Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Đào Nhiên cũng không phải một tên theo như lời Thanh Đồng nói là học chả hay cày chả biết, ít nhất nhờ sự dẫn đường của hắn, xe ngựa tránh được những khu vực nước sông dâng cao. Ra khỏi thành Tô Châu, Đào Nhiên hỏi Mộc Yến Phi có cần phải đi trên đường lớn không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định, hắn cho xe chuyển vào một lối rẽ.

Đào Nhiên thường xuyên đến cửa hiệu chi nhánh của Đào gia ở khắp nơi, nhưng không phải vì chuyện làm ăn, mà là mượn cơ hội lêu lổng, nên nơi nào có trò vui mới lạ gì, hắn đều hiểu rõ như lòng bàn tay, địa hình càng hẻo lánh, hắn lại càng biết rành rẽ.

Dọc đường, Mộc Yến Phi thỉnh thoảng nhìn bản đồ mình mang theo, phát hiện đa số những con đường mà bọn họ đi qua đều không được vẽ trên bản đồ, có một số tuy mấp mô, nhưng cũng không quá khó đi. Thêm nữa, tuy phải đi quanh co, nhưng tránh được việc bị ám sát thì cũng tốt. Hắn không sợ bị ám sát, nhưng bị ám sát mãi cũng đâm chán, nên thấy mừng vì được vài ngày thư thản.

Vài tên thị vệ đi theo cũng đã phát hiện đường bọn họ đi rất khác lạ, nhưng nếu chủ tử không lên tiếng, bọn họ cũng đành im lặng. Đi liên tiếp suốt mấy ngày, tiến vào địa phận Sơn Tây, xe ngựa đi không được nhanh, nhưng lại không quá tốn thời gian như dự định ban đầu. Mấy ngày gần đây cũng rất yên tĩnh, nhưng càng yên tĩnh, lại càng không dám lơ là. A Nam và những người khác đều ở trong trạng thái ngưng thần đề phòng, Đào Nhiên thì ngược lại, vẫn lười biếng như cũ, thỉnh thoảng nổi hứng lại ra ngoài đánh xe đi một đoạn, miệng hát vài khúc hát vùng sơn dã, trông hăng hái như lúc đạp thanh.

Ngày hôm đó bởi vì gấp rút lên đường nên lỡ việc tìm khách điếm nghỉ chân, mắt thấy mặt trời sắp lặn, A Nam sau khi thỉnh ý Mộc Yến Phi, phân phó mọi người dừng lại nghỉ ngơi tại một sườn núi tương đối bằng phẳng. A Trung và những người khác nhóm lửa nấu cơm, Thanh Đồng cũng nhảy xuống xe ngựa chạy đi hỗ trợ. Thanh Đồng rất siêng năng, lại giỏi giang, suốt dọc đường chạy tới chạy lui chuyển lời, không có việc gì là không làm, hơn nữa tay chân lanh lẹ, có cậu hỗ trợ, bếp không lâu đã đỏ lửa, khói bốc lên nghi ngút, thoang thoảng mùi cháo thơm lừng.

“Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm, có phải do đi quá nhanh nên mệt rồi không?”

Mộc Yến Phi ngồi trong xe dưỡng thần, cảm thấy xe ngựa run khẽ, hương rượu thơm nhẹ nhàng truyền đến, không cần mở mắt, hắn cũng biết Đào Nhiên tới. Mấy ngày nay hắn vẫn tìm cớ sai khiến Đào Nhiên đánh xe chỉ đường, trong xe chỉ có mỗi hắn và Thanh Đồng, may Đào Nhiên nhìn ra hắn không thích để tâm đến người khác, nên ngoại trừ lúc nghỉ ngơi tìm hắn trò chuyện ra, cũng ít khi chường mặt ra cho kẻ khác cảm thấy chán ghét.

Trong chất giọng lộ ra vài phần lo lắng, nếu không phải sớm biết bản tính Đào Nhiên, nói không chừng hắn sẽ thấy có chút cảm động. Mộc Yến Phi không mở mắt, chỉ xem như không nghe thấy.

Bị hắn cố ý cự tuyệt, tuy không thẳng thừng, Đào Nhiên cũng chẳng để bụng, cười hì hì leo lên xe, tựa vào vách nằm xuống. Chốc lát sau, Mộc Yến Phi ngửi được hương rượu thơm nồng, hắn biết Đào Nhiên lại uống rượu. Đào Nhiên háo rượu còn hơn cả háo sắc, gần như không có ngày nào là hắn không ôm bầu rượu, có đôi khi uống đến mức say túy lúy, có đôi khi chỉ nhấp vài ngụm nhỏ, tùy thuộc vào tâm tình của hắn lúc ấy như thế nào.

Mùi rượu nồng nặc nhanh chóng tràn ngập không gian nhỏ bên trong thùng xe, Đào Nhiên nói: “Không thôi ngày mai đi chậm một chút, cũng chẳng chênh lệch mấy ngày đâu.”

“Không hề gì.” Mộc Yến Phi dừng một chút, lại nói: “Có thể đi nhanh hơn một chút?”

“Ngươi chắn chắn mình không sao?”

Mộc Yến Phi mở mắt, đôi mắt sắc bén như đao, nhìn về phía Đào Nhiên: “Ngươi cho rằng ta có sao?”

Hai người đối mặt, Đào Nhiên đã bật cười trước rồi, giơ bầu rượu trong tay đưa đến trước mặt Mộc Yến Phi, hỏi: “Có rượu không? Cạn chén đi.”

Mộc Yến Phi không hám rượu, nhưng tửu lượng của hắn khá tốt – những nam nhân từng chém giết tại sa trường, tửu lượng không khi nào lại thấp cả. Hắn lấy bầu rượu lúc trước Đào Nhiên đưa cho hắn ra, rượu trong bầu hắn đã uống hết từ lâu, hiện tại trong bầu chỉ còn loại thiêu đao tử (1) hắn mua bên đường. Hắn thích sức nóng mãnh liệt của thiêu đao tử, tựa như Đào Nhiên thích sự ôn thuần của rượu hoa quả vậy.

Hai bầu rượu chạm nhẹ vào nhau, phát ra tiếng vang nho nhỏ, hai người đều ngửa đầu uống một ngụm, Đào Nhiên đề nghị: “Hay là chúng ta đổi bầu rượu cho nhau uống thử xem thế nào?”

Mộc Yến Phi trả lời hắn bằng cách ngửa cổ uống một mình, khiến Đào Nhiên cảm thấy có chút nhàm chán. Mộc Yến Phi ngoại trừ lúc muốn hắn đồng hành cùng quay lại mỉm cười nhìn hắn, từ đó về sau hắn chưa từng nhìn thấy Mộc Yến Phi cười thêm lần nào nữa. Mộc Yến Phi không phải kẻ lạnh nhạt, nhưng toàn thân đều tỏa ra sự xa cách rất rõ ràng, thêm vào đó là khí chất cao quý bẩm sinh, khiến người ta không cách nào thân cận.

Đào Nhiên nghiêng người nằm xuống đệm, thấp giọng cười nhẹ: “Mặc dù mỹ nhân kế dùng nhiều sẽ không linh nghiệm, nhưng thỉnh thoảng dùng một chút cũng không tệ.”

“Cái gì?”

“À, ý ta muốn hỏi, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bộ đồ trắng?” Đôi mắt phượng của Đào Nhiên chuyển động, đảo quanh người Mộc Yến Phi, cười nói: “Mấy ngày nay không thấy ngươi mặc lại bộ nào, ngươi thích màu trắng đến vậy à?”

Thật sự quá sức nhàm chán! Mộc Yến Phi quét mắt nhìn chiếc áo đen trên người Đào Nhiên, hỏi lại: “Vậy ngươi thích màu đen đến mức nào?”

“Ta lười, những thứ có màu đen, nếu bẩn thì cũng không nhìn ra.” Đào Nhiên nhìn vẻ mặt của Mộc Yến Phi, lạnh nhạt nói: “Nhưng nếu là màu trắng thì lại khác.”

Đôi đồng tử của Mộc Yến Phi khẽ co lại, vừa định phản bác, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt. Đào Nhiên kéo hắn, đè ngã xuống nệm. Cùng lúc đó, một tiếng vang chói tai vụt qua bầu trời đêm, vài mũi tên từ nhiều hướng khác nhau bắn tới, xuyên qua xe ngựa, cắm vào vách thùng xe.

A Trung và những người khác phát hiện tình thế nguy hiểm, đều rút binh khí ra nghênh địch, nhưng đối thủ hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến, tên như mưa bắn tới. Mộc Yến Phi đưa tay nắm chặt vỏ đao, gạt phăng những mũi tên đang bay tới. Đào Nhiên hỗ trợ chặn những ám khí bị sót lại, ôm lấy eo hắn nhún người nhảy xuống xe ngựa.

Bên ngoài xe đã trở nên hỗn loạn, bọn đánh lén có mười mấy tên, mỗi tên đều bịt mặt bằng miếng vải đen, nhưng nhìn vào cặp mắt sáng quắc của chúng thì có thể thấy rằng, bọn chúng đều là những cao thủ có nội lực thâm hậu. Bọn chúng lần này dường như muốn ra tay tiêu diệt tất cả, không chỉ thế tới hung mãnh, ra chiêu cũng rất sắc bén tàn nhẫn. Cũng may A Trung và những người khác quanh năm chinh chiến ngoài biên ải, đều đã quá quen với việc chém giết, không bị rơi vào tình huống trở tay không kịp. Không bao lâu sau, ngay cả mã phu cùng với ám vệ ẩn mình gần đó đều hiện thân.Trong phút chốc, dưới ánh trăng, đao quang kiếm ảnh, sát khí nổi lên bốn phía.

Đào Nhiên lo lắng cho Thanh Đồng, vừa nhảy xuống xe liền chạy đi tìm cậu, phát hiện ra cậu rất thông minh nằm giả chết trong bụi cỏ. Thoáng chốc sát thủ kéo tới, nhanh chóng rút đao chém mạnh, Đào Nhiên miễn cưỡng đánh, tìm sơ hở dẫn dụ bọn chúng đến trước mặt A Trung, còn mình thì chuyển tới bên cạnh Mộc Yến Phi.

Vỏ đao của Mộc Yến Phi vẫn được quấn chặt trong mảnh gấm đen, chỉ dùng cán đao và chuôi đao đối địch, song do thế đao của hắn sắc bén, từng chiêu từng chiêu đều làm cho địch thủ không còn sức để chống trả. Một thân bạch y phiêu diêu, trong đêm tối nhìn thấy rất rõ ràng, bọn sát thủ trong nháy mắt đã phóng tới bao vây, đến mấy tên liên thủ công kích hắn, sát khí bức người. A Trung và những người khác mặc dù võ công không kém, nhưng khó có thể sánh ngang với dân giang hồ, trong lúc kịch chiến đều bị thương cả.

Đào Nhiên thấy Mộc Yến Phi mấy lần gặp nguy hiểm, vội vàng tiến đến gần, giúp hắn bức hai tên đã chém giết đến sát trước mặt ra, liên tục dùng ngọc địch chống trả, hóa giải nguy cơ tạm thời. Mộc Yến Phi nhân cơ hội phất tay, ám khí trong tay áo bắn ra, khiến một tên trong số đó bị bắn trúng, ngã xuống chết ngay dưới chân.

“Nơi này loạn quá, rời khỏi đây trước thôi!”

Địch thủ quá nhiều, không đủ sức chống trả, Đào Nhiên vừa nói xong, không đợi Mộc Yến Phi đồng ý, đã kéo hắn nhảy lui về phía sau. Trong bóng tối chỉ nghe được một tiếng huýt sáo vang lên lanh lảnh, thớt ngựa buộc dưới tàng cây đột nhiên cất lên tiếng hí dài, vùng khỏi dây cương, chạy thẳng đến, giống như có linh tính, đón đợi ngay tại vị trí hai người vừa đáp xuống. Thớt ngựa lập tức lao thẳng về phía trước, nhanh như cắt, chạy ra khỏi chiến trường, lướt qua trước mặt bọn sát thủ, phóng thật xa.

Mộc Yến Phi ngồi phía sau, trong bóng tối không cách nào nhìn rõ đường đi, chỉ cảm thấy tuấn mã chạy nhanh như gió, nên cứ để mặc cho nó chạy, phía sau không ngừng truyền đến tiếng rít xé không gian của mưa tên, hai người vung binh khí lên chống đỡ, tuấn mã cước lực rất tốt, nhanh chóng bỏ xa truy binh. Sau một hồi phóng như bay, Đào Nhiên ghìm cương ngựa, cho ngựa từ từ đi chậm lại. Nghe phía trước truyền đến tiếng nước chảy, Mộc Yến Phi trào phúng nói: “Ngươi thật là biết cách dẫn đường.”

Đào Nhiên mặt không đổi sắc, phản bác: “Nếu vừa rồi ngươi chịu đánh ngựa, thì đã không rơi vào tình cảnh này rồi.”

Vừa rồi khi hai người nhảy lên ngựa, vốn Mộc Yến Phi ngồi phía trước, nhưng hắn nửa đường thay đổi lực đạo, mượn thế ngã xuống của Đào Nhiên chuyển ra ngồi ở phía sau. Đó là một loại bản năng, hắn không quen đưa lưng về phía người khác, cho dù phía sau là mưa tên đang muốn lấy mạng hắn.

Mộc Yến Phi nhảy xuống ngựa, đi về phía trước. Đường gập ghềnh đầy rẫy hố. Bên bờ sông, những tảng đá hình thù quái dị nằm lởm chởm, bị ánh trăng khoác lên một lớp ánh sáng âm u. Dòng sông vắt ngang trước mặt, nước đen ngòm chảy xiết, thấy không rõ khung cảnh bờ đối diện, chỉ có cỏ dại lung lay trong gió. Mộc Yến Phi nhìn dòng nước chảy xiết, trong mắt dường như có chút suy tư.

“Bọn chúng là ai vậy?” Đào Nhiên cũng nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh hắn hỏi.

“Kẻ muốn giết ta.”

“Ngươi nghĩ câu trả lời này rất mới mẻ đó hả?”

“Không, nhưng chính xác nhất.”

Đôi mày kiếm của Đào Nhiên nhếch lên, tựa hồ có chút khó chịu. Mộc Yến Phi cảm giác được, quay đầu nhìn thẳng hắn. Chiều cao hai người ngang nhau, trong lúc nhìn thẳng vào mắt nhau, Đào Nhiên hoàn toàn không bị khí thế của hắn áp đảo, hỏi tới: “Ta là muốn biết, nguyên nhân bọn chúng muốn giết ngươi.”

“Chuyện này ngươi nên hỏi trực tiếp bọn chúng thì tốt hơn.” Đôi mắt Mộc Yến Phi chuyển hướng nhìn sang khoảng không gian tăm tối phía xa xa, chuôi đao nắm chặt trong tay, lạnh lùng nói: “Bọn chúng tới rồi.”

Gió thổi cành lá lay động, phát ra tiếng xào xạc tiêu điều, nhưng Mộc Yến Phi lại nghe ra, đó là sự yên lặng của chết chóc. Hắn có thể ngửi được mùi vị của sát khí đang đến gần, mùi vị so với mới rồi lại càng thêm nồng nặc.

Đào Nhiên ngưng thần im lặng lắng nghe, chốc lát sau đã nhìn thấy mấy bóng người dùng tốc độ cực nhanh chạy đến. Hắn tức giận đảo mắt liếc chiếc áo trắng trên người Mộc Yến Phi, “Đã nói ngươi đừng mặc quần áo màu trắng, màu trắng rất bắt mắt, ngươi xem, vốn chúng ta đã có thể trốn được, thế mà vẫn bị bọn chúng tìm thấy.”

“Bọn chúng không cùng nhóm với bọn lúc nãy.” Mộc Yến Phi lạnh nhạt trả lời hắn.

Những tên này nội lực mạnh hơn, sát khí nặng hơn, cũng lão luyện hơn rất nhiều, không mất bao lâu đã tiến đến trước mặt, không nói lời nào, chỉ im lặng tiến tới gần. Đào Nhiên đảo mắt, ha ha cười hỏi: “Xin hỏi các ngươi đến đây để giết người phải không?”

“Nói nhảm!” Câu này là do Mộc Yến Phi không nhịn được nói.

Đào Nhiên để ngoài tai, chỉ về hướng Mộc Yến Phi, tiếp tục hỏi những kẻ đang tiến tới bao vây bọn họ, “Đến để giết hắn hả?”

Lần này không ai trả lời hắn, nhưng ánh mắt bọn chúng chứng thật nghi vấn của hắn. Đào Nhiên vội vàng chắp tay, nói: “Kỳ thật ta không quen hắn, nếu các ngươi muốn hắn gặp thêm xui xẻo, mời cứ tự nhiên, tại hạ không quấy rầy, xin cáo từ ở đây.”

Đáp lại hắn là những thanh kiếm bén ngót được rút ra cùng một lúc. Đối phương chỉ có năm tên, thế nhưng đã tính toán trước được đường lui của hai người bọn họ, tách ra bao vây bọn họ lại. Theo bước chân tới gần của bọn chúng, Mộc Yến Phi cảm giác được khí thế mãnh liệt dị thường bức tới gần. Sau lưng cả hai là dòng sông chảy xiết, cho dù tiến công hay đào thoát, đều phải vượt qua năm người bọn chúng, điều kiện tiên quyết là phải địch lại được nếu bọn chúng nhân cơ hội liên thủ công kích.

Ánh mắt Mộc Yến Phi dần dần trở nên lạnh lẽo, đột nhiên hất tay lên, miếng gấm đen quấn lấy thân đao lộn vòng bay lên cao, vỏ đao chuyển tay, phảng phất ngửi thấy mùi vị của máu tanh lan tràn trong không khí. Chuôi đao bắt đầu khẽ run, đột nhiên bật ra nửa thốn, Mộc Yến Phi theo thế rút đao chém tới.

Mộc Yến Phi vừa động thủ, liền có ba tên đồng loạt tấn công hắn ngay. Đao vừa rồi của Mộc Yến Phi chỉ là hư chiêu, nửa đường biến chiêu chặn ngang, chém ngược, đồng thời ám khí trong tay áo bắn ra, do khoảng cách quá gần, tên đứng gần nhất vội vàng né tránh, ai ngờ Mộc Yến Phi lại thay đổi chiêu thức, xuất đao rất nhanh, từng đao từng đao không rời chỗ hiểm của cả ba tên kia, không để cho bọn chúng có cơ hội tiếp đao. Đao phong khí thế sắc bén, vừa kín kẽ lại vừa tàn nhẫn, ba tên kia đều là cao thủ đứng đầu giang hồ, thế mà trong nháy mắt lại bị hắn khiến cho luống cuống tay chân.

Đào Nhiên đứng bên cạnh bị hai tên còn lại công kích, hai tên này hạ đao tàn nhẫn độc ác, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện hắn có phải là kẻ vô can hay không? Đào Nhiên dùng ngọc địch tiếp được hai chiêu, cuối cùng nhịn không được quát lên: “Người các ngươi muốn giết là hắn, cả lũ xúm vào giết ta làm cái gì?”

“Cả hai đều phải chết!”

“Thế hả? Nhưng ta không muốn chết cùng hắn đâu à.”

Đào Nhiên đè tay lên đai lưng, thuận thế rút, một luồng sáng sắc lạnh từ bên hông hắn bắn ra, bay tới đâm về phía trước. Không ngờ đó lại là nhuyễn kiếm tùy thân của hắn, hai tên kia không đề phòng, bị hắn cướp được thời cơ tấn công ngược lại, phải liên tiếp lùi lại mấy bước. Đào Nhiên quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, thế đao Mộc Yến Phi mặc dù sắc bén, nhưng rõ ràng so với vừa rồi đã chậm hơn rất nhiều, liền kêu lên: “Ráng kiên trì một chút, ta đến tiếp ứng ngươi ngay.”

Mộc Yến Phi không quan tâm đến lời Đào Nhiên nói, dưới sự tấn công dày đặc của địch thủ, chỉ cần một sai sót nhỏ cũng đủ dẫn tới việc mất mạng, hắn hoàn toàn không cách nào phân tâm lo tới chuyện khác được. Đao vốn nặng hơn kiếm rất nhiều, không có nội lực khống chế, rất khó làm cho đao uyển chuyển nhẹ nhàng như kiếm. Cũng may hắn dùng đao từ thuở bé, đao pháp đánh rất chặt chẽ, lại không chạm trực tiếp vào binh khí của cả ba nam nhân, cho nên lần nào cũng thoát khỏi hiểm cảnh. Nhưng cho dù như thế, cũng xem như thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, trên trán cũng từ từ rịn mồ hôi…

Ba tên đối địch với Mộc Yến Phi đều là cao thủ giang hồ, nhìn ra khí lực của hắn không đủ, lại càng công kích tới tấp. Phút chốc trên người Mộc Yến Phi đã xuất hiện vài vết thương do kiếm gây ra, sống chết trước mắt, hắn ngược lại càng thêm tỉnh táo, đề khí dụng tâm vận đao, từng đao từng đao đều mang theo khí thế đồng quy vu tận. Ba tên kia bị khí thế của hắn bức bách, tay chân trở nên luống cuống. Mộc Yến Phi đã chiếm được chút thượng phong, lập tức thừa thắng đánh tới. Một tên trong bọn bị hắn bổ một đao vào bả vai, tên còn lại bị hắn rạch một đường từ ngực xuống bụng, nhìn thấy một đường kiếm khác đâm tới, hắn không lùi mà tiến, ngay lúc trường kiếm của đối phương đâm vào ngực mình, lưỡi đao cũng đồng thời vung ngược lên không đánh xuống, phút chốc máu bắn ra tứ phía, lưỡi đao phi hoa, nhuộm đỏ chiếc áo trắng trên người hắn.

Địch thủ ngã xuống đất, kiếm thế nửa đường đứt đoạn, mũi kiếm chém vào ngực Mộc Yến Phi. Nhưng so với việc cố ý để kiếm chém bị thương, khí thế đao phong phi huyết của hắn vừa rồi lại càng làm cho người khác phải kinh sợ. Hai tên còn lại bị khí thế ngạo nghễ của hắn ghìm chân tại chỗ, kiếm khí nhất thời yếu đi vài phần. Mộc Yến Phi đang định thừa thắng truy kích, bỗng phát hiện dưới đan điền đột ngột nổi lên cơn đau kịch liệt, nhất thời tay chân bủn rủn, đến độ gần như không cầm được cán đao.

Mộc Yến Phi vừa rồi đao pháp vẫy vùng, quên mất sự thật hiện giờ bản thân mình căn bản không cách nào vận công được, cưỡng chế vận khí đã làm bị thương nội tức, vội vàng cắm mũi đao xuống đất chống đỡ cơ thể. Nhìn thấy đao pháp của hắn bị đình trệ, hai tên còn lại lập tức vung kiếm đánh dồn tới. Mộc Yến Phi miễn cưỡng huơ đao tấn công vào chỗ hiểm của một trong hai tên, buộc gã phải lui kiếm, nhưng hắn không thể nào tránh thoát được sự công kích của tên còn lại. Nhìn kiếm phong mãnh liệt bức đến trước mặt mình, hắn cắn răng, vung đao đón lấy, ý đúng là đã muốn lưỡng bại câu thương rồi.

Đào Nhiên đối địch cạnh đó, nhưng vẫn không dời tầm mắt khỏi Mộc Yến Phi, thấy tình thế nguy hiểm, không kịp cướp thế cản lại, trong lúc cấp bách tiện tay cho vào ngực áo lấy kim thoa ném ra. Kim thoa thế tới như điện, đầu kim thoa bén nhọn đâm vào ót tên kia, khiến mũi kiếm của gã đi được nửa chừng thì hết lực, bị một đao của Mộc Yến Phi đánh tới, ngã xuống chết ngay tại chỗ.

Đào Nhiên nhân cơ hội nhảy đến bên cạnh Mộc Yến Phi, cho tay vào ngực lấy ra một chiếc hộp dẹp, giơ lên cao vẫy, quát: “Phệ Tâm Phụ Cốt phấn!”

Gió đêm nổi lên, cuốn toàn bộ phấn trong hộp bay ngược lên. Hai tên còn lại ngửi thấy mùi hương nồng nặc, sợ đến nỗi vội vàng đồng loạt lui về phía sau né tránh. Đào Nhiên thuận tay chụp cổ tay Mộc Yến Phi, nắm chặt, nhún người nhảy về phía trước, cùng rơi vào dòng nước cuồn cuộn đen ngòm.

Cơn đau đớn do nội tức bị rối loạn của Mộc Yến Phi vẫn chưa ngừng lại, hắn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã bị Đào Nhiên kéo theo rơi xuống sông. Hiện tại đang tiết tháng ba, nước sông buốt giá, hắn vừa rơi xuống nước, đã sặc liền mấy ngụm nước lạnh. Trong lòng sông có dòng chảy ngầm, thế nước chảy xiết, hắn không biết bơi, mặc cho dòng nước đẩy trôi về hạ lưu. Hai người giữa chừng bị tách ra, Mộc Yến Phi cảm giác tay chân không hề thuộc về chính mình, chỉ có thể nín thở, dựa vào bản năng để chống đỡ. Ai ngờ dòng nước xoáy quá mạnh, không bao lâu sau hắn lại bị cuốn vào, chỉ cảm thấy chung quanh một mảng tối đen, muốn trồi lên mặt nước, nhưng làm thế nào cũng không được như ý muốn.

Ngực do không hô hấp được nên càng lúc càng khó thở, Mộc Yến Phi cố vùng vẫy, bỗng phát hiện cổ tay bị nắm chặt, trong bóng tối không cách nào nhìn thấy chung quanh, nhưng theo bản năng, hắn biết được người kia là ai. Eo lập tức bị ôm, hơi thở truyền đến qua đôi môi ấm áp, hắn do dự một chút, nhưng sau đó vẫn ngầm chấp nhận Đào Nhiên truyền khí qua.

Hơi thở ấm áp làm cơn tức ngực giảm dần, tay bị nắm chặt, thân thể nhanh chóng trồi lên trên mặt nước, nước lạnh táp vào hai bên má, thoáng chốc trước mắt chợt sáng ngời, Mộc Yến Phi không khỏi há miệng thở liên tục, làm dịu đi cơn nghẹt thở mới rồi do ở lâu trong nước gây nên.

“Ôm chặt lấy ta!”

Bên tai truyền đến chất giọng trầm thấp của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi nghe theo chỉ lệnh của hắn, một tay cầm đao, tay kia ôm chặt eo Đào Nhiên. Đào Nhiên vốn lớn lên ở vùng sông nước nên bơi lội rất giỏi, tuy phải kè thêm một người, nhưng vẫn có thể dễ dàng ngụp lặn trong nước lạnh, nhưng đến giữa chừng đụng phải dòng nước chảy quá nhanh, đành để mặc cho nước đẩy xuống hạ du, sau đó mới chầm chậm bơi vào bờ. Đào Nhiên nhảy lên bờ trước, kế đó mới kéo Mộc Yến Phi lên theo.

Hai người trước đó thì liều chết chém giết, sau đó lại bị nước xiết cuốn trôi ra xa, lên tới bờ vẫn chưa kịp phục hồi khí lực, giang tay giang chân nằm ngửa ra đất. Một lúc lâu sau, Đào Nhiên cảm thấy mặt âm ẩm, đưa tay chùi chùi, phát hiện thì ra là hạt mưa, rõ là nhà dột còn gặp mưa rào, hắn tự giễu cười cười: “Ta lớn tới chừng này còn chưa bao giờ bị thảm hại đến vậy.”

Không thấy đáp lại, hắn quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, hỏi: “Ngươi thì sao?”

“Rất nhiều lần.” Mộc Yến Phi ngửa đầu nhìn không trung, bình tĩnh như thể vừa nãy không hề trải qua một hồi sinh tử chém giết ác liệt: “Mỗi một lần ta đều tưởng rằng mình sẽ không thoát chết, nhưng lần nào kẻ ngã xuống trước cũng là địch thủ của ta.”

“Ngươi đang ám chỉ đừng làm kẻ địch của ngươi đúng không?”

Lần này thì Mộc Yến Phi xoay đầu lại, cho hắn câu trả lời khẳng định: “Phải.”

Nụ cười trên mặt Đào Nhiên nhất thời cứng lại, thở dài ngồi dậy. Mưa càng lúc càng lớn, không cách nào tiếp tục nghỉ ngơi bên bờ sông, hắn nhìn Mộc Yến Phi cũng đã ngồi dậy, hỏi: “Thương thế ngươi không sao chứ?”

“Không làm chết người được.”

“Vậy đi thôi.”

Đào Nhiên đưa tay qua muốn kéo hắn, nhưng Mộc Yến Phi đã đứng lên, đôi con ngươi đen láy nhìn về phía hắn, ý bảo hắn dẫn đường. Đào Nhiên không còn chọn lựa nào khác, đành đứng dậy dẫn đường.

Trực giác của Đào Nhiên rất tốt, nhưng trong tình huống đêm tối mưa to, phân biệt phương hướng cũng đã chẳng dễ dàng, chỉ có thể đi chung quanh tìm kiếm, may sao vận khí của hắn cũng không tệ, tìm được một con đường dài nhỏ hẹp, hai người theo đó đi xuống, qua thật lâu mới nhìn thấy một ngôi nhà ở phía xa xa.

Hai người nhanh chân vội vàng đi tới, phát hiện ra đó chỉ là một căn miếu ọp ẹp, khuông cửa đã gãy, nửa cánh cửa lắc lư trong gió kêu kèn kẹt, bất quá có được nơi tránh mưa cũng đã tốt lắm rồi. Hai người chạy vội vào, Mộc Yến Phi tìm hỏa chiết tử (2) thổi cho sáng lên, cũng may hỏa chiết tử bên ngoài dùng giấy dầu bọc lại, nên trở thành thứ duy nhất trên người vẫn chưa bị ướt.

Hắn nương theo ánh lửa yếu ớt nhìn chung quanh, thấy bàn thờ thần nghiêng hẳn sang một bên, màu nước sơn của rường cột án đài loang loang lổ lổ, khắp nơi giăng đầy tơ nhện, hiển nhiên nơi này đã hoang phế từ lâu. Thấy trong góc nhà có vài cái ghế xiêu vẹo, hắn nói: “Cầm lại đây nhóm lửa.”

Đôi mày kiếm của Đào Nhiên khẽ nhíu, nhìn hắn khó chịu. Rõ ràng không thích bị sai khiến, nhưng khi ánh mắt lướt qua ngực Mộc Yến Phi, thấy một mảng lớn vết máu dính trên đó, Đào Nhiên không nói gì thêm nữa, đi tới đá cái ghế, định cầm lấy thanh đao đang nằm bên cạnh Mộc Yến Phi lên thì ánh mắt sắc lạnh phóng tới, hắn không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định dùng đao, chấp nhận số phận, lấy kiếm ra, chém lung tung vào chiếc ghế gãy. Nhuyễn kiếm sắc bén, chiếc ghế xiêu vẹo nhanh chóng biến thành một đống củi vụn, hắn mọp sát đất vừa nhóm lửa vừa tự giễu: “Kiếm ơi là kiếm, hôm nay đành để ngươi chịu uất ức làm rìu đốn củi rồi.”

Mộc Yến Phi lúc nãy kịch chiến vẫn chưa cảm thấy gì, bây giờ lấy lại được chút thể lực, mấy vết thương trên người bị nước lạnh kích thích, đau đớn kịch liệt, không để ý đến sự phàn nàn của Đào Nhiên, chỉ nhìn hắn tự mình cố gắng. Rốt cuộc đống lửa cũng sáng dần lên, hắn tuột quần áo xuống, lấy thuốc trị thương luôn mang theo trong người ra, ngồi trước đống lửa, bắt đầu bôi thuốc.

Đối diện vang lên tiếng huýt sáo ngả ngớn, Mộc Yến Phi không ngẩng đầu lên, chất giọng lạnh lùng, nói: “Nếu ngươi muốn sau này phải sống trong sự tối tăm ngột ngạt, ta có thể giúp ngươi toại nguyện.”

Đào Nhiên không nghĩ Mộc Yến Phi biết mình có tình ý với hắn, vậy mà còn có thể thoải mái thoát y. Hắn dung mạo xuất chúng, vóc người nhìn sơ qua thì không thấy kiện tráng, nhưng khi cởi bỏ quần áo, cơ thể rắn rỏi chắc nịch mạnh mẽ hiện ra. Hai cánh tay và trước ngực có không ít những vết sẹo cũ, chồng chéo vắt lên nhau, dưới ánh lửa bập bùng trông có vẻ khá là dữ tợn. Vết thương do mũi kiếm chém lên ngực lúc nãy là vết nhìn rõ ràng nhất, kéo dài hơn nửa thước, xem ra chém cũng khá sâu, may mà đụng phải nước lạnh nên mới cầm máu được. Có điều vết thương bị ngâm trong nước, da thịt hai bên miệng vết thương trồi lên, ngược lại càng cảm thấy kinh khủng. Mộc Yến Phi hoàn toàn không quan tâm đến, lấy dược cao ra bôi lên, bôi rất thuần thục, tựa như đã làm nhiều lần đến độ quen rồi.

Ý cười cợt nhả trong ánh mắt Đào Nhiên dần biến mất, biến thành kính nể. Thấy Mộc Yến Phi bôi thuốc xong, lại chuyển sang bôi những vết thương nhẹ hơn, những chỗ trên đầu vai không dễ bôi, Đào Nhiên hỏi: “Có muốn ta giúp không?”

Mộc Yến Phi quét mắt nhìn hắn, chẳng hề có nửa điểm trù trừ, ném ngay hộp thuốc cho hắn.

Đào Nhiên chụp lấy hộp thuốc, giúp Mộc Yến Phi bôi thuốc lên vết thương nơi đầu vai, lại tiện tay cầm chiếc áo trắng bị ném bên cạnh, phần vải kề gần đống lửa đã được hong khô, hai tay hắn ghì mạnh, roẹt một tiếng, tấm vải thượng hạng đã bị xé thành mấy mảnh. Mặt Mộc Yến Phi biến sắc. Đào Nhiên cảm thấy sát khí bức đến, không ngẩng đầu lên, tùy tiện hỏi: “Ngươi định mặc cái áo trắng dính đầy vết máu này tiếp tục lên đường à?”

“Ngươi có thể xé áo của ngươi.”

Đôi mắt Mộc Yến Phi đảo qua Yêu Đao, nếu không phải biết dụng ý của Đào Nhiên, đao của hắn đã sớm bay tới rồi.

Lần này Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lấy mấy mảnh vải vừa xé băng bó vết thương cho Mộc Yến Phi, cười hì hì nói: “Ta có thói quen xé quần áo người khác, nhất thời quen tay nên quên mất, lần sau sẽ chú ý.”

Còn có lần sau!

Mộc Yến Phi nghiến răng, cười lạnh: “Làm sao ngươi có thể xác định được kẻ bị thương lần sau không phải là ngươi?”

Đào Nhiên sửng sốt, lập tức cười nói: “Biết đâu chừng.”

Đào Nhiên bôi thuốc lên vết thương xong, ánh mắt lướt qua thân hình Mộc Yến Phi, da thịt mịn màng trơn láng, cho dù đang bị thương cũng không che giấu được vẻ đẹp đó, ngược lại còn khiến hắn tăng thêm vài phần dũng mãnh, cơ bụng rắn chắc, lại nhìn tiếp xuống dưới…

Xoạt!

Hơi lạnh thổi đến trước mặt, Mộc Yến Phi cầm áo trong lên giũ giũ, đưa đến gần đống lửa hong khô, Đào Nhiên bị nước bắn hết lên mặt, xấu hổ lùi lại chỗ mình ngồi lúc đầu, cũng cởi hết quần áo ra, bắt đầu hong khô.

Mộc Yến Phi nhìn hắn cởi từng lớp từng lớp quần áo, động tác ưu nhã, mái tóc dài vốn được buộc gọn bị tháo ra buông xuống, cho dù bị nhìn chằm chặp vẫn không chút ngượng ngùng, để mặc người khác nhìn toàn bộ. Đào Nhiên treo hết quần áo lên xong, mỉm cười nói: “A Mộc, nếu ngươi vẫn nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu nhầm rằng ngươi cũng có hứng thú đối với thân thể của ta đó nha.”

“Ta không có hứng thú với thân thể của ngươi, cái ta cảm thấy hứng thú chính là con người của ngươi.”

“Hả?”

Ánh mắt Mộc Yến Phi vẫn tiếp tục quan sát đánh giá Đào nhiên từ trên xuống dưới. Đào Nhiên da dẻ mượt mà trắng nõn, trông như công tử được nuôi lớn trong gia đình giàu có, nhưng lại có chút gì đó không giống. Nếu là một tên công tử bột bình thường, cho dù biết chút công phu, nhìn thấy kẻ khác chém giết, cũng đã sớm bị dọa chết ngất rồi, làm sao có thể ung dung ôm hắn nhảy xuống sông, nhóm lửa, còn băng bó vết thương một cách thuần thục? Nghĩ như vậy, ánh mắt Mộc Yến Phi tối sầm lại, hỏi: “Sao ngươi lại mang kiếm bên mình?”

“Không phải ngươi cũng mang đao sao?”

Tay Mộc Yến Phi chuyển tới trên chuôi đao. Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Đào Nhiên không dám giả tảng tiếp, cười nói: “Lời ta nói là thật, thường xuyên ra ngoài du ngoạn, không mang theo vũ khí phòng thân thì làm sao an toàn được chứ?”

“Võ công của ngươi không giống như học chỉ vì hứng thú, biết võ vẽ vài ba đường.”

“Ta vẫn nghĩ ta rất có thiên phú học võ công.” Không để ý đến ánh mắt khinh thường của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên dương dương tự đắc nói: “Cho nên cha ta mới ép ta mỗi ba năm đi khảo thí một lần, nếu không phải như vậy, ta cần gì phải khổ sở trốn ra ngoài lêu lổng chứ?”

Cũng vẫn là ba hoa đánh trống lảng, ngón tay Mộc Yến Phi nhẹ nhàng vuốt ve trên chuôi đao. Nếu không phải sau này còn cần người này, hắn thật sự chẳng muốn ngồi đây nghe Đào Nhiên nói nhảm.

“Xem ra ngươi đối với ám khí độc dược cũng rất có thiên phú?” Hắn mỉa mai.

Đào Nhiên nhìn hắn, tỏ vẻ không hiểu. Mộc Yến Phi hỏi tới: “Phệ Tâm Phụ Cốt phấn của ngươi có phải rất lợi hại hay không?”

Đào Nhiên bật cười: “Đó chỉ là hương phấn bình thường thôi, ám khí là kim thoa, ta mua dọc đường để tặng gia mẫu, đừng nói ngươi đang cho rằng ta thật sự biết cách sử dụng độc dược chứ?”

Mộc Yến Phi nghẹn họng. Mới vừa rồi Đào Nhiên làm giống y như thật, hắn quả thật cũng đã bị gạt, nhưng nếu những kẻ đó không trúng độc, vậy bọn chúng sẽ nhanh chóng đuổi theo. Đây không phải là nơi có thể ở lâu, hắn cần phải rời khỏi đây trước khi địch nhân tìm đến…

“Này!” Thấy mày Mộc Yến Phi nhíu chặt, trầm tư không nói, dưới ánh lửa ngắm mỹ nhân, đẹp não nùng khó diễn tả thành lời, Đào Nhiên nhịn không được, hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Kết oán với người nào, mà lại bị những kẻ đó đuổi cùng giết tận?”

Mộc Yến Phi không trả lời. Áo trong đã khô, hắn mặc vào, dựa vào án đài bên cạnh, ngồi xếp bằng định chợp mắt, dường như đã biến Đào Nhiên thành vô hình. Đào Nhiên bị thái độ hờ hững của hắn làm cho dở khóc dở cười, tự giễu: “Xem ra bây giờ ta nên cân nhắc lại lần nữa giao ước giữa hai chúng ta.”

Mộc Yến Phi không mở mắt, nhưng hàng mi khép chặt khẽ rung động. Đào Nhiên biết hắn đang nghe, lại nói: “Ta không thích bị người khác lợi dụng, bây giờ hoặc là ngươi mang chuyện ra nói rõ ràng, hoặc là hai chúng ta chia tay ở đây.”

Vẫn không có lời đáp lại, Đào Nhiên đứng dậy, mặc quần áo vào xong định đi ngay, đột nhiên phía sau có tiếng động truyền đến, là âm thanh Mộc Yến Phi nắm lấy chuôi đao. Cảm nhận được sát khí, hắn đứng lại, hỏi: “Ngươi muốn qua cầu rút ván?”

“Nếu cầu không hữu dụng, ta cũng không ngại rút ván.”

“Ngươi cho rằng với tình trạng của ngươi bây giờ, có thể giết được ta sao?”

“Ngươi có thể thử xem.”

Lời vừa dứt, lưỡi đao đã đồng thời bắn ra nửa thốn. Đôi mắt phượng của Đào Nhiên khẽ nheo lại, đột nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, ung dung xoay người đi vào góc miếu, cầm cái ghế đã gẫy hai chân lên, dùng kiếm chặt vài nhát, liệng vào đống lửa sắp tàn, nói: “Ngươi còn chưa có qua cầu kia mà, bây giờ rút ván, không sợ té luôn xuống nước à? Ta nhớ ngươi bơi không được tốt cho lắm đâu.”

“Đừng nhắc ta chuyện ngươi đã biết được nhược điểm của ta, như vậy chỉ khiến ta càng muốn giết ngươi thêm thôi.”

Mộc Yến Phi vốn là người phương bắc, lại ở Tái Ngoại (2) lâu năm, ít có cơ hội tiếp xúc với sông hồ. Nếu có người muốn giết hắn, chỉ cần đưa hắn đến nơi có sông hồ là có thể giết được hắn rồi. Lúc nãy tuy chỉ là trùng hợp, nhưng hắn không muốn có thêm vài lần trùng hợp như thế nữa.

“Lúc đầu ngươi muốn ta đồng hành thì không có thái độ như vậy.”

“Ta không thích uy hiếp người khác, ta muốn người khác cam tâm tình nguyện hỗ trợ.”

“Ha, ta không biết tâm tình của ta lúc này có tính là cam tâm tình nguyện hay không nữa.”

Chất giọng Đào Nhiên ôn hòa lãnh đạm, nhưng thanh âm thoáng trầm thấp đã cho thấy sự khó chịu của hắn. Mộc Yến Phi thu hồi đao, trầm mặc cả buổi, nói: “Lúc đầu là ta lợi dụng ngươi.”

Đôi mày kiếm của Đào Nhiên khẽ nhếch, đợi hắn nói tiếp.

“Ta tên là Mộc Yến Phi, nhưng mọi người đều quen gọi ta là Hồng Chiếu, Hồng Chiếu tướng quân.”

Đào Nhiên biến sắc. Hồng Chiếu tướng quân, còn thiếu niên mà đã trở thành tướng soái, thống lĩnh ba quân, từng dùng năm trăm tinh binh đại phá ba ngàn rợ Hồ, trong vòng năm năm đã khiến biên cảnh rối loạn bất an trở nên trật tự đổi mới, các tộc ở ngoài biên cảnh vừa nghe danh đã sợ vỡ mật, đều dâng thư xin hàng. Sau khi hắn ban sư hồi triều (4), được sắc phong thành Hồng Chiếu vương, binh quyền nắm trong tay, lại được long ân chiếu cố, lúc đó quả là đường công danh rộng mở, trong ngoài triều đều không ai có thể sánh bằng, không nghĩ vị tướng quân lừng lẫy này hiện tại lại đang ngồi trước mặt mình đây.

“Ngươi đang nói giỡn đó à? Hay là ta đã hiểu sai ý ngươi?” Đào Nhiên dè dặt hỏi: “Nội lực của ngươi hình như…”

“Nội lực của ta như thế nào ngày đó không phải ngươi đã thử qua sao?”

“Thử cái gì? Khi đó ta cho rằng ngươi là Đào tiên, nào ngờ ……”

“Nào ngờ ta lại là Tu La địa ngục.”

Đào Nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu ác quỷ xinh đẹp như ngươi, thì cũng tốt.”

Mộc Yến Phi không để ý đến sự mạo phạm của hắn, nói: “Lúc trước ta bị tập kích tại kinh thành, nội tức gặp trở ngại, một thân nội lực bây giờ chỉ còn khoảng hai ba phần mười, nếu không phải như thế, thì sao lại có kẻ dám liên tiếp đến thử đao của ta?”

“Là kẻ nào muốn giết ngươi?”

“Rất nhiều, kẻ địch của ta luôn luôn nhiều hơn bằng hữu.”

“Đây không phải là chuyện khiến kẻ khác tự hào.” Thật ra Đào Nhiên rất muốn nói – ngươi có bằng hữu sao?

“Đấy là sự thật.”

Sự thật là, tình cảnh của hắn bây giờ rất cam go. Thái tử bất mãn với hắn, bởi hắn đã làm nghịch ý thái tử. Hoàng hậu muốn giết hắn, bởi sự tồn tại của hắn ảnh hưởng đến thế lực của ngoại thích và tứ hoàng tử. Thậm chí ngay cả hoàng đế trong thâm tâm cũng tồn tại sự nghi kỵ, cho dù hắn đã giao lại binh quyền, nhưng chỉ cần thân phận của hắn còn tồn tại ngày nào, vị quân chủ này sẽ còn bất an ngày đó, cho nên hắn mới bị phái đi Điền Nam vào lúc này. Thế nhưng chuyện này hắn sẽ không nói với Đào Nhiên, Đào Nhiên chỉ là một con chó hắn tạm thời có thể lợi dụng mà thôi, ngoại trừ việc này ra, Đào Nhiên chẳng là gì cả.

Đào Nhiên đương nhiên không biết trong lòng Mộc Yến Phi mình chẳng khác gì loài vật, hỏi: “Nếu đã như vậy, ngươi còn muốn vượt nghìn dặm xa xôi đi đến Vân Nam làm gì?”

“Hoàng mệnh khó mà không tuân. Trong ngoài triều đình đã có một số lời đồn đại không tốt đối với Vân Nam vương, hoàng thượng phải chứng thực. Thân làm thần tử, tất nhiên nên vì hoàng thượng phân ưu.”

Trong mắt Đào Nhiên hiện lên sự chế giễu: “Thật nhìn không ra ngươi lại trung thành với hoàng thượng đến vậy.”

“Bổn phận mà thôi.”

Hắn và Vân Nam vương Mộc Hiển Ngọc xem như họ hàng xa bên ngoại. Những năm gần đây thế lực ở Vân Nam ngày càng lớn mạnh, mặc dù bọn họ chưa từng qua lại bao giờ, nhưng quan hệ họ hàng cũng đủ khiến hắn trở thành đối tượng bị công kích. Nếu có thể mượn việc này xóa bỏ lòng nghi ngờ của hoàng thượng đối với hắn, hắn cũng không ngại việc phải đi xa một chuyến.

Mặc dù đường đi hiểm trở, song hắn đã sớm quen rồi. Nhưng hắn không quen được với việc hành trình bị người khác tiết lộ. Mấy lần bị ám sát, biết lộ trình cũng chỉ có vài tên tùy tùng thân cận theo hắn đã nhiều năm, hắn không muốn hoài nghi bất cứ ai trong số đó. Nên khi phát hiện Đào Nhiên hiểu rõ lộ trình, ở Vân Nam có cửa hiệu kinh doanh, thân thủ cũng rất khá, hắn đã nghĩ đến chuyện chọn Đào Nhiên dẫn đường. So với việc mỗi ngày nghi thần nghi quỷ, chi bằng tách khỏi mọi người vẫn tốt hơn.

“Mặc dù bị lợi dụng, nhưng ta vẫn cám ơn ngươi đã tín nhiệm ta.”

“Nếu sau này còn có sát thủ xuất hiện, cũng dễ đoán ra được kẻ để lộ bí mật là ai.” Không quan tâm đến sự chế nhạo của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi nói: “Những chuyện cần nói ta đều nói cả rồi, ngươi có thể lựa chọn cự tuyệt.”

Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi, ánh mắt lộ ra sự trào phúng. Cảnh hắn cùng Mộc Yến Phi sánh vai tác chiến ai cũng thấy cả rồi, cho dù bây giờ hắn muốn rời đi, những kẻ đó cũng sẽ không buông tha cho hắn. Mộc Yến Phi chính vì nhìn ra hắn hiểu được sự lợi hại trong đó, cho nên mới không lo ngại điều gì.

Thật là một tên nam nhân kiêu ngạo, ngay cả việc dùng cách đơn giản nhất để gạt người cũng khinh thường không muốn dùng. Dám ngạo nghễ cuồng vọng đến vậy, chả trách sao người khác khó mà dung tha cho hắn. Đào Nhiên tự giễu: “Ta đã leo lên thuyền giặc, hiện tại chúng ta đã là châu chấu nằm chung trên một cọng dây, ta có thể cự tuyệt được sao?”

Đối với việc biết thời biết thế của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi rất hài lòng. Bôn ba cả đêm, hắn có chút mệt mỏi, thân thể do không đủ nội lực chống đỡ, chỉ một chút biến cố cũng đủ làm cho hắn cảm thấy uể oải, nhưng do không muốn lộ ra sự yếu đuối trước mặt người khác, cho nên vẫn cố chịu đựng, ngực thỉnh thoảng truyền đến cơn đau đớn, nhưng so với mệt mỏi, chút đau đớn này chẳng thấm vào đâu, vì vậy tựa đầu vào chân bàn mơ màng ngủ. Có thứ gì đó vừa thảy đến, khá ấm áp, tựa như quần áo mới hong khô, cơn buồn ngủ dâng lên, Mộc Yến Phi chẳng buồn mở mắt ra, vùi mình trong sự ấm áp đó, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Ngủ thiêm thiếp chưa được bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt, tuy chưa biết rõ chuyện gì xảy ra, tay của Mộc Yến Phi đã phóng tới rồi. Vỏ đao đập xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề, ngay sau đó thanh âm lộn nhào truyền đến, Mộc Yến Phi mở mắt, chỉ thấy Đào Nhiên rất chật vật lăn sang một bên. Nếu vừa rồi hắn lẩn không nhanh, thì vỏ đao đã đập lên người hắn.

“Ta chỉ là muốn uống ngụm rượu thôi, ngươi không cần ngay cả việc này cũng rút đao ra chứ.” Đào Nhiên thở hổn hển nói.

Tối hôm qua y phục đều bị ướt, Mộc Yến Phi đem những vật dụng mang theo đặt cạnh bên người, bầu rượu chính là một trong những thứ đó. Ánh mắt hắn lướt qua bầu rượu đang nằm chỏng chơ trên sàn, lạnh nhạt nói: “Đừng nhằm lúc ta ngủ đến gần ta.”

“Ta sẽ ghi nhớ.” Đào Nhiên ngồi dậy, đưa tay đến lấy rượu, Mộc Yến Phi lại cầm bầu rượu đưa ra xa. Nhìn bên ngoài thấy trời đã sáng, mưa cũng đã ngừng từ lâu, Mộc Yến Phi nói: “Ta đói bụng, đi tìm cái gì để ăn trước, lát nữa quay về uống sau.”

“Ta không phải người hầu của ngươi.”

“Ngươi không phải.” Mộc Yến Phi ngắm nghía bầu rượu trong tay, thuận miệng nói: “Ngươi bất quá chỉ là con chó ta nuôi, muốn được ăn ngon, thì phải ngoan ngoãn nghe lời.”

Đôi mắt phượng của Đào Nhiên khẽ nhíu lại, trong tròng mắt thoáng hiện lên hận ý khó nhận ra được, nhưng ngay sau đó đã chuyển thành tươi cười, ôn nhu nói: “Vậy để ta uống một ngụm trước đã, có đủ tinh thần mới đi làm việc được chứ.”

“Ta không thích người khác mặc cả.”

Đào Nhiên nhìn Mộc Yến Phi, đôi môi nam nhân khẽ mím lại, làm cả khuôn mặt hắn lãnh đạm dị thường. Xem ra lời đồn không sai, thật sự là một kẻ lạnh lùng bạc bẽo. Người như vậy một khi đã ra quyết định, thì tuyệt đối sẽ không thayđổi. Khi đã hiểu ra sự thật này, Đào Nhiên không nhiều lời nữa, đứng dậy, mỉm cười với Mộc Yến Phi, nói: “Vậy ta ra ngoài tìm thức ăn, ngươi cứ chờ ở đây.”

Hắn đi về phía trước chưa được mấy bước, Mộc Yến Phi đã đột nhiên quát lên: “Đứng lại!”

Đôi mày của Đào Nhiên bất giác nhíu lại, không quay đầu, châm chọc: “Còn có gì cần căn dặn thêm không, chủ tử?”

“Ngươi hình như không thoải mái cho lắm.”

Giọng điệu rất khẳng định. Mày của Đào Nhiên nhíu lại càng chặt, không khỏi bội phục vị nam nhân từng vùng vẫy sa trường này. Bản thân mình đã che giấu rất khá, thế mà vẫn bị hắn nhận ra. Đào Nhiên bình tĩnh di chuyển cánh tay đến trước người, nói: “Ngủ cả đêm ở một nơi như thế này, làm sao có thể thoải mái cho được?”

Mộc Yến Phi nhún mình đứng dậy, chiếc áo màu đen huyền theo động tác của hắn rơi xuống đất, thì ra tối hôm qua hắn ngủ, Đào Nhiên đắp lên người hắn. Hắn cầm chiếc áo lên, đưa đến trước mặt Đào Nhiên. Vẻ mặt Đào Nhiên vẫn tùy tiện giống như lúc thường, chỉ tái nhợt thêm vài phần, tay đặt bên hông, ngón tay hơi run rẩy, đôi mày nhíu chặt, lộ ra sự khó chịu của hắn. Mộc Yến Phi hỏi: ” Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tối hôm qua bị nhúng nước, nên nhiễm thương hàn thôi.”

Thấy bầu rượu trong tay Mộc Yến Phi, đôi mắt Đào Nhiên sáng ngời. Mộc Yến Phi không bỏ sót tia sáng vừa lóe lên trong mắt hắn, hỏi: “Ngươi rất muốn uống rượu sao?”

“Lên cơn nghiện rượu thôi.”

Đào Nhiên theo bản năng đưa tay định cầm lấy bầu rượu, thế nhưng Mộc Yến Phi đã tránh lui về phía sau, nói: “Tình trạng của ngươi không giống lên cơn nghiện rượu.”

Đào Nhiên không đáp, lại tiến lên định cướp bầu rượu. Thế nhưng hắn xuất chiêu quá chậm, bị Mộc Yến Phi tránh né dễ dàng. Đào Nhiên tranh đoạt mấy lần, không những không cướp được bầu rượu, ngược lại còn hao phí thể lực, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, thân thể lảo đảo, tựa vào cột gỗ bên cạnh ngồi xuống.

Mộc Yến Phi cũng theo Đào Nhiên ngồi xổm xuống, thấy hắn hô hấp dồn dập, hết hai tay lại đến toàn thân run rẩy kịch liệt, giống như bị cảm lạnh. Mộc Yến Phi dùng tay giữ chặt huyệt Mạch Môn của hắn, tay hắn quả nhiên lạnh như băng, mạch đập rối loạn, tựa hồ không cách nào khống chế được chân khí đang chạy lung tung trong cơ thể, ngược lại lại bị nó kiểm soát, khiến thân thể càng lúc càng khó chịu.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Đào Nhiên tựa hồ rất lạnh, toàn thân run lên cầm cập, trên trán lại rịn mồ hôi, không trả lời Mộc Yến Phi, chỉ lẩm bẩm nói: “Cho ta rượu… …”

Mộc Yến Phi rút nắp bầu rượu ra, đưa miệng bầu đến gần miệng Đào Nhiên. Ngửi được mùi rượu, Đào Nhiên bỗng như có lại khí lực, đưa tay đoạt lấy bầu rượu, ngửa đầu rót rượu vào miệng. Mộc Yến Phi nhìn cả bầu rượu bị hắn nốc một hơi cạn sạch, hắn uống rất nhanh, khiến rượu bắn tung tóe, chảy theo góc mặt xuống, nhưng hắn hoàn toàn chẳng thèm quan tâm.

Đào Nhiên uống hết rượu, nới lỏng bàn tay, bầu rượu lăn sang bên cạnh. Khí lực hắn giống như đã tiêu hao hết, ngửa đầu tựa vào cột nhắm mắt không nói. Mộc Yến Phi nhìn ra hắn đang điều chỉnh chân khí, không quấy rầy hắn nữa, im lặng tĩnh tọa bên cạnh. Thời gian trôi qua ước chừng một nén hương, Đào Nhiên mở mắt, sắc mặt đã bình thường trở lại, đôi mắt phượng lưu chuyển, mang theo chút ý cười, nhìn về phía Mộc Yến Phi, bộ dáng lười biếng, nói: “Cám ơn.”

“Nội tức của ngươi từng bị thương?”

“Đúng vậy.” Đào Nhiên vừa trở lại bình thường, trong giọng nói còn mang theo chút uể oải, ngược lại tạo nên nét mị hoặc khó diễn tả, nói: “Thời niên thiếu trong một lần cuồng mê võ học, muốn nhanh chóng đạt được thành quả to lớn, kết quả công lực không cách nào khống chế tâm kinh, tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa thì mất mạng. Chữa trị xong trong người vẫn còn mang theo di chứng, cho nên phải dùng rượu để duy trì.”

“Có thể chữa hết không?”

“Tại sao phải trị hết chứ? Ta vốn dĩ thích rượu, bây giờ ông trời cho ta một lý do để có thể uống rượu thoải mái, ta mừng còn không kịp.” Trong khi nói chuyện, giọng nói của Đào Nhiên đã trở về với kiểu nhu hòa ngả ngớn như lúc thường, mỉm cười với Mộc Yến Phi, nói: “Bây giờ công bằng rồi, hai chúng ta đều biết một bí mật của nhau, không cần giết người diệt khẩu.”

Mộc Yến Phi cũng đang nghĩ tới vấn đề tương tự, có điều thái độ thờ ơ của Đào Nhiên khiến hắn có cảm giác người này hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bí mật của mình bị phát hiện. Đào Nhiên mới vừa rồi còn cực lực che giấu nhược điểm của mình, nhưng sau khi phát hiện không che giấu được nữa, bèn dứt khoát chủ động phơi bày ra hết, nhìn thì khoát đạt, nhưng thực tế vô hình trung đã khiến bản thân mình thoát khỏi trạng thái bị động. Tâm cơ của người này thâm sâu hơn nhiều so với những gì hắn biểu hiện ra ngoài, Mộc Yến Phi đột nhiên nghĩ, có lẽ lúc đầu cho dù mình không chủ động yêu cầu hắn giúp đỡ, Đào Nhiên cũng sẽ tìm được cớ đi theo đến cùng.

“Bao lâu thì ngươi mới phải uống rượu một lần để ngăn nó phát tác?” Mộc Yến Phi trong lòng suy tính, trên mặt lại rất thản nhiên, hỏi.

“Không biết, có đôi khi vài ngày đều không có việc gì, có đôi khi mấy canh giờ là chịu không được rồi, tuy không làm chết người, nhưng cảm giác giống như bị lọt vào hầm băng, cũng không thoải mái cho lắm.”

Xem tình trạng mới rồi của Đào Nhiên, e là không chỉ có cảm giác rét lạnh không thôi. Nhưng chuyện này không quan hệ gì đến hắn, Mộc Yến Phi đứng lên, cầm y phục ném cho Đào Nhiên, “Nếu sợ lạnh, thì đừng cố tỏ ra anh hùng.”

“Bệnh cũ đã lâu không tái phát nên quên mất, lại lỡ xé mất y phục của ngươi…” Đào Nhiên nói câu này nghe rất mập mờ, hắn thông minh dừng nửa chừng, chữa thành: “Đêm khuya sương nặng, ngươi lại mất đi nội lực, ta sợ ngươi không chịu đựng nổi.”

Không để ý tới lời lấp lửng trêu chọc của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi lạnh lùng hỏi: “Vậy bây giờ có đỡ hơn chút nào chưa?”

“Tạ ơn chủ tử đã ban rượu.”

Có thể ăn nói trơn tru như bôi mỡ, đủ chứng tỏ Đào Nhiên đã không việc gì rồi. Mộc Yến Phi nói: “Vậy đi tìm thức ăn đi, thuận tiện tìm thêm hai cái áo ngoài.”

“Ngươi nói …… bây giờ?”

“Chẳng lẽ ngươi đợi sát thủ đuổi tới hay sao?”

Nhìn ra Mộc Yến Phi không muốn thay đổi ý định, Đào Nhiên uể oải đứng lên, khi đi ra, thuận miệng nói: “Ngươi nhất định không phải là một tướng lĩnh tốt biết lo lắng cho thuộc hạ.”

Từ bi thì không thể nắm binh quyền được, biết lo lắng cho thuộc hạ có thể đánh thắng trận sao? Mộc Yến Phi cười lạnh, nhìn Đào Nhiên lảo đảo đi ra ngoài, hắn ngồi xuống, xếp bằng. Đống lửa đã tàn, bên cạnh còn có cái áo đã bị xé rách bươm của hắn.

Vết thương có hơi đau, nhất là vết kiếm chém trước ngực. Sau khi bị mất nội công, ngay cả khả năng chịu đau cũng kém đi rất nhiều, Mộc Yến Phi vận công chậm rãi điều tức. Mặc dù hắn không hy vọng phục hồi được nội lực, nhưng vẫn hy vọng dọc theo đường đi có thể nhờ việc điều dưỡng mà khiến tình hình có chuyển biến tốt hơn.

Nửa canh giờ sau, có tiếng lệt xệt từ bên ngoài vọng vào, Đào Nhiên rốt cuộc đã trở về, tay xách theo một con gà rừng và một con chim khách. Gà rừng đã nhổ sạch lông, con chim khách thì vẫn còn sống, chân bị thương, nằm trong lòng bàn tay hắn ngọ ngoạy, giãy giụa, cố gắng đập cánh muốn bay lên, nhưng cố gắng vài lần vẫn không có kết quả, ngược lại còn bị té ngã do mất thăng bằng.

“Gần đây không có nhà cửa, ta đi lòng vòng mãi mới bắt được con gà này, dưới sông có cá, có điều trời lạnh quá, làm biếng xuống nước.”

Không có áo ngoài mặc thì cũng đành chịu, Mộc Yến Phi bỏ đi ý định không có khả năng thực hiện, gom mấy cây gỗ vụn còn lại vào một chỗ, lấy hỏa chiết tử ra nhóm lửa, gác vài thanh củi làm giá, xách con gà rừng lên, dùng chủy thủ cắt con gà ra thành mấy miếng, gác lên giá. Đào Nhiên nhìn hắn ra tay nhanh chóng thuần thục, hiển nhiên đã làm nhiều nên quen tay rồi, có chút kinh ngạc.

“Thì ra ngươi biết làm việc.”

“Không phải ngươi cũng biết sao?” Mộc Yến Phi không nhìn hắn, chuyên tâm xoay xoay mấy miếng gà rừng gác trên giá.

“Nếu ngươi biết làm, vậy tại sao còn sai khiến ta?”

“Nếu cái gì ta cũng làm cả, thế thì cần hạ nhân như ngươi để làm gì?”

Đào Nhiên tức nghẹn họng, nhưng khi nhìn hành động nhanh nhẹn tháo vát của Mộc Yến Phi, cái nhìn của hắn về người này cũng có chút thay đổi. Càng tiếp xúc với người này nhiều, Đào Nhiên càng phát hiện ra người này không kiêu căng tự phụ, không hợp tình hợp lý như vẻ bề ngoài.

“Đưa nó cho ta.”

Mộc Yến Phi thấy Đào Nhiên không để ý tới mình, lại còn nghịch con chim nhỏ trong lòng bàn tay, liền duỗi tay qua. Đào Nhiên nhìn thấy thanh chủy thủ sáng loáng trên tay hắn, vội vàng đem giấu con chim khách ra phía sau, nói: “Nó là do ta nhặt về chữa thương, không phải dùng để ăn đâu. Chim khách báo tin vui, báo cho chúng ta biết mấy ngày nữa ắt có việc vui tìm tới.”

Việc vui là chỉ bọn họ bị sát thủ đuổi đến sao? Mộc Yến Phi bực bội nói: “Khai trai (2) cũng tính là việc vui sao?”

“Ngươi sẽ không nhẫn tâm đến mức ngay cả con chim nhỏ xíu cũng không chịu tha chứ?”

“Bởi vì nó ồn quá.”

Không chú ý đến sự ám chỉ của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên kéo giãn cánh con chim nhỏ ra, cầm lấy hộp thuốc trị thương đang nằm lăn lóc trên đất, bôi thuốc lên đùi nó. Đó là thuốc trị thương của Mộc Yến Phi, thế nhưng Mộc Yến Phi cũng không ngăn cản Đào Nhiên lấy. Hắn nhìn Đào Nhiên bôi thuốc xong, lại vỗ về lên mình chim, huýt sáo vài tiếng, con chim khách nhỏ không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn rụt vào lòng bàn tay Đào Nhiên nằm yên.

Đôi mày kiếm của Mộc Yến Phi khẽ nhếch lên. Đùi gà nướng xong, hắn đưa cho Đào Nhiên một cái, rồi hắn cũng bắt đầu ăn. Đùi gà tuy không có mùi vị gì, nhưng đối với Mộc Yến Phi mà nói, đó đã là mỹ vị rồi. Hai người do bị truy sát nên té xuống sông, vừa đói vừa rét, lúc này có ăn đã là tốt lắm rồi. Đào Nhiên hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, ăn sạch đùi gà nhanh như bão táp. Không bao lâu sau dưới chân hai người đã có một đống xương gà gặm sạch sẽ, Đào Nhiên thấy cách ăn của Mộc Yến Phi cũng không đươc nhã nhặn như lúc thường, nhịn không được cười nói: “Nếu có người nhìn thấy Hồng Chiếu tướng quân danh chấn thiên hạ ăn như thế này, chỉ sợ cằm cũng rớt xuống đất thôi.”

Mộc Yến Phi gặm xong miếng thịt cuối cùng, tay giơ cao, liệng khúc xương vào đống lửa, lạnh nhạt nói: “Nếu có người thứ ba biết chuyện này, ta sẽ giết ngươi.”

Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng đòi giết người ta sao? Đào Nhiên dở khóc dở cười, “Hiếu sát không phải thói quen tốt đâu.”

“Cho nên ngươi bây giờ mới còn sống.”

Đào Nhiên hết lời để nói, cúi đầu vuốt ve con chim khách bị thương, lấy ra mấy cọng cỏ tìm được lúc quay về đút cho nó ăn. Mộc Yến Phi thấy hắn đối diện con chim nhỏ, cả hai cùng kêu líu ríu, trong miếu càng lúc càng ồn, rốt cuộc nhịn không được, hỏi: “Ngươi thật sự hiểu tiếng chim?”

“Các loại động vật đều có linh khí, ngoại trừ loại người không bằng cầm thú ra, chỉ cần có tâm, đều có thể nói chuyện được với chúng.”

Mộc Yến Phi khẽ biến sắc, đôi mắt đảo qua Yêu Đao đặt bên cạnh. Nhìn ra hắn không vui, Đào Nhiên bật cười: “Ta là nói những kẻ tự cao tự đại, ỷ mạnh hiếp yếu. A Mộc, ngươi là nguyên soái của ba quân, ngay cả hoàng thượng cũng phải nhún nhường ba phần, ngươi đương nhiên không phải loại người như thế, đúng không?”

Vẻ mặt vui cười nịnh nọt, nhưng vẫn không che giấu được sự giễu cợt phía sau. Mộc Yến Phi đoán hắn đang oán trách chuyện bị mình ép buộc đi làm việc, làm bộ như nghe không hiểu, hỏi: “Nó có nói cho ngươi biết chúng ta phải làm thế nào để rời khỏi nơi đây không?”

“Đương nhiên là có, nó nói từ nơi này đi về phía trước khoảng nửa canh giờ thì sẽ ra tới đường lớn, men theo con đường đó đi xuống là có thể vào thành.”

Mộc Yến Phi cũng không tin tưởng lời này cho lắm, bất quá đường thì vẫn phải đi. Ăn xong, hai người thu dọn vài món đồ rồi đi ra, Đào Nhiên đưa áo ngoài cho Mộc Yến Phi, còn mình thì chỉ khoác lên người chiếc áo trắng đã rách te tua, mặc cứ như khoác áo choàng. Ra khỏi miếu, hắn thả con chim khách, nhìn nó lượn quanh trên đỉnh đầu hai vòng xong giương cánh bay cao, lúc này mới chịu rời đi.

“Ngươi thả nó ra sớm như vậy, nó có khả năng sống sót sao?”

“Chuyện nên làm ta đều làm cả rồi, có thể sống sót hay không là chuyện của nó.” Đào Nhiên đi về phía trước, nói một cách dửng dưng.

Đúng là một tên quái nhân, Mộc Yến Phi im lặng nghĩ.

Hai người đi rất chậm, bởi vì đều bị thương, nhất là Mộc Yến Phi. Vết thương trước ngực hắn bị chém rất sâu, bước đi sẽ mang lại sự đau đớn. Sức chịu đựng của hắn rất tốt, nhưng không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng quen với cơn đau buốt này.

May là hơn nửa canh giờ sau cả hai đã ra tới đường lớn, chưa đi xa lắm thì gặp được một chiếc xe thồ cỏ do lừa kéo, Đào Nhiên kéo lão hán đánh xe lại nói bi bi bô bô một tràng tiếng địa phương mà Mộc Yến Phi nghe không hiểu, rốt cuộc lão hán cho phép quá giang. Đào Nhiên nhảy lên xe trước, sau đó đưa tay kéo Mộc Yến Phi lên. Một động tác rất bình thường, thế nhưng lại giúp Mộc Yến Phi tránh được việc phải sử dụng sức quá nhiều, khiến vết thương lại bị rách ra.

Mộc Yến Phi leo lên xe ngựa, Đào Nhiên nằm xuống ngửa mặt nhìn trời, mỉm cười nói: “Nơi này cũng không tệ, thoải mái hơn nhiều so với ngôi miếu đổ nát đó, thử nhìn chung quanh xem.”

Một lời đề nghị rất đơn thuần, rồi lại như vì muốn giữ thể diện cho Mộc Yến Phi nên mới nói ra, giống như việc vừa rồi hắn kéo Mộc Yến Phi lên xe. Người này rất tỉ mỉ chu đáo, có lẽ đó là thói quen từ việc quanh năm suốt tháng la cà ở các chốn ăn chơi mà thành. Động tác làm ra tựa như vô ý, nhưng lại khiến cho Mộc Yến Phi cảm thấy chán ghét. Hắn không thích ở vào thế bị người khác nắm mũi dắt đi, cho dù đối phương có ý tốt đi chăng nữa.

Thế nhưng ngực đang bị thương, khá đau đớn, lúc này hắn không cần phải tự gây khó dễ cho bản thân làm gì. Mộc Yến Phi nằm xuống, thùng xe chở cỏ rất lớn, dư sức cho hai người nằm song song với nhau. Xe lừa đi chầm chậm, cũng không sợ làm động đến vết thương.

“Hình như ngươi biết không ít tiếng địa phương?” Hưởng thụ ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên đống cỏ khô, Mộc Yến Phi thuận miệng hỏi.

“Thường xuyên phải chạy khắp nơi, ít nhiều cũng hiểu một chút, làm việc cũng thuận tiện.”

“Làm việc?”

“Ví như …” Đào Nhiên dùng tay chống đầu lên, nghiêng người qua, nhìn Mộc Yến Phi cười, “lần này.”

Ánh mặt trời lướt qua đôi tròng mắt đen như mực tạo thành một màu sắc đẹp đến lạ thường. Khóe miệng Đào Nhiên vương vấn ý cười, chiếc áo trắng rách nát đắp hờ hững trên thân, khiến cả người hắn toát lên sự phóng khoáng hào hiệp. Đáng tiếc, lại bị làm lơ nữa rồi. Mộc Yến Phi không nhìn hắn, hỏi: “Túy kiếm sẽ khiến cho nội tức bị rối loạn sao?”

Bỗng dưng nhảy sang chủ đề khác, khiến Đào Nhiên nhất thời chưa hiểu kịp ý. Mộc Yến Phi lại nói: “Võ công ngươi dùng tối hôm qua chính là Túy kiếm.”

“Cám ơn ngươi trong lúc bận rộn còn có hứng thú quan sát ta.”

Đương nhiên không phải, Mộc Yến Phi hỏi như vậy là nhờ vào những tin tức nghe ngóng được. Tối hôm qua hắn đã mệt mỏi vì ứng chiến, hoàn toàn không cách nào phân tâm quan sát Đào Nhiên. Đào Nhiên tựa hồ có chút nghi hoặc, nhưng lại không hỏi nhiều, nói: “Ta biết rất nhiều kiếm pháp, nhưng đều không tinh thông, am hiểu nhất chính là Túy kiếm. Nếu ngươi có hứng thú, ta có thể dạy cho ngươi.”

Không hỏi ra được chuyện gì, Mộc Yến Phi không hề để ý đến Đào Nhiên nữa. Hắn khinh thường chuyện học kiếm pháp. Kiếm là quân tử, đao mới là bá chủ. Sa trường giết địch, thứ cần không phải là quân tử, mà là một bá chủ không ai có thể địch lại.

Mộc Yến Phi ôm ngang thanh đao trước ngực. Tấm gấm đen dùng để bọc đao đã rơi mất trong lúc chiến đấu hồi tối hôm qua rồi, vỏ đao đen tuyền giờ phút này hoàn toàn hiện ra dưới ánh mặt trời, hoa văn quái dị dữ tợn bao trùm toàn bộ cán đao, chuôi đao khắc quỷ tướng của Nhai Xải, mặt trước khảm một viên ngọc thạch màu đỏ. Đào Nhiên suốt dọc đường đều ở cạnh hắn, thế nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chuôi đao gần đến vậy. Hắn vốn tự hào bản thân cũng có chút nhãn lực, nhưng lại nhìn không ra chủng loại của viên ngọc thạch, chỉ cảm thấy màu sắc của nó vô cùng rực rỡ, vượt quá sắc độ của màu đỏ, có lẽ nên gọi là màu máu, từ trong những trận chém giết, uống sạch không biết bao nhiêu máu, mới tạo thành nhan sắc diễm lệ này.

Đào Nhiên đã hiểu ra một chút vì sao Mộc Yến Phi phải dùng gấm đen bọc đao. Thanh đao này quá mức bá đạo, không che giấu sát khí của nó, chỉ sợ tai họa không ngừng ập đến, tựa như hắn giờ phút này rõ ràng cảm nhận được sát khí của đao, nhưng lại động lòng vì vẻ đẹp của nó, không nỡ dời tầm mắt, cả buổi mới ngẩn ngơ hồi thần, muốn khuyên Mộc Yến Phi nội lực bị hao tổn, bây giờ không nên dùng thanh đao này, thay bằng dùng kiếm sẽ tốt hơn, nhưng do dự một chút, cuối cùng không nói ra khỏi miệng, đôi mắt chuyển hướng nhìn Mộc Yến Phi. Mộc Yến Phi tựa hồ đã mệt mỏi rồi, nhắm mắt nằm trên đống cỏ, dường như đã chìm vào mộng đẹp.

Vì vậy Đào Nhiên cũng nằm xuống lại, hai tay gác ra sau đầu làm gối, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong đôi mắt dường như có chút suy tư.

“Đường núi xa xôi mười tám khúc quanh, đi nhanh đi chậm đi hoài không đến cuối, muội muội đi cùng với ca ca, đi thẳng tới tận trời luôn nha…”

Khúc hát lảnh lót kéo Đào Nhiên ra khỏi sự suy tư, thì ra là do ông lão ngồi phía trước đánh xe hát. Đào Nhiên cảm thấy thích thú, rút ngọc địch ra, xoay mấy vòng quanh ngón tay, đặt lên môi, thổi theo điệu hát.

Mộc Yến Phi đang ngủ rất ngon lành, bỗng một tràng thanh âm chói tai vang lên, khiến hắn bừng tỉnh, mất cả buổi mới biết đó là tiếng địch của Đào Nhiên. Mộc Yến Phi cũng có hiểu biết chút chút về âm luật, chỉ cảm thấy trình độ khúc nhạc này vô cùng tệ hại, quả đúng là vô tiền khoán hậu, nhịn không được bịt tai lại, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn đá Đào Nhiên văng khỏi xe lừa.

——————–

Chú thích:

(1) Thiêu đao tử: một loại rượu mạnh

(2) Hỏa chiết tử: là một loại dụng cụ dùng để giữ lửa thời xưa, được chế bằng một loại giấy súc đặt biệt, gấp lại thành nhiều lớp, nén vào ống trúc đến độ chặt thích hợp, sau đó đốt giấy lên, rồi thổi tắt. Lửa sẽ không tắt ngay mà vẫn cháy âm ỉ trong một thời gian dài. Dùng một ống trúc khác to hơn, rỗng đầu làm nắp đậy. Khi cần dùng, tháo nắp đậy ra, thổi cho lửa lớn lên, mồi vào vật gì đó là được. Đây là loại hỏa chiết tử thông thường, một số loại hỏa chiếc tử dùng riêng cho giới quý tộc hoặc gia đình giàu có, trong giấy súc sẽ được pha vào một số loại nguyên liệu quý để giữ lửa được lâu hơn.

(3) Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.

(4) Tái Ngoại: Thời xưa dùng chỉ phía bắc Trường Thành

(5) Ban sư hồi triều: thắng trận trở về


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui