vậy hay không, cứ ôm mặt của nàng rồi hôn thôi. Tìm được đôi môi lành lạnh kia, nhẹ nhàng ma sát, cẩn thận phủ lấp, sau đó đi tìm đầu lưỡi mềm mại đáng yêu của nàng.

"Tử Ngôn, đừng, ư ——" Mộ Dung Tuyết đẩy đẩy ra, đây là ở bên ngoài, sẽ bị người ta nhìn thấy.

Sao Mạc Tử Ngôn lại lớn mật đến thế? Nhưng sự phản kháng của nàng hiển nhiên không có tác dụng. Mạc Tử Ngôn ỷ mình mạnh, một bàn tay bắt được cổ tay nàng rồi kéo ra sau lưng, tay kia thì đỡ gáy của nàng hôn sâu hơn. Bốn cánh môi dán cùng một chỗ không có khoảng cách, tựa hồ không có gì có thể tách các nàng ra. Nụ hôn của Mạc Tử Ngôn dần dần trở nên nhiệt liệt lại dài lâu. Hô hấp giữa đôi bên cũng nặng nề hơn, nhưng vẫn dây dưa với đôi môi của Mộ Dung Tuyết không chịu buông ra.

'Xoảng'

Đồ sứ bị rơi bể phát ra tiếng vang mới kéo tỉnh hay người đang hôn nhau nồng nhiệt kia. Mộ Dung Tuyết ôm ngực đang khó chịu, nâng mắt lên, lại nhìn thấy u buồn trong mắt Mạc Tử Ngôn.

Tiểu nha hoàn làm rơi mâm trái cây, đỏ bừng mặt vội vàng nhặt mảnh vỡ xong rồi bỏ chạy mất. Mộ Dung Tuyết cũng không để ý tới nàng ta, người trước mặt đây mới khiến nàng chú ý.

"Tử Ngôn......."

"Ta luôn cảm giác mình đang nằm mơ. Là một giấc mơ rất dài, không có kết thúc, không có tạm dừng, mỗi ngày đều có chuyện tồi tệ nào đó phát sinh. Thậm chí ta hoài nghi chính mình có thực sự tồn tại hay không." Mạc Tử Ngôn vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh môi bị mình hôn hơi sưng lên. "Cái loại cảm giác mờ mịt hư vô này làm ta bất an, chỉ có nhìn thấy, chạm được ngươi, ta mới có thể xác định được mình là đang sống trong hiện thực. Xin lỗi nhé, ta nhịn không được."

Mộ Dung Tuyết lắc đầu. "Nếu là như vậy có thể để ngươi càng thêm an tâm, người làm gì với ta cũng được mà."

"Tiểu Tuyết, ngươi nói xem vì sao mà ta cũng được sinh ra chứ?" Mạc Tử Ngôn đặt cằm lên vai nàng, mắt cũng nhắm lại, tự giễu cười. "Không ai được vui vẻ cả, Mạc Nhược Ly là vậy, Mộ Dung Đường cũng vậy, còn có cha và nương ta nữa. Ta chỉ mang đến cho họ thống khổ cùng cừu hận."

"Không phải, không phải như thế. Ngươi đừng nói những lời hạ thấp mình như vậy nữa." Mộ Dung Tuyết che miệng của nàng lại. "Ai nói cha nương ngươi không vui? Ngươi không có gì sai!"

"Ta hận, thật sự hận. Nhưng ta lại không biết nên hận ai, hận Mạc Nhược Ly giết nương, cướp đi cha? Hay hận Mộ Dung Đường, người bị Công Tôn Sở giam cầm, để cha phải đi giả mạo hắn, bởi vậy mới gặp nương rồi sanh ra ta? Bọn họ cũng không cho ta một chút ấn tượng nào sâu sắc, nhưng lại là người thân nhất của ta. Tới lúc ta biết đến sự tồn tại của họ, đều là khi đã mất đi rồi." Giọng nói của Mạc Tử Ngôn tràn ngập mệt mỏi. "Tiếp theo còn có gì nữa đây? Còn có gì là thật, gì là giả nữa? Tiểu Tuyết, ta thực sợ có một ngày, ngươi cũng sẽ không thấy đâu nữa."

Mộ Dung Tuyết đau lòng ôm chặt nàng. "Ta nhớ rõ ngươi từng nói, nếu những khúc mắc này có thể làm chúng ta có liên quan tới nhau, ngươi nguyện ý thừa nhận dù có nhiều hơn nữa. Ta biết là ngươi mệt mỏi, mệt mỏi rồi, nhưng việc này là thật, chúng ta phải đối mặt. Ta vĩnh viễn sẽ không bỏ ngươi lại. Dù sau này gặp phải chuyện gì, ta cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, sẽ không thay đổi."

Nàng buông Mạc Tử Ngôn ra, sờ soạng trong tay áo một trận, sau đó lấy ra hai chiếc khăn tay gấp nếp chỉnh tề.

Mạc Tử Ngôn kinh ngạc vô cùng. "Đây không phải là khăn tay mà ngươi thêu sao? Ta cứ tưởng đã làm mất, thì ra là ở chỗ của ngươi."

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, có chút ngượng ngùng lật hai chiếc khăn ra.

"Lúc ngươi bị đưa vào Quỷ Quái Môn, sư phụ đã giao khăn tay này cho ta. Bởi vì khi đó còn đang oán ngươi, muốn nhất đao lưỡng đoạn(*) với ngươi, cho nên cũng không tính trả lại cho ngươi."

(*): chia tay hoàn toàn

Nàng lấy một cái nhét vào trong tay Mạc Tử Ngôn. "Bây giờ, ta trả nó lại cho ngươi, không được làm mất nữa, sau này dù đi đâu chúng ta cũng có thể tìm được đối phương." [bằng cách nào??~~]

Tâm Mạc Tử Ngôn nóng lên, trên mặt có ý cười, nàng gật gật đầu, tầm mắt rơi xuống chiếc khăn còn lại trong tay Mộ Dung Tuyết. Phát hiện chữ 'Vân' vốn phải nằm trên góc lại không thấy, thay vào đó lại là chữ "Ngôn" trong tên của mình.

"Tiểu Tuyết, ngươi........"

Mộ Dung Tuyết mím môi cười, trịnh trọng cầm hai tay của nàng. "Người ta muốn 'chấp tử thủ, dữ tử giai lão', là ngươi. Đừng sợ, sau này còn có ta và nương ở bên cạnh ngươi."

Mạc Tử Ngôn cũng lộ ra một nụ cười thấu hiểu, vẻ lo lắng của người trong lòng so với lời nói của nàng còn tốt hơn. "Ừm, được."

Mộ Dung Đường đứng ở bên kia, trông thấy hai người vô cùng thân thiết, phần kinh ngạc cùng hoảng hốt đã cân bằng nhau. Đã sớm nghe Đinh Văn nói qua khúc mắc giữa hai người các nàng, hắn không tin, đinh ninh rằng các nàng lựa chọn cùng một chỗ chỉ là vì nhất thời hồ đồ. Bấy giờ nhìn thấy, suy nghĩ đã có chút thay đổi. Trong nụ cười của các nàng chứa đầy vui sướng cùng thỏa mãn, ngay cả chính mình cũng có thể cảm nhận được.

"Cha." Mộ Dung Vũ bất an quan sát biểu tình trên mặt hắn. Vốn là muốn Mộ Dung Đường tới trò chuyện đàng hoàng cùng Tử Ngôn, lại không ngờ, bắt gặp nàng cùng Mộ Dung Tuyết hôn môi dưới lương đình, làm hắn sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh. Hai vị muội muội này, thật đúng là lớn mật. Cha có thể vì vậy mà càng bài xích Tử Ngôn không?

"Có người làm bạn, cũng là tốt." Mộ Dung Đường như là nói với hắn, cũng như đang tự nói với mình.

"Cha, con, con hiểu. Cha khổ sở trong lòng, con không biết nên nói như thế nào mới thích hợp. Có lẽ yêu cầu cha như vậy thực quá phận." Mộ Dung Vũ buồn bã nhìn hắn. "Nhưng mà, Tử Ngôn, dù sao cũng là muội muội của con. Nàng từng chịu rất nhiều khổ, cho dù cha không thể nhận nàng, cũng xin cha đừng... đừng bởi vì Lâm Vu Phong mà giận chó đánh mèo lên nàng."

"Ta từng nói sẽ giận chó đánh mèo lên đầu nàng khi nào?" Mộ Dung Đường đờ đẫn quay đầu lại. "Nếu các nàng đều là muội muội của con, con làm ca ca nên tẫn trách nhiệm không phải sao?"

Mộ Dung Vũ kích động không thôi: "Cha, vậy là cha chịu nhận Tử Ngôn rồi?"

Nhận? Có lẽ, nhưng muốn thật tâm chân chính nhận, còn cần thêm thời gian. Nhưng cũng như lời Mộ Dung Vũ nói, nàng là vô tội, quan trọng hơn là, trong người nàng còn giữ một nửa dòng máu của Triệu Uyển Như. Nếu đã là cốt nhục của nàng ấy, cũng chính là cốt nhục của mình, hắn muốn thay Triệu Uyển Như tới chăm lo cho nàng.

Uyển Như.......

Chỗ trên vai từng bị xích sắt xuyên qua lại bắt đầu đau, Mộ Dung Đường lấy tay ấn lên, lau khô ẩm ướt nơi khóe mắt.

Nó là con của chúng ta. Uyển Như, ta nhất định đòi lại công đạo cho nàng.

"Mộ Dung lão gia!"

Một người hầu vồi vã chạy tới khom lưng cung kính nói: "Trang chủ đại nhân muốn ta đến nói cho ngài, võ lâm minh chủ Lưu Khoát An tới Liễu Xanh sơn trang. Trang chủ thỉnh ngài cũng đi qua đó."

- --

"Nương có thích cái này không?"

Mộ Dung Tuyết chỉ vào mấy cây trâm bày ra trên bàn. "Nương muốn cái nào?"

Cố Thu Nguyệt bấu góc áo đứng bên cạnh nàng, ánh mắt đảo quanh lại mơ hồ vô định, rõ ràng là không yên lòng.

Mạc Tử Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu. "Xem ra, nương của ngươi không có hứng thú với trâm cài."

Mộ Dung Tuyết thở dài một hơi. Cố Thu Nguyệt quen cuộc sống trong nhà gỗ, hai ngày nay bắt đầu đòi về Vịnh Châu, còn làm lộn xộn quần áo đầu tóc của mình. Vì thế nàng mới mang theo Cố Thu Nguyệt đi chợ để giải sầu, muốn bà thử chậm rãi làm quen với cuộc sống cùng con người ở nơi này, yên vui sống cùng mình. Nhưng hiện tại xem ra, tình huống vẫn không tốt hơn được bao nhiêu.

"Nương, nương nói với con một câu đi? Đừng giận con nữa." Cố Thu Nguyệt tuy rằng hồ đồ, nhưng cũng có chút tiểu tính tình (xấu tính). Mộ Dung Tuyết không cho bà trở về, liền cấm thanh một câu cũng không nói chuyện. Điều này làm Mộ Dung Tuyết uể oải cực.

"Ta xem, hay là mang bà ấy đi ăn cái gì được hơn đó." Mạc Tử Ngôn xoa bóp mặt của nàng. "Chuyện này, không thể gấp, từ từ sẽ ổn thôi."

"Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy."

Hai người kéo Cố Thu Nguyệt đi ra ngọc khí điếm (tiệm bán ngọc). Mạc Tử Ngôn bỗng nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp. Nàng nhìn xung quanh một chút, bốn phía là dòng người tới lui tới tấp nập, cũng không có người nào kỳ quái.

"Tử Ngôn, ngươi tìm cái gì?"

"Không có việc gì. " Mạc Tử Ngôn lắc đầu. "Vừa rồi ta bỗng nhiên cảm thấy có người theo dõi chúng ta."

"Là hộ vệ trong sơn trang sao?" Mộ Dung Tuyết nhăn mày, bởi vì Cố Thu Nguyệt sợ mấy hộ vệ đeo đao, nên mới phái họ quay về trang không cần đi theo nữa. Chớ không phải là lại chạy đến đây?

"Mứt quả, mứt quả đây!"

Nhìn thấy mấy xâu đỏ rực ở đầu đường, Cố Thu Nguyệt bỗng vui sướng kêu lên, giãy tay Mộ Dung Tuyết ra rồi chạy tới quầy bán mứt quả.

"Ai, nương, nương chậm một chút đi!" Mộ Dung Tuyết xuyên qua dòng người đuổi theo, Mạc Tử Ngôn đang muốn đuổi theo, trùng hợp ba chiếc xe ngựa liên tục chạy ngang qua, đành phải dừng bước chờ nó đi qua hết.

Vó ngựa nện lên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc, không biết vì cái gì, mấy con ngựa này lại đi cực chậm. Mạc Tử Ngôn cảm thấy mấy xa phu kia có chút kỳ quái, lại không rõ kỳ quái ở chỗ nào.

Hôm nay rốt cuộc sao lại thế này? Cứ luôn thấy bất an. Là mình nghĩ nhiều sao?

Đợi xe ngựa qua hết, muốn tiếp tục tìm, thì đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Mạc Tử Ngôn nhanh chân chạy qua hỏi lão bá bán mứt xâu.

"Lão bá ông có thấy một cô nương trẻ tuổi đi qua đây không. Cao cỡ này so với ta, nàng còn mang theo một phụ nhân, ông có từng gặp không?"

"Có có gặp, vị phụ nhân kia hình như không tỉnh táo cho lắm." Lão bá nhiệt tình vươn tay. "Các nàng đi qua bên kia, hình như có việc gì gấp, ngươi mau qua đó đi."

"Đa tạ lão bá!"

Mạc Tử Ngôn chiếu theo hướng hắn chỉ mà đuổi tới, nhưng chạy thật lâu cũng không tìm được Mộ Dung Tuyết cùng Cố Thu Nguyệt. Rốt cuộc sao lại thế này, các nàng đi nơi nào, có chuyện gì quan trọng đến nỗi ngay cả thời gian để nói một tiếng cũng không có?

Trong đầu hiện lên một hình ảnh, Mạc Tử Ngôn bỗng ngừng lại. Lão nhân kia bán mứt xâu, vì sao trên tay hay trên người đều sạch sẽ quá vậy?

Mộ Dung Tuyết không có biết được tâm tình lo lắng của Mạc Tử Ngôn, chính là bị Cố Thu Nguyệt lôi kéo đi. Nàng không biết bà ấy muốn đi đâu, hỏi bà, bà lại không nói, chỉ đành đi theo sau.

Cảm giác phía sau thật lâu không có nghe thấy lời gì, nàng mới phát giác Mạc Tử Ngôn không có đi theo.

"Nương, nương, không thấy Tử Ngôn đâu hết!" Mộ Dung Tuyết cứng rắn giữ Cố Thu Nguyệt lại. "Nương rốt cuộc muốn dẫn con đi đâu, chúng ta phải quay lại tìm Tử Ngôn trước được không?"

Cố Thu Nguyệt dịu ngoan gật gật đầu, Mộ Dung Tuyết thở phào một hơi, kéo bà đi trở về. Bỗng nhiên cảm thấy một trận đau nhức trên cổ.

Người phía sau đã đổi vẻ mặt khác, cười ha ha giữ chặt bả vai Mộ Dung Tuyết. Mộ Dung Tuyết muốn phản kháng cũng đã muộn, toàn thân như bị rút hết xương cốt, mềm nhũn trượt xuống, bị nàng ta ôm lấy.

"Ngươi chính là Mộ Dung Tuyết sao? Tiểu cô nương, bộ dạng trông cũng không tệ lắm."

Giọng nói này thực xa lạ, nàng ta căn bản không phải Cố Thu Nguyệt!

"Ngươi là ai? Nương của ta đâu?"

"Ha ha, đừng sợ, kẻ điên kia chúng ta sẽ không động tới, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn theo ta ——"

"Tiểu Tuyết!"

Trước mắt chợt lóe một đạo ngân quang, nhuyễn kiếm trong tay Mạc Tử Ngôn thẳng tắp đâm tới kẻ giả mạo Cố Thu Nguyệt. Trong tay nàng ta lại phóng ngân châm ra cản Mạc Tử Ngôn xông tới, sao đó liền ôm Mộ Dung Tuyết nhảy lên mái hiên.

"Chớ đi!" Mạc Tử Ngôn bật người nhảy lên muốn đuổi theo, không trung bỗng nhiên xuất hiện một tấm lưới lớn màu đen, hơn mười người kéo tấm lưới vây quanh nàng. Trong cổ tay áo lại phóng bột phấn, Mạc Tử Ngôn lập tức che mũi miệng lại, là mê dược.

"Đừng lộn xộn! Nếu ngươi tiếp tục động ta sẽ giết nàng!"

"Cố Thu Nguyệt" rút mấy cây châm từ sau cổ ra, trên mặt co dãn một lát liền biến thành khuôn mặt khác. Là người Phù Sinh Môn?

Nàng ta bóp cổ Mộ Dung Tuyết, đắc ý nhìn Mạc Tử Ngôn. "Nếu ngươi muốn thấy nàng chết, cứ việc dùng kiếm của ngươi chém rách lướt đi."

"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"

"Chỉ là phụng mệnh bắt một người tên là Mộ Dung Tuyết mà thôi."

"Nàng không phải Mộ Dung Tuyết, ta mới là!" Mạc Tử Ngôn oán hận trừng nàng. "Ngươi bắt sai người."

Nữ nhân cười lạnh. "Ngươi đừng mơ gạt ta. Ta cũng không phải kẻ điên thần trí không rõ kia."

"Ta không có lừa ngươi, nhiều năm trước Ngự Kiếm sơn trang bị cừu nhân ám toán, con gái của trang chủ ngay khi sinh ra bị kẻ khác bắt cóc. Hẳn là các ngươi đã từng nghe qua. Đứa trẻ kia bị hoán đổi, ta mới là Mộ Dung Tuyết chân chính!"

Nữ nhân chần chờ một chút, lấy một bức họa trong tay áo ra, nhìn Mộ Dung Tuyết lại nhìn qua Mạc Tử Ngôn, không ra được quyết định, tùy tiện phân phó nói: "Đều đem cả hai về, để đại nhân định đoạt!"

- ------

Editor có lời muốn nói: gay cấn không?~~~~ còn 5 chương nữa thôi~~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui