Bên trong phòng khám tâm lý 419 bố trí rất đơn giản, cái bàn, giường lớn, vách ngăn, thậm chí thảm lông chồn mềm mại dưới chân, tất cả đều là màu trắng.
Nếu như liếc mắt một cái, quả thực sẽ có ảo giác như bản thân đang ở trên thiên đường.
“Thưởng thức thật độc đáo.” Sau khi xem kỹ cả phòng một lần, đại thúc thứ nhất một lần nữa đem tầm mắt nóng bỏng dừng ở trên người Lam Bạch. Hai chân xích lõa của Lam Bạch lưu lại dấu chân ẩm ướt đi đến trước ghế lông chồn, liền mềm nhũn xuống, một tay để trên tay vịn, chân ngọc tạo nên một đường cong, một lần nữa đối diện với ba nam nhân cường kiện, khóe miệng mang cười, tay trái lại xoa xoa huyệt thái dương, giọng nói mang bất đắc dĩ lại ẩn hàm hưng phấn, “Độc đáo đến các ngươi nghĩ muốn làm ta, phải không~?”
Nam tử được bao bọc trong ghế phủ lông chồn dày dặn, tóc đen ướt đẫm dính vào hai bên má hồng hào, mị nhãn hơi nhíu, môi đỏ mọng bóng loáng, áo dài của bác sĩ trên người cũng ướt một mảng lớn, nửa trong suốt lộ ra dáng người mảnh khảnh của nam tử, da thịt trắng nõn, thậm chí hai khỏa đầu nhũ hồng diễm khéo léo, vạt áo bên hông Lam Bạch miễn cưỡng che đi phong cảnh giữa hai chân Lam Bạch, dưới cái nhìn chăm chú của ba người, chân rãi nâng đùi phải gác lên chân trái, nhẹ nhàng cử động.
Giữa hai chân tư mật của Lam Bạch không có một chút màu đen mà là bóng loáng trắng nõn hơi hồng nhạt, tính khí hồng nhạt mới phát tiết qua vẫn bán cương, toàn thân cao thấp hoàn toàn không phù hợp, quy đầu no đủ đỏ hồng chống đỡ áo bác sĩ màu trắng nửa trong suốt, làm thanh niên mắt hoa đào khó nhịn mấp máy yết hầu.
“Ta rất muốn ăn ngươi.” Thanh niên tà tứ cười, kiêu ngạo giương cằm, một tay liền tháo cà vạt ném xuống đất.
Lam Bạch híp mắt phượng, khóe môi tươi cười càng sâu, “Người trẻ tuổi khí tức rất thịnh, cẩn thận già đi tinh lực không đủ nha…”
Thanh niên cười nhạo một tiếng, dừng tay tháo nút áo tây trang lại, “Nếu muốn nói người khác trước hết hãy nhìn lại mình, bác sĩ tiên sinh miệt mài quá độ a.”
“Đứng nói chuyện có mỏi chân không?” Lam Bạch vẫn cười, còn thật sự xoay ghế nhìn bộ dạng chính mình, mặt kính trên tường phản chiếu khuôn mặt trẻ tuổi thanh tú, mặt cười quyến rũ, có phần miệt mài quá độ, càng rõ ràng là muốn tìm bất mãn nhiều hơn.
Lam Bạch không khỏi xoa mặt mình, cúi đầu cười một tiếng, từ đôi môi hồng nhuận phát ra tựa như tiếng rên rỉ mềm mại nhất, “Ta sẽ không già đi… Các ngươi không phải đều gọi ta như vậy sao… Tiểu yêu tinh… Hì hì…” Lam Bạch quay sang, bi thương quỷ dị cũng không mất mị hoặc, “Làm sao bây giờ, hiện tại tâm tình ta không tốt… Hôm nay, có thể các ngươi sẽ thay ta làm thầy thuốc trị liệu đó…”