Phong Khởi Lan Thành Tẫn Phi Hoa

Mặc Trúc Hiên là thanh lâu lớn nhất vùng này, số lần Đào Nhiên đến Vân Nam không nhiều lắm, bất quá đúng như lời hắn nói, miễn là đến, thì nhất định sẽ đi ủng hộ, Đào Nhiên tiêu xài phóng khoáng, lại tuấn tú lịch sự, mặc dù đã lâu không đến ủng hộ, lão bảo cũng vẫn nhớ hắn, vừa nhìn thấy hắn đến, vội vàng nghênh đón ngay, lôi kéo hắn nói một hơi những lời khách sáo, lại bảo đầu bài đến tiếp hắn.

Đào Nhiên tại Mặc Trúc Hiên tiêu dao hết cả đêm, tiền bạc xài hết, thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới rời giường, ăn cơm, ngồi đến chiều mới đi ra, thong dong trở lại cửa hàng, xa xa đã nhìn thấy Thanh đồng mặt một đống, tức giận ngồi trên bậc cửa của cửa hiệu.

Đào Nhiên cười phụt một tiếng, đi đến, nhẹ nhàng đá hắn, nói: “Tránh đường, ngươi ngồi ở chỗ này ảnh hưởng công việc làm ăn của người ta.”

“Làm ăn cho dù lớn hơn nữa cũng có tác dụng gì chứ, còn không đủ để ngươi bại gia.”

Nhìn thấy Đào Nhiên, Thanh đồng xả cục tức ra lung tung, tối hôm qua hắn đuổi theo đến Mặc Trúc Hiên, lại bị chặn ở bên ngoài, nói Đào công tử không muốn hắn theo vào, hắn làm ầm cả buổi không có kết quả, đành phải giận đùng đùng quay trở về. Vốn hắn đã rất tức giận với cách tiêu tiền phung phí của Đào Nhiên rồi, nhưng khi nghĩ đến phiền toái mà hắn sắp phải đối mặt, bực tức liền tiêu tán ngay.

Có người quản lý hắn, để xem hắn sau này còn dám ăn chơi quên trời đất nữa hay không.

Con ngươi đảo qua đảo lại, Thanh đồng biến đổi thành khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Thiếu gia ngươi tối hôm qua đi chơi có vui vẻ không? “

“Vui vẻ a.” Đào Nhiên cười hì hì phe phẩy chiếc quạt giấy cầm trên tay, nhấc chân đi vào trong ***, thuận miệng nói: “Những nữ tử ngoại tộc ở đây rất khác biệt so với trung nguyên, quả nhiên là ý do vị tẫn, vui đến quên về.”

“Thiếu gia quả thật đã vui đến quên về, bất quá có người đợi đến nỗi sốt ruột lắm rồi đó.” Thanh đồng đi theo đằng sau hắn, lạnh lùng nói.

Đào Nhiên bước chân dừng lại, nhìn hắn kỳ quái, “Có người đợi ta?”

“Đúng vậy, đợi rất lâu rồi, ngay cả cơm trưa cũng ăn ở đây luôn.”

Nhìn ra chút sắc thái hả hê trong ánh mắt Thanh đồng, Đào Nhiên mày có khẽ nhíu lại, đang định tra vấn hắn, phía trước truyền đến tiếng bước chân, nam nhân đi đầu trên mặt có vết sẹo do đao chém nằm vắt qua, một thân sát khí, đúng là A Trung, A Nam đi theo bên cạnh hắn, nhìn thấy Đào Nhiên, thô lỗ nói: “Ngươi cuối cùng đã trở về, công tử nhà ta đợi cũng khá lâu rồi đấy.”

“Công tử của ngươi?”

Cho dù Đào Nhiên tiêu dao hết một đêm, giờ phút này xem ra vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng cũng không quên vị công tử kia là ai, tán mạn nhất thời tiêu đi hơn phân nửa, đứng thẳng lưng lên, hỏi: “Hắn đến sao không báo trước một tiếng? “

“Thế nào? Trước khi đến còn cần phải gửi thiếp báo trước sao? “

A Nam nhìn Đào Nhiên từ trên xuống dưới, trên nét mặt có chút ít khinh thường, Đào Nhiên chỉ xem như không nghe ra sự chế giễu trong giọng nói của hắn, mỉm cười nói: “Tất nhiên không cần, chỉ là sợ chậm trễ khách nhân thôi.”

“Chuyện này ngươi có thể yên tâm.” A Nam quét mắt nhìn Thanh đồng, “Người hầu của ngươi coi như hiểu chuyện.”

Đoàn người đi tới đại sảnh, Đào Nhiên chưa bước vào cửa, đã cảm thấy một làn gió lạnh lướt đến, mỗi khi Mộc Yến Phi sát nhân, trên người đều sẽ tỏa ra sự kiêu ngạo như vậy, chân hắn vừa giơ lên có chút dừng lại, lập tức cả cười, đi thẳng vào đại sảnh, cất cao giọng nói: “Đã lâu không gặp, Mộc công tử chẳng hay vẫn khỏe mạnh chứ?”

Mộc Yến Phi ngồi ở chính giữa thính đường, vẫn một thân bạch y như tuyết tựa như lúc bọn họ sơ kiến, Đào Nhiên con mắt sáng ngời, đột nhiên phát hiện chính mình cũng không phải rất ghét màu trắng, ít nhất hắn không ghét Mộc Yến Phi mặc bạch y.

Tùy tùng của Mộc Yến Phi đứng ở phía sau hắn, bên cạnh còn có mấy hạ nhân đang đứng hầu hạ, hắn ngồi rất ngay ngắn, một tay bưng chén trà, như là đang phẩm trà, Đào Nhiên nhìn trộm hắn, thấy vẻ mặt của hắn lãnh đạm, trong thính đường hương trà thơm ngào ngạt, nhưng cũng không che giấu được hơi thở lạnh lùng từ người hắn tỏa ra, Yêu đao được đặt trên mặt bàn về phía tay phải, cán đao hướng về phía trước, đó là cách đặt để có thể cầm đao lên bất cứ lúc nào, vị tướng quân này, cho dù đã giao ấn soái, thế nhưng vẫn không bỏ được thói quen thuộc về tướng lĩnh, cũng khó trách những người đó không chịu dung tha cho hắn.

Trong con ngươi Đào Nhiên chợt lóe sáng, tiện tay khép lại quạt giấy, phất phất tay với hạ nhân, ý bảo bọn họ lui xuống, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Mộc Yến Phi, chắp tay thi lễ, ai ngờ lễ làm được một nửa đã bị cản, còn dùng chuôi mặc đao cản, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Đều là người nhà cả, không cần phải diễn trò đâu.”

Đào Nhiên quét mắt nhìn tùy tùng đang đứng bên cạnh Mộc Yến Phi, không biết hắn dùng chữ “người nhà” tới cùng là để chỉ thân cận tới trình độ nào, Mộc Yến Phi hiển nhiên cũng không có ý muốn giải thích, đặt đao về lại chỗ cũ, cúi đầu uống trà như trước. Những tùy tùng đang đứng tại đó đều nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt mỗi người đều lộ ra sự khinh thường, Đào Nhiên không thèm để ý, cười hì hì chuyển tới ngồi xuống bên cạnh Mộc Yến Phi, A Nam thấy thế, môi giương lên, tựa hồ muốn khiển trách, nhưng nhìn sắc mặt của Mộc Yến Phi, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

“Đến rất lâu rồi?” Đào Nhiên vừa ngồi xuống, chồm người qua mặt bàn tiến đến gần sát Mộc Yến Phi, chủ động bắt chuyện.

Mộc Yến Phi đặt chén trà xuống, một tiếng “rầm” nặng nề vang lên, cho thấy sự khó chịu vào giờ phút này của chủ nhân, nói: “Trà này đã pha lâu quá rồi.”

Đây là thượng hảo tân trà, Thanh đồng biết thân phận của bọn họ, không có khả năng chậm trễ, bất quá lúc này Mộc Yến Phi đang khó chịu, Đào Nhiên không ngốc đến nỗi đi giải thích cho hắn hiểu, cười hì hì tiếp nhận chén trà, nói: “Ta lập tức gọi người thay trà mới.”

“Đem bản thân ngươi cũng thay đổi luôn đi.” Ánh mắt Mộc Yến Phi đảo qua huyền y trên người hắn, nói: “Tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại đây.”

Đào Nhiên chơi bời tại thanh lâu cả đêm, mặc dù cũng đã tắm rửa rồi, nhưng trên y phục vẫn bám theo ít mùi hương cố hữu của nơi yên hoa, hắn nhìn lại quần áo mình, nhớ tới Mộc Yến Phi từng nói cấm hắn mặc hắc y, hiểu ý cười cười nói: “Ta đi một chốc sẽ quay lại.”

Đào Nhiên đi rồi, Mộc Yến Phi cũng sai những người khác đi ra ngoài, Thanh đồng cầm lấy ấm trà, chuẩn bị đi thay bình trà mới, bị hắn gọi lại, nói: “Nể mặt Đào Nhiên, ta tha cho ngươi một lần.”

Sắc mặt Thanh đồng tái nhợt, há mồm muốn phản bác, Mộc Yến Phi lại lạnh nhạt nói: “Mấy ngày nay ta giết không ít người, giết thêm một kẻ như ngươi ta cũng chẳng quan tâm đâu.”

Bị khí thế của hắn chấn nhiếp, Thanh đồng không dám nói thêm nữa, cầm khay trà vội vàng chạy ra ngoài, cửa phòng đóng lại, ngăn cản ánh nắng chiều, cũng đồng thời lưu lại trên mặt của Mộc Yến Phi một mạt âm mai.

Ngày ấy Mộc Hiển Ngọc thả hắn theo yêu cầu của thị vệ, hắn liền vào ở trong tửu lâu mà bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, người của thái tử cũng ở đó, nói cạnh nói khóe hỏihắn về việc đồng bạn bị giết tại vùng ngoại ô, bị hắn thuận miệng ứng phó cho qua, tại tửu lâu ở hai ngày, được tin Đào Nhiên đã trở về cửa hiệu, vốn định hôm qua tìm đến hắn, lại bị người của thái tử mượn lý do không an toàn ngăn cản, hôm nay hắn trở mặt, mới đuổi được những kẻ đó đi, ai ngờ đi tới cửa hiệu, mới biết Đào Nhiên đi thanh lâu, cả đêm chưa về, hắn vẫn ngồi đợi đến chiều, cuối cùng cũng chờ được Đào Nhiên trở về, Đào Nhiên vẫn như cũ lười nhác tùy ý, không có không thân cận với hắn, nhưng đồng thời cũng không quá thân cận, xa xa cách cách, tựa như lúc ban đầu vừa mới gặp nhau, điều này làm cho sự tức giận mà hắn đang đè nén ào ạt bùng lên.

Mộc Yến Phi nặng nề hừ một tiếng, giơ tay lên, đè lên trên vỏ đao, một lúc lâu, nhờ hơi lạnh băng trên vỏ đao bão hòa, sự tức giận từ từ hạ xuống, hắn cầm lấy đao, giở miếng vải đen, rút lưỡi đao ra.

Đào Nhiên tắm xong, vội vã chạy tới, nhìn thấy tùy tùng của Mộc Yến Phi đều ở ngoài cửa chờ đợi, hắn vào đại sảnh, Mộc Yến Phi một người ngồi ở nơi nào yên lặng thức đao, mặc hắc chuôi đao theo sự chà lau của hắn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, không dòm ngó tới cũng chẳng hỏi han hắn khi hắn bước vào.

“Quả là một thanh đao tốt.” Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, mấy ngày không gặp, đột nhiên trong lúc đó không biết nên nói cái gì, Đào Nhiên ngồi xuống cạnh bên, tìm lời để nói: “Ngươi nhất định đã dùng nó để giết rất nhiều người rồi phải không?”

Tầm mắt Mộc Yến Phi không ngước lên, thuận miệng nói: “Nhều hơn so với sự tưởng tượng của ngươi.”

Chuyện này hắn cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi, quân công là nhờ vào giết chóc và máu tanh mà có được, thân làm một vị tướng đứng đầu, đây là chuyện không cách nào tránh khỏi, Đào Nhiên mỉm cười nói: “Ta cảm thấy bội kiếm dường như càng thích hợp với ngươi hơn.”

Hắn giúp Mộc Yến Phi giữ Yêu đao mấy ngày, tuy không biết nó do cái gì đúc thành, nhưng cũng biết trọng lượng của nó không nhẹ, căn cứ nội lực hiện giờ của Mộc Yến Phi, nếu sử dụng một vũ khí nhẹ nhàng linh hoạt sẽ càng thích hợp với hắn hơn.

“Quen rồi.” Giọng nói của Mộc Yến Phi mang theo một chút khàn khàn, cũng không vì sự đường đột của hắn mà tức giận, nói: “Ta tám tuổi thì gặp được nó, từ đó trở đi chưa từng để nó rời khỏi ta.”

Đào Nhiên ngẩn ra, hắn đoán Mộc Yến Phi tám tuổi năm ấy nhất định đã gặp phải một chuyện gì đó, điều này biểu hiện thông qua lời nói lơ đãng mới rồi của hắn.

Cảm giác được sự kinh ngạc của Đào Nhiên, Mộc Yến Phi ngẩng đầu lên, lúc đó mới nhìn thấy hắn đã thay một chiếc áo màu quả hạnh, mày kiếm khẽ nhếch, Đào Nhiên xuất thân nhà giàu, khí chất của hắn càng thích hợp để mặc những bộ quần áo màu nhạt, đai ngọc nhẹ buộc ở thắt lưng, ngọc bội điểm xuyết treo lệch về một bên, cũng chính là ngọc bội phượng hoàng, nhìn thấy nó, sắc mặt Mộc Yến Phi khẽ biến, ngọc bội hắn tặng cho Đào Nhiên, Đào Nhiên không hề đeo, mà lại đeo miếng ngọc cũ, muốn tỏ rõ điều gì không cần nói cũng hiểu.

“Vương gia?” Thấy Mộc Yến Phi thần hồn bay đi đâu đâu, Đào Nhiên gọi tỉnh hắn, hỏi: “Người của thái tử không nghi ngờ ngươi chứ?”

Mộc Yến Phi tỉnh lại, khôi phục sự lạnh lùng thường ngày, hỏi lại hắn: “Nghi ngờ, thế thì sao chứ?”

Mấy ngày không gặp, người này vẫn giống như trước kia, đường hoàng đến nỗi làm cho người ta muốn đánh hắn, Đào Nhiên đành chịu, “Đương nhiên không thể làm thế nào… … Còn… có tra ra cuối cùng người bên cạnh ngươi muốn bán đứng ngươi là ai không?”

“Không biết.” Mộc Yến Phi dừng một chút, lại nói: “Ta chỉ biết không phải ngươi.”

Những lời này nói cũng như chưa nói, Đào Nhiên đành phải tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ ngươi có tính toán gì không?”

“Ngày mai ta sẽ dùng thân phận của một vương gia chính thức đến bái phỏng Mộc Hiển Ngọc, ngươi đi với ta.”

“Các ngươi đàm luận với nhau bất quá cũng chỉ nói đến chuyện triều trung thôi, ta chỉ là một tên thường dân, đi theo tựa hồ không tốt lắm đâu.”

Mộc Yến Phi đặt đao xuống, nhìn thẳng vào tầm mắt đang tràn đầy ý cười của Đào Nhiên, nói: “Ước định giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc, cho nên ngươi bây giờ vẫn mang thân phận tùy tùng.”

“Nhưng mà….”

“Đi chuẩn bị phòng, ta sẽ ở lại đây vài ngày.”

Lần này Đào Nhiên thật sự kinh ngạc, tươi cười cứng đờ, nói: “Với thân phận của ngươi mà ở chỗ này không tốt lắm đâu, nếu có gì sơ xuất, ta….”

“Ta muốn ở lại đây.”

Mộc Yến Phi không phải là một kẻ thích nói nhiều, hắn lập lại hai lần đã cực hạn, Đào Nhiên hiểu ý, không nhiều lời nữa, mỉm cười nhè nhẹ, đứng dậy nói: “Vậy ta đi chuẩn bị, cam đoan sẽ làm vương gia hài lòng.”

Trên phương diện hưởng thụ, Đào Nhiên luôn luôn đều yêu cầu khá cao, cho nên chiêu đãi khách nhân hắn làm được rất vừa ý hài lòng, hơn nữa ở chung với Mộc Yến Phi cũng đã lâu, am hiểu rất rõ sở thích của hắn, tiệc rượu đêm đó thức ăn đều căn cứ theo sở thích của hắn an bài, Mộc Yến Phi rất hài lòng, mặc dù tửu lâu bên kia cũng không tệ, nhưng vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm, nếu mang ra so sánh, hắn càng thích sự tùy tiện của nơi này hơn. (anh bị Đào Nhiên nuôi hư rồi a)

Cơm nước xong, Đào Nhiên phân phó hạ nhân hầu hạ Mộc Yến Phi tắm rửa, hết thảy đều chuẩn bị xong, hắn nhân lúc có được chút thời gian rỗi rảnh chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi đến cửa, đã bị A Nam ngăn cản, cười giả lả, hỏi: “Đây là muốn đi đâu a?”

“Tùy tiện đi một chút.”

A Nam không quan tâm hắn tùy tiện hay không tùy tiện, nói: “Công tử gọi ngươi vào.” Đã đến thời gian nghỉ ngơi, lúc này tìm hắn chắc không có gì hay ho để nói đâu nhỉ?

Bất quá nhìn sắc mặt A Nam, Đào Nhiên cân nhắc một chút bên lợi bên hại, cười cười quay một vòng vào nhà, đi theo A Nam đến hậu viện gặp Mộc Yến Phi, ai ngờ A Nam lại đưa hắn đến một nơi mà hắn vô cùng quen thuộc.

“Đây hình như là phòng của ta mà?”

Đào Nhiên đẩy cửa đi vào, Mộc Yến Phi vừa lúc cởi áo ngoài ra, chuẩn bị đi ngủ, tùy tùy tiện tiện cứ như đây mới chính là nhà của hắn, Đào Nhiên đánh giá một chút nội thất, sau đó nói: “Ta hình như có chuẩn bị phòng ngủ cho vương gia rồi mà.”

“Ta thích nơi này…”

“Vậy ta đi phòng khác…”

Phòng bị chiếm, Đào Nhiên muốn tìm một nơi khác để ngủ, chân còn chưa kịp nhấc, đã bị Mộc Yến Phi gọi lại, “Ngươi muốn đi Mặc Trúc hiên?”

“A… cũng không phải.” Bầu không khí trong phòng có hơi lạnh, Đào Nhiên không dám thừa nhận mình đích thực là muốn đi Mặc Trúc hiên.

“Vậy chính là muốn trốn tránh ta.” Mộc Yến Phi đi tới trước mặt hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt rất chặt, “Ngươi vì cái gì mà muốn trốn tránh ta?”

Hắn không cho rằng Đào Nhiên là một kẻ thích dễ dàng lùi bước, ngày đó là do hắn chết sống cũng muốn bám dí theo mình, nhưng khi tới Điền Nam, hắn ngược lại khắp nơi tránh né, một tiếng gọi vương gia, gọi rất tôn kính, nhưng cũng đồng thời lại rất xa cách, hắn không thích cảm giác bị động thế này, vô cùng không thích.

Thân hình hai người cao tương đương nhau, khí thế áp bách dễ dàng nhắn nhủ cho Đào Nhiên, hắn tươi cười có chút cứng đờ, nói: “Đã đến Điền Nam, ta đã làm đúng theo ước định với ngươi ngày đó, nhưng vương gia hình như cũng không có ý định nuốt lời.”

“Quân tử một lời đã hứa giá trị thiên kim, ta hoàn toàn không quên.”

“Ặc?”

Nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Mộc Yến Phi, Đào Nhiên mắt phượng híp lại, như là đang suy nghĩ đến ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn, sau đó đột nhiên mỉm cười, cười rất vui vẻ, giơ tay lên, suồng sã chạm lên trên má của hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt theo góc cạnh của đôi má, cười nói: “Vậy ý của vương gia là phải trả cho xong nợ trong đêm nay phải không?”

Mộc Yến Phi không trả lời, vẫn lẳng lặng như cũ nhìn hắn, vì vậy Đào Nhiên xem điều này như là đã chấp nhận, ý cười càng đậm, cầm lấy tay của Mộc Yến Phi đi tới trước giường, chân co lại, nhẹ đẩy hắn ngã xuống giường, chiếc chăn mềm mại bao lấy sự tồn tại của hai người, Đào Nhiên vén lên một lọn tóc của Mộc Yến Phi, hắn mới vừa tắm xong, sợi tóc còn mang theo hơi ẩm, làm cho cả người hắn dẫn theo một loại cảm giác mông lung mờ ảo, đôi mắt thanh mảnh của Đào Nhiên nheo lại, phát hiện người đang đứng trước mặt quả thật có năng lực quyến rũ người ta, tâm của hắn đã bắt đầu động đậy rồi, mặc dù tâm động đến trình độ nào hắn vẫn còn chưa rõ ràng lắm.

Đào Nhiên cúi người, đặt nụ hôn kề cận lên đôi môi của Mộc Yến Phi, tựa như muốn tìm kiếm đáp án cho điều đó, trong lúc hôn còn tăng thêm sự đụng chạm của cơ thê, Mộc Yến Phi không kháng cự lại sự thân mật của hắn, mà trái ngược, rất sảng khoái đáp lại hắn, ngay lúc Đào Nhiên trầm mê trong nụ hôn mờ ám, cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, sau đó trước mắt đột nhiên xoay chuyển, tình thế nghịch chuyển trong nháy mắt, hắn đã bị Mộc Yến Phi xoay ngược lại đè xuống giường rồi.

Đào Nhiên không phòng bị, bị động tác đột nhiên của Mộc Yến Phi khiến cho xây xẩm mặt mày, chờ hắn tỉnh táo lại, thân thể đã bị ép thật chặt rồi, Mộc Yến Phi đè hắn lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống rõ ràng, hắn sẽ thực hiện lời hứa, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không muốn dùng cách này.

“Ngươi làm như vậy hình như rất quá đáng.” Mất đi tiên cơ, hai tay lại bị giữ chặt kéo lên trên đỉnh đầu, Đào Nhiên đẩy Mộc Yến Phi không ra, dứt khoát đối chọi gây gắt với hắn, nói: “Điều lúc trước chúng ta nói không phải là như thế này.”

“Ngươi chưa nói ai sẽ ở bên trên.” Mộc Yến Phi cho hắn một câu trả lời rất muốn hộc máu: “Ta là nam nhân.”

“Có liên quan đến điểm này ta cho tới bây giờ chưa từng hoài nghi.” Đào Nhiên liếc mắt khinh thường, “Bất quá ta cũng là nam nhân.”

“Ta không thèm để ý.”

“Ta để ý.”

Vừa nói, chân của Đào Nhiên cũng đồng thời đá tới, trong lúc Mộc Yến Phi né tránh thì lực tay cũng lỏng bớt, Đào Nhiên nhân cơ hội thoát ly trói buộc, một nắm đấm đánh tới, gương mặt Mộc Yến Phi bị quyền phong đảo qua, mày của hắn nhíu lại, cũng vung chưởng đánh tới, Đào Nhiên vội vàng xoay người né tránh, thuận tay nắm lấy tiết y của Mộc Yến Phi, tháo đai lưng và áo ra, bất quá ngực hắn cũng bị trúng một quyền thật mạnh, đương nhiên, Mộc Yến Phi cũng chẳng tốt vào đâu được, cổ bị cạnh bàn tay của Đào Nhiên chặt vào.

So về nội lực, Đào Nhiên mạnh hơn Mộc Yến Phi, nhưng dù sao cũng kiêng kỵ thân phận của hắn, hơn nữa khoảng cách quá gần, nội lực không có chổ để xử dụng, bất quá nhìn dung nhan tuấn mỹ kia, không nỡ hạ thủ, chuyển hướng công kích chân cổ của hắn, đáng tiếc Mộc Yến Phi lại không biết thương hương tiếc ngọc như hắn, trong lúc đánh nhau cung chân đá mạnh tới, giường vốn không lớn, đầu gối của hắn lại đánh vào hông của Đào Nhiên, vết thương ở bụng dưới vừa khép lại đã bị liên lụy, Đào Nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, co người lại.

“Ngươi…” Nhìn thấy sắc mặt Đào Nhiên trắng bệch, cả buổi không nói chuyện, Mộc Yến Phi có chút hối hận hạ thủ quá nặng, nhìn thẳng vào hắn, hỏi: “Không có việc gì chứ?”

“Nếu ta nói có việc, ngươi có phải sẽ không cưỡng bách ta nữa hay không?”

“Sẽ không.” Mộc Yến Phi nhìn chằm chằm hắn một hồi, thấy hắn không giống đang giả bộ, nằm sát vào hắn, nói: “Đêm nay sẽ không.”

Đào Nhiên bị sặc ho lên vài tiếng, phất tay dập tắt ánh nến đang đặt trên bàn, ôm lấy chổ eo bị đau, cũng nằm xuống. Hắc ám che kín cả không gian, cũng che kín cả ánh sáng trong đôi mắt hắn.

Sớm biết nếu thực hiện lời hứa chính là tình trạng hiện giờ, hắn ngay từ đầu sẽ không đi trêu ghẹo Mộc Yến Phi, hắn từng thích người khác, cũng được rất nhiều người thích, cho nên, hắn không cần, cũng không cần phải nghiêm túc, thứ tình cảm nghiêm túc không phải là thứ mà hắn cần phải có.

Ngày kế Đào Nhiên rời giường, chiếu theo lệ thường hầu hạ Mộc Yến Phi rửa mặt, thay đổi áo ngoài, suốt dọc đường đi chuyện này hắn làm không ít, làm riết cũng quen, khiến các thuộc hạ của Mộc Yến Phi không có đất dụng võ, chờ hắn đều làm xong, ra tiền thính ăn cơm, A Nam đứng ở cửa, nhìn thấy tay hắn vịnh ở bên hông, tựa hồ rất khó chịu, mặt lộ chế giễu, hỏi: “Tối hôm qua cố hết sức chứ hả?”

Đào Nhiên nhìn hắn kỳ quái, A Nam hừ một tiếng, xoay đầu sang bên không nói, A Nam vốn là ám vệ, bất quá Mộc Yến Phi sau khi bị ám sát vài lần, hắn trực tiếp quang minh chính đại đi làm hộ vệ, chuyển việc âm thầm bảo vệ giao cho mấy thị vệ thái tử phái tới.

Đào Nhiên chỉ xem như A Nam trêu mình là vì hắn vẫn để bụng chuyện trước kia mình từng trêu hắn, hoàn toàn không để ý đến, nhưng sau đó hắn nhanh chóng phát hiện điểm bất bình thường, ngoại trừ A Nam ra, các thị vệ khác vừa chạm mặt hắn, cũng đều lộ ra thái độ khinh miệt, cuối cùng ngay cả ánh mắt Thanh đồng nhìn hắn cũng trở nên rất cổ quái, Đào Nhiên rốt cục nhịn không được nữa, khi đi cùng Mộc Yến Phi ra khỏi phủ, kéo Thanh đồng sang một bên, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao mọi người nhìn ta đều cổ cổ quái quái cả vậy?”

Thanh đồng bực bội trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn hỏi à? Ngươi không phải là kẻ hiểu rõ nhất sao?”

“Ta hiểu rõ cái gì?”

Thanh đồng liếc mắt xem thường, không trả lời, tránh cánh tay hắn đang níu kéo bỏ chạy xa xa.

Nghi vấn không đạt được giải đáp, Mộc Yến Phi đứng bên ngoài lại không chờ được thêm nữa, Đào Nhiên đành phải buông tha cho việc tiếp tục tìm hiểu, leo lên xe ngựa, theo Mộc Yến Phi đến vương phủ của Mộc Hiển Ngọc.

Khác với lần trước bọn họ bị bắt giữ, lần này đường đường chính chính đi vào quả rất khác biệt, sáng sớm hôm nay Mộc Hiển Ngọc đã nhận được bái thiếp của Mộc Yến Phi, ra lệnh quản gia đứng trước cửa chờ đợi, khi bọn họ đến thì tự mình ra cửa đón vào, nói vài lời khách sáo chốn quan trường, Mộc Hiển Ngọc chỉ vì không biết thân phận của Mộc Yến Phi, hiểu lầm hắn sát nhân, cho nên vì việc đó mà xin lỗi, rồi mang chiếc hộp bằng gỗ đàn hương đã chuẩn bị sẵn ra, nhận lỗi vì chuyện bất kính đã gây ra trước đó.

Mộc Yến Phi giả ý khước từ vài lần rồi mới nhận, kịch cũng đã đóng xong, Mộc Yến Phi lại thuận miệng hỏi một chút về phong thổ nhân tình của Vân Nam, cùng cách trị dân của Mộc Hiển Ngọc, Mộc Hiển Ngọc cung kính trả lời, hoàn toàn không có thái độ kiêu căng, gần đến buổi trưa, Mộc Yến Phi mới đứng dậy cáo từ, Mộc Hiển Ngọc muốn vì hắn thiết yến, bị hắn cự tuyệt, nói mình chỉ là đến Điền Nam du ngoạn, tùy tiện dạo chơi là tốt rồi, không nhọc vương gia phí tâm.

Ra khỏi vương phủ, ngồi lên xe ngựa trở về, Mộc Yến Phi mở chiếc hộp bằng gỗ đàn hương mà Mộc Hiển Ngọc tặng cho mình, chiếc hộp gỗ không lớn, thế nhưng những thứ bên trong lại chứa đầy cả hộp, phía dưới cùng được lát bằng mấy lớp trân châu, từng viên từng viên đều tròn xoe óng ánh, điều đặc biệt là mỗi viên đều có độ lớn bằng nhau, được xếp đều với nhau, châu ngọc lấp lánh, nhất thời làm người ta lóa mắt, phía trên trân châu còn có ngọc khí châu báu và một xấp ngân phiếu, nhìn thấy mệnh giá trên ngân phiếu, Mộc Yến Phi hừ một tiếng, nghĩ thầm, vị Vân Nam vương này quả thật là một lão hồ ly, chỉ vì muốn đóng kịch, dám bỏ vốn lớn đến như vậy.

Tấm ngân phiếu trên cùng có chút nếp nhăn, Mộc Yến Phi cầm lên, phát hiện sau lưng ngân phiếu có dính vết mực, giống như ai đó quạch đại lên, nhưng khi nhìn kỹ, thì lại giống như là vẽ hình gì đó, Đào Nhiên vốn nghiêng người tựa vào thành xe uống rượu, thấy Mộc Yến Phi sắc mặt ngưng trọng, hắn nhích đến gần, cầm lấy tấm ngân phiếu trên tay Mộc Yến Phi, nhìn nét vẽ, nói: “Đây hình như là nơi lần trước chúng ta đến.”

Mộc Yến Phi gật đầu, “Hắn nói hắn biết người mà ta muốn tìm.”

Lần trước Mộc Hiển Ngọc từng nói với hắn nếu muốn tìm người, có thể nói với mình, nhưng lúc đó quá gấp gáp, hắn vẫn chưa quyết định có nên hỏi hay không, hôm nay bên cạnh hắn lại đi theo khá nhiều người, không cách nào hỏi, không nghĩ Mộc Hiển Ngọc đã tính toán sẵn, viết trên ngân phiếu, làm cho chính mình không cách nào từ chối được tấm lòng của hắn.

“Hắn sao lại…. “

Đào Nhiên vốn muốn hỏi Mộc Hiển Ngọc làm cách nào biết được? Nhưng hỏi một nửa, mới phát hiện mình vượt quá thân phận, vội vàng dừng lại, Mộc Yến Phi không để ý, nói: “Ta không biết, bất quá dù sao cũng rãnh rỗi, không bằng đi xem thử xem.”

“Ngươi không sợ lại gặp phải thích khách đuổi giết chúng ta?”

Mộc Yến Phi hừ giọng khinh thường: “Muốn tới thì cứ tới.”

Nơi này là địa bàn của Vân Nam vương, ngoại trừ tùy tùng của hắn và thị vệ của thái tử âm thầm đi theo ra, bây giờ còn tăng thêm người hầu do Mộc Hiển Ngọc phái tới, đi theo phía ngoài xe ngựa, nói là để bảo vệ an toàn cho hắn cho nên mới theo sát, khiến cho người ta cảm thấy đó càng giống như đang giám thị, nếu Mộc Yến Phi không sớm biết ý định của Mộc Hiển Ngọc, hắn cũng sẽ rất không hài lòng, bất quá làm như vậy ít nhất khiến cho mọi người cho rằng ở giữa bọn họ có xích mích, sẽ không nghĩ rằng bọn họ liên thủ.

Dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp đó, hắn không cho rằng sát thủ còn có thể không biết chết sống đưa lên tận miệng, bây giờ hắn chỉ cần đi quanh trong phạm vi Vân Nam, hoàn thành chuyện hoàng đế giao cho, là có thể quay về rồi.

Đào Nhiên đã quen với sự tiết kiệm lời của Mộc Yến Phi, không hỏi nhiều nữa, con ngươi lóe sáng, liếc qua hộp châu báu, mỉm cười nói: “Hắn công nhiên hối lộ ngươi, cũng không sợ bị người khác công kích.”

“Núi cao hoàng đế xa, có cái gì phải sợ?” Mộc Yến Phi vò nát tấm ngân phiếu có vẽ bản chỉ đường, tiện tay đặt chiếc hộp trước mặt Đào Nhiên, nói: “Lựa vài món ngươi thích đi.”

Đào Nhiên không nhúc nhích, chỉ cười nhìn hắn, “Ngươi sẽ không định tham ô chứ?”

“Thiếu vài món cũng không ai biết.”

Đào Nhiên nhìn những viên trân châu thật là xuất sắc, không cự tuyệt nữa, lấy túi tiền ra, tiện tay hốt một nắm cho vào, cười nói: “Vậy đa tạ vương gia rồi.”

Vì muốn che tai mắt người khác, Mộc Yến Phi sau khi có được tin tức, không lập tức đi tìm, mà ở lại cửa hiệu của Đào gia, mỗi ngày đi du ngoạn thưởng cảnh chung quanh, Đào Nhiên vốn là một hướng đạo rất tốt, chỉ trong vòng mười ngày, đã đưa Mộc Yến Phi đi thưởng hết toàn bộ phong cảnh của mười dặm tám hương, món ăn các nơi cũng ăn không ít, có các bên nhân mã đi theo bảo vệ, từng ngày trôi qua cũng rất bình lặng, đúng như lời Mộc Yến Phi nói, không có người nào ngu ngốc đến nỗi tự động đến tìm chết.

Đợi cảnh sắc đều thưởng gần hết, người chung quanh cũng lơ là cảnh giác, Mộc Yến Phi lúc này mới căn cứ theo lộ tuyến ra ngoại ô tìm người, bản đồ Mộc Hiển Ngọc vẽ cho hắn hắn nhớ rất rõ, đi thẳng một đường, phát hiện càng ngày càng gần Tử Vân quan, hắn trong lòng mơ hồ có tính toán, trên đường đi gọi A Trung đến bên, nói mình muốn thanh tĩnh, bảo hắn tìm biện pháp dẫn tùy tùng do Mộc Hiển Ngọc phái tới đi theo hướng khác, sau khi A Trung lĩnh mệnh đi, Mộc Yến Phi lại bảo A Nam dẫn người của thái tử đi, cho đến khi đến được đạo quan, bên cạnh hắn chỉ còn lại có Đào Nhiên, thêm mấy tùy tùng thân tín đang âm thầm bảo vệ.

Trong thời gian thuộc hạ không có mặt, Đào Nhiên tự nhiên trở thành kẻ đứng mũi chịu sào của các tùy tùng, không chờ Mộc Yến Phi ra lệnh, bước lên trước gõ cửa.

Cửa mở, đi ra chính là một tiểu đạo sĩ không lớn hơn A Nhất được bao nhiêu, Đào Nhiên định mượn cớ chỉ đi ngang qua nơi đây, muốn tạm thời tìm nơi nghỉ chân, không ngờ lại dễ dàng được dẫn vào trong, tiểu đạo sĩ đưa bọn hắn đi tới căn phòng dành cho khách nhân nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau có người đến dâng trà và điểm tâm, miệng cười he he, thì ra chính là A Nhất, một thân đạo bào, mặt không biết trét thứ gì lên, có vẻ rất mập, bất quá con mắt vẫn đảo qua đảo lại như cũ, Mộc Yến Phi và Đào Nhiên đã gặp hắn vài lần, chỉ liếc mắt là nhận ra hắn ngay, nghĩ thầm tên tiểu quỷ này xem ra cũng lanh lợi, vì không để ngoại nhân nhìn ra, cũng mất chút tâm tư.

A Nhất đặc trà bánh xuống, nhìn Đào Nhiên đứng bên cạnh hầu hạ, liền cười hì hì đến gần Mộc Yến Phi nói vài câu, sau đó lớn tiếng hỏi: “Nghe khẩu âm của công tử không phải người địa phương, là đặc ý đến đâydu ngoạn à?”

Mộc Yến Phi chuyển động chén trà trên tay, thuận miệng hỏi: “Có cái gì hay ho giới thiệu không?”

“Nơi này rời xa quận thành, nào có cái gì hay mà đến chơi đùa chứ, những người tới đây đều là vì tìm sư phụ của ta xem bệnh.”

“Xem bệnh?”

“Đúng vậy.” A Nhất đưa lưng về phía những hộ vệ và tùy tùng ở bên ngoài âm thầm đi theo, nháy mắt với Mộc Yến Phi mấy cái, “Sư phụ của ta chính là đại phu nổi danh nhất vùng này, nếu công tử có nơi nào khó chịu, không ngại để ông ấy xem cho, có bệnh xem bệnh, không bệnh cũng an tâm.”

Mộc Yến Phi cảm thấy trong lời nói của A Nhất có vấn đề, quay đầu nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên hiểu ý, nhân tiện nói: “Công tử nhà ta bị chút bệnh, nếu có thể nhờ thần y xem cho, vậy thật tốt quá, không biết bây giờ có tiện không?”

“Tiện a, vừa lúc hôm nay sư phụ của ta có ở trong quan, ta chạy đi hỏi thử xem.”

A Nhất chạy ra ngoài, không bao lâu đã chạy trở về, nói thật to: “Sư phụ của ta thỉnh công tử đến chổ của người.”

Mộc Yến Phi theo hắn đi ra ngoài, ra hiệu cho tùy tùng đang đứng ở một nơi bí mật gần đó đừng đi theo, đi được vài bước, không nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu, mày lập tức nhíu lại, Đào Nhiên còn đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn trời, không biết đang phát ngốc cái gì nữa.

“Đi theo ta.” Hắn quát.

“Ngươi đi tán dóc với thần y, ta đâu cần theo ngươi làm gì.” Miệng tuy nói vậy, Đào Nhiên vẫn đi đến bên cạnh Mộc Yến Phi, cười hì hì nói: “Ta ở bên ngoài ngắm cảnh là tốt rồi.”

“Thân thể của ngươi cũng không được tốt cho lắm, thuận tiện cùng vào xem bệnh đi. “

Mộc Yến Phi nói xong liền đi, Đào Nhiên đành phải đi theo, hai người một trước một sau đi theo A Nhất đến trước một căn phòng yên tĩnh nằm ở hậu viện, A Nhất gõ gõ cửa, đẩy cửa ra, ý bảo bọn họ bước vào trong.

Hai người vừa vào trong, cửa phòng đóng lại ngay sau lưng họ, phòng không lớn, tràn ngập mùi thuốc thơm thoang thoảng, làm cho *** thần người ta cảm thấy thư thản, một vị đạo nhân ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tóc bạc áo xanh, nhìn khuôn mặt xem ra tuổi tác đã cao, thế nhưng không hề có biểu hiện đã già lão, nhìn thấy bọn họ, lạnh nhạt nở một nụ cười, đưa tay lên, mời bọn họ ngồi xuống.

Mộc Yến Phi vén vạt áo trước lên, ngồi xuống chiếc bồ đoàn đặt đối diện đạo trưởng, Đào Nhiên ngồi bên cạnh hắn nhưng hơi chệch về phía sau, ánh mắt đạo nhân lần lượt chuyển đổi giữa hai người bọn họ, lại quan sát dung mạo bọn họ, một lúc lâu, mỉm cười nói: “Bần đạo pháp danh Vô Danh, am hiểu y lý, không biết hai vị công tử đến đây, là để xem tâm bệnh, hay là thể bệnh?”

Vô Danh, cũng có nghĩa là không có tên, Mộc Yến Phi không vạch trần, nói: “Tâm bệnh?”

“Xem khí sắc của công tử, chỉ sợ tâm bệnh còn nặng hơn cả thể bệnh, thể bệnh dễ chữa, nhưng tâm bệnh lại không dễ trị a.” Ánh mắt lão nhân bình thản, nhìn bọn họ, nói: “Mọi việc chớ quá cưỡng cầu, chuyện gì chỉ cần đến lúc là có thể giải quyết được ngay thôi.”

“Ta đến đây là để tìm người, người nếu tìm không thấy, trong lòng tất nhiên sẽ không cảm thấy thoải mái.”

Mộc Yến Phi không biết Vô Danh có quan hệ thế nào với Quỷ Đầu, nhưng nếu Mộc Hiển Ngọc chỉ điểm hắn tới nơi này, tất nhiên là có dụng ý của hắn, dứt khoát nói thẳng: “Người kia được gọi là Quỷ Đầu, nghe nói quê quán ở Vân Nam, không biết loại tâm bệnh này đạo trưởng có thể trị được hay không?”

Vô Danh không trả lời, chỉ hỏi lại hắn: “Là ai đang muốn tìm hắn?”

“Chủ tử của ta.” Mộc Yến Phi dừng một chút, lại nói: “Hắn nói có một thứ gửi ở chổ Quỷ Đầu, bảo ta nhất thiết phải đến thu hồi về.”

“Hắn có nói thứ đó là thứ gì không? “

Mộc Yến Phi tắt lời, chuyện này hoàng đế vẫn chưa nói, chỉ nói hắn muốn lấy thứ đó, đối phương sẽ hiểu ngay, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, chuyện của hoàng thượng tất nhiên biết càng ít càng tốt.

“Ngươi không biết.”

Nhìn thấy phản ứng của Mộc Yến Phi, lão nhân mỉm cười nhè nhẹ, ánh mắt chuyển tới trên người Đào Nhiên, ánh mắt hắn bình thản, nhưng Đào Nhiên dưới ánh nhìn ấy lại không khác chi đang ngồi trên bàn chông, hắn có cảm giác lão nhân có thể khám phá ra tâm tư của hắn, ở trước mặt người này, bí mật của hắn không cách nào che giấu.

May là, Vô Danh rất nhanh chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhìn về phía bức tường xa xa đang treo một bức cổ họa, than thở: “Một kẻ cẩn thận như hắn, tất nhiên sẽ không nói cho ngươi biết, nhưng trong thiên hạ, còn có thứ gì hắn lấy không được cơ chứ, thế nhưng cứ khăng khăng không chịu nghĩ thông thoáng, vội vội vàng vàng, toan toan tính tính, đến cuối cùng giành được vào tay có được bao nhiêu đâu?”

Mộc Yến Phi nghe ra ý trong lời nói của Vô Danh, liền biết hắn nếu không phải Quỷ Đầu, thì cũng có liên hệ sâu xa với Quỷ Đầu, cung kính nói: “Thỉnh tiên sinh chỉ điểm.”

Lão nhân nhắm mắt làm ngơ, bảo Mộc Yến Phi vươn tay ra, bắt mạch của hắn một lúc lâu, đứng dậy cầm túi thuốc, lấy kim châm trong túi ra, cũng không hỏi ý của hắn, đâm kim châm vào vài đại huyệt đạo của hắn, lay động, nói: “Khí huyết công tâm, nhất thời mạch lộ bị rối loạn, lại thêm đi đường mệt nhọc, không được an dưỡng tốt, trì hoãn đã rất lâu, cho nên bây giờ muốn chữa đã rất khó rồi.”

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên vội vàng chuyển ánh mắt sang hướng khác, trong lòng có chút hối hận đi theo Mộc Yến Phi đến đây, sớm biết ở chỗ này không được tự nhiên, hắn thà đứng bên ngoài đợi còn hơn.

Lão nhân lại nói: “Ta dùng châm giúp ngươi thư hoãn huyết mạch trước, sau này chính mình phải nhớ nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều thêm.”

Mộc Yến Phi khẽ khép hai mắt, không thấy được bộ dáng lười biếng của Đào Nhiên, nghe xong nói: “Ta sẽ cố hết sức.”

Trả lời cũng chỉ qua loa, bởi vì hắn biết nghỉ ngơi điều dưỡng căn bản không có khả năng thực hiện, cho nên cũng không ôm kỳ vọng, Vô Danh lắc đầu, không nói lời thừa thãi thêm nữa, hỏi: “Nghe nói chiến sự đã yên bình rồi, kinh thành hết thảy đều tốt cả chứ?”

“Tất cả như xưa.” Mộc Yến Phi mở mắt ra nhìn về phía vô danh, “Tiên sinh tin tức quả thật rất linh thông.”

“Ta không nhận ra ngươi, cũng nhận ra đao của ngươi, ngươi thân là tướng soái lại có thể dạo chơi khắp nơi, đủ để chứng minh tắc ngoại chiến sự không căng thẳng nữa, nếu không hoàng đế sao lại phái ngươi đi làm chuyện vặt vãnh này cơ chứ?”

Mộc Yến Phi giờ phút này đã rất khẳng định hắn cũng không phải là một đại phu bình thường, dứt khoát nói thẳng, “Tiên sinh hiểu rõ chuyện triều trung như vậy, nhất định có quen với Quỷ Đầu rồi?”

Vô Danh cười cười, tựa hồ là cười hắn không giữ được bình tĩnh, không có trả lời trược tiếp, chỉ nói: “Trong ruyền thuyết, hắn là vị thần tướng không sinh ra từ nhân loại của bổn triều, thông chiến pháp, *** cơ quan, cả đời nhung mã, chưa từng thất bại, bất quá trên đời không có anh hùng nào là vĩnh viễn cả, nếu có, cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

“Ta vẫn đều muốn gặp hắn.”

Trong lời nói của Mộc Yến Phi mang theo một chút tiếc nuối, làm tướng sĩ, sự tồn tại của Quỷ Đầu đối với hắn mà nói giống như là thần thánh vậy, đáng tiếc hắn lại sinh sau đẻ muộn, chỉ có thể ngưỡng mộ đại danh, nhưng khi nghe hoàng đế nói người kia gọi là Quỷ Đầu, thì hắn nghĩ ngay rằng, đó chính là người mà hắn sùng kính nhất khi còn nhỏ, cho nên đối với chuyến đi đến Vân Nam lần này, hắn có chút chờ mong, nhưng nghe những lời Vô Danh nói, Quỷ Đầu cũng đã không còn trên nhân thế, quả nhiên đúng là chuyện đáng tiếc.

Dứt ra khỏi tâm tư tiếc nuối, ánh mắt lại hướng đến trên người của Vô Danh, đạo trưởng khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra sự duệ trí thấu tỏ chuyện thế nhân, nói: “Gặp rồi, thì sao chứ? Bây giờ ngươi cũng xem như đã là một Quỷ Đầu rồi, vài chục năm sau ngươi cũng sẽ có một truyền thuyết dành cho chính mình giống như hắn.”

Mộc Yến Phi ngẩn ra, gặp rồi thì sẽ thế nào hắn quả thật vẫn chưa nghĩ tới, lúc còn nhỏ cũng chỉ sùng bái đan thuần, sau khi trưởng thành phong soái nhận ấn, bình định chiến sự nơi tắc ngoại, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ hóa ra khoảng cách giữa chính mình và Quỷ Đầu bất giác lại được kéo gần đến thế.

“Truyền thuyết nói rằng hơn ba mươi năm về trước, trên đường hắn hồi hương đã gặp binh lính của giặc may phục, bị loạn tiễn xuyên thân, chết không có chỗ chôn, có đúng là như thế chăng?”

“Truyền thuyết… “Tâm tư của Vô Danh đặt ở việc thi châm hơn là suy nghĩ, xoay kim châm trong tay, thuận miệng nói: “Đích xác là nói như thế.”

“Vậy cuối cùng hắn đang giữ thứ gì, đến nỗi… khiến “người khác” vẫn không quên được?” Đào Nhiên ở bên cạnh nghe đến nhập thần, nhịn không được hỏi.

“Chỉ là một tấm bản đồ mà thôi.” Trước ngực kim đã châm xong, Vô Danh lại chuyển hướng đâm vào sau lưng Mộc Yến Phi, lạnh nhạt nói: “Năm đó hoàng thượng tin vào lời truyền miệng, tưởng rằng trên núi Thái Hành có bảo tàng do tổ tiên lưu lại, tự mình dẫn quân đến đó tìm kiếm, kết quả bị phản quân vây khốn trong núi, lúc ấy bên cạnh hắn chỉ có trăm tên *** binh, còn có soái lĩnh Quỷ Đầu, ở chung được vài ngày, sau đó lại tẩu tán, sau đó nghe nói hoàng thượng và Quỷ Đầu đi như thế nào lại vô tình tìm được vị trí của bảo tàng đó.”

“Thật sự có bảo tàng?” Những truyền thuyết có liên quan đến đế vương hay tướng quân Đào Nhiên đã nghe từ nhỏ, nghe đến thuộc lòng, nhưng chuyện về bảo tàng lần đầu tiên hắn nghe nói đến, không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.

“Có lẽ…. có chăng.” Vô Danh chẳng tỏ rõ ý gì, chỉ nói lãng sang hướng khác: “Trong suy nghĩ của mỗi người ý nghĩa của bảo tàng không hẳn giống nhau, trong suy nghĩ của ngươi, thứ gì có thể xứng với hai chữ ‘bảo tàng’?”

Đào Nhiên giật mình, không nhịn được quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, vừa lúc Mộc Yến Phi cũng nhìn qua, ánh mắt chạm nhau, đều không tự chủ được trong lòng thầm nghĩ về vấn đề này.

Vô Danhvô danh cắt đứt sự suy tư của bọn họ, nói: “Sau khi thoát khốn hoàng thượng liền bảo Quỷ Đầu vẽ lại đồ trận, rồi lấy nửa tấm giao cho Quỷ Đầu cất giữ, để bày tỏ sự tín nhiệm đối với hắn, thế nhưng sau đó Quỷ Đầu bị hại trên đường trở về quê hương, nửa tấm bản đồ đó cuối cùng không biết thất lạc nơi đâu, hoàng thượng không tin hắn đã chết, từng nhiều lần phái người tìm kiếm hỏi thăm, thế nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.”

“Vở kịch mai phục sẽ không là…”

Đào Nhiên lời vừa nói được một nửa liền dừng lại, nhưng ý tứ ở phía sau hai người đang ngồi đều hiểu được, Vô Danh vẫn châm cứu, lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là truyền thuyết mà mọi người đều biết, điều ta nghe là Quỷ Đầu hiểu rõ bản thân đã biết bí mật của bảo tàng, tuyệt đối sẽ không được dung tha, vì vậy hắn chỉ vẽ một nửa bản đồ giao cho hoàng đế.”

Hắn quét mắt nhìn về phía Đào Nhiên, lại nói: “Trên đời này không có sự tín nhiệm tuyệt đối, mà từ này khi đặt ở đế vương gia, lại càng chẳng đáng giá một đồng nào, nếu muốn bản thân được sống lâu hơn một chút, thì không thể có nửa điểm nhân từ và tín nhiệm.”

Đây tựa như lời cảm thán, nhưng cũng đồng thời giống như cảnh báo, Mộc Yến Phi nhớ lại những king nghiệm mà mình từng gặp phải, không khỏi im lặng, cảm giác hơi nóng theo những mũi châm của Vô Danh chạy trong kinh lạc, hô hấp bị tắc nghẽn chợt thoải mái hơn rất nhiều, không bao lâu sau, Vô Danh rút châm ra theo thứ tự, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Tốt hơn.”

Thủ pháp thi châm của Vô Danh quả là thần kỳ, Mộc Yến Phi nói cảm ơn, cảm thấy có chút nuối tiếc vì hắn không biết võ công, nếu không y võ hỗ trợ lẫn nhau, y thuật của người này nhất định sẽ càng tuyệt vời hơn nữa, hắn cung kính hỏi: “Tiên sinh hình như hiểu rất rõ chuyện quá khứ, chẳng hay có phải là thân hữu của Quỷ Đầu không?”

“Chỉ biết qua thôi, nhưng người đã quá thế nhiều năm, bây giờ ngay cả tướng mạo cũng không còn nhớ rõ.”

“Xin hỏi tiên sinh xuất gia khi nào?”

“Ba mươi bốn năm trước.” Như cảm nhận được thâm ý trong câu hỏi của Mộc Yến Phi, Vô Danh mỉm cười nhè nhẹ, nhưng vẫn trả lời hắn, “cũng là năm vừa mới gặp Vân Nam vương, hắn giúp ta chút việc, nên bánh ít đi thì bánh quy lại, sau đó ta thu nhận A Nhất làm đồ đệ.”

Ba mươi bốn năm trước, cũng là năm mà Quỷ Đầu chết, trong năm đó nhất định xảy ra rất nhiều việc, mặc dù không có ai nhắc tới, nhưng cái gọi là giúp đỡ, phần tình nghĩa kia nhất định rất nặng, mới có thể khiến cho Vô Danh thu A Nhất là đồ đệ, toàn tâm truyền thụ y lý cho hắn.

Mộc Yến Phi suy nghĩ một lúc lâu, đã thấy Vô Danh thu kim châm, đứng dậy đi vào phòng trong cầm ra một phong thư, rìa phong thư đã ngã vàng, dùng hỏa tất phong kín, hiển nhiên là đã khá lâu rồi, lại không biết bên trong có thứ gì, Vô Danh đưa phong thư cho hắn, nói: “Trong đây có thứ mà người kia muốn, ta bảo tồn nhiều năm, bây giờ vật về chủ cũ, hai bên cũng không còn nợ gì nhau nữa.”

Có chút kinh ngạc vì đồ vật đến tay dễ dàng đến vậy, Mộc Yến Phi ngẩn ra một chốc, mới nhận lấy, khoảng khắc khi hai tay chạm nhau, hắn đụng vào tay Vô Danh, lòng bàn tay đó vết chai dầy đặc, là loại chai do cầm kiếm thời gian dài tạo thành, Vô Danh cảm giác được sự kinh ngạc của Mộc Yến Phi, nhưng không để ý, chỉ cười cười, hoàn toàn lờ đi rút tay về.

“Một thứ quý trọng như vậy tiên sinh lại đưa ra thế này, không sao chứ?” Đào Nhiên ở bên cạnh nói: “Ngay cả tên của chúng ta ngươi cũng đều không hỏi.”

“Tên chỉ là thứ để xưng hô mà thôi, ta biết các ngươi là ai, đến từ nơi nào, vậy cũng đủ rồi.” Vô Danh mỉm cười quan sát sắc mặc của hắn, “Người tuổi trẻ, ta thấy khí sắc của ngươi rất tệ, bệnh trầm kha để lâu rất khó chữa, hoặc là do ngươi vốn không có ý định muốn chữa?”

Một câu nói chuyển dời ánh mắt của Mộc Yến Phi, hắn khó chịu nhìn Đào Nhiên, như đang hỏi có thật sự đúng như thế hay không, ánh mắt như đao, làm cho sống lưng Đào Nhiên buốt lạnh, cười khổ: “Sau lại thế chứ? Chỉ là bệnh lâu, quen rồi mà thôi.”

“Nếu túng tình trong thanh sắc lâu ngày, thì sẽ quên đi rất nhiều việc.”

Câu nói lạnh lẽo của Mộc Yến Phi làm cho Đào Nhiên càng như ngồi trên bàn chông, làm ngơ động tác muốn bắt mạch hắn của Vô Danh, vội vàng đứng lên, lui về phía sau hai bước, mò tới hồ lô rượu nằm bên hông, miễn cưỡng cười nói: “Đột nhiên lên cơn nghiện rượu, ta ra bên ngoài đợi tốt hơn.”

“Rượu tuy là một thứ khá tốt, nhưng lại dễ dàng làm người ta chìm đắm trong đó, quên đi điều cơ bản khi làm người.” Vô Danh một câu hai nghĩa, “Cho nên, khi còn có thể quay đầu lại thì đừng do dự, nếu không chỉ khiến lún càng sâu, không cách nào tự kềm chế mình được.”

“Cảm tạ đã chỉ dạy.”

Đào Nhiên làm ngơ ánh mắt thăm dò của Mộc Yến Phi, vội vàng rời khỏi phòng, đóng cửa tĩnh thất, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, nhất thời làm chói mắt hắn, mắt của hắn bất giác nheo lại, định định thần, chậm rãi đi về phía trước.

Ám vệ và những người khác nghe theo mệnh lệnh của Mộc Yến Phi, đứng từ xa yên lặng chờ đợi, Đào Nhiên chỉ xem như không biết, đi tới dưới tàng của một cây bông gòn, mùa hoa của cây bông gòn đã qua, những bông hoa đỏ rực đã kết thành quả sóc, từng nhúm bông gòn theo gió bay đi, trùng trùng điệp điệp như tuyết bay trong trời tháng sáu, Đào Nhiên đưa tay đón lấy một nhúm bông, những hạt đen trong nhúm bông rất khỏe mạnh, rơi xuống đất sẽ đâm chồi nảy lộc, tựa như màu sắc của hoa bông gòn, chứa đầy sức sống ngoan cường, là cảm giác mà hắn luôn hướng tới.

Đào Nhiên tựa vào gốc cây, lấy bầu rượu ra xoay xoay trong tay tùy ý, nhớ lại những lời mới rồi Vô Danh nói, như là có thể nhìn thấu mọi việc trong đó, hoặc đơn giản chỉ là nhắc nhở, lời nói đạm bạc thấu suốt, ngược lại gợi lại những chuyện đã qua,trong lúc nhất thời tâm tư ngụp lặn, không cách nào ức chế, dứt khoát mở nắp bình ra, ngửa đầu uống liền vài ngụm, hơi nóng của rượu trôi tuột xuống bụng, tâm tư phiền loạn mới lắng đọng xuống một chút.

A Nhất không biết đã chạy đi nơi nào, đạo quan yên tĩnh dị thường, yên tĩnh đến nỗi Đào Nhiên cơ hồ có thể nghe được tiếng hít thở của ám vệ phía xa xa, thêm một lúc lâu, ngay khi hắn sắp uống hết cả bình rượu, cánh cửa phòng cót két mở, Mộc Yến Phi bước ra ngoài.

Không biết có phải do ở trong tĩnh thất quá lâu hay không, sắc mặt của Mộc Yến Phi thoạt nhìn rất tệ, đầu tiên đứng ở cửa một chốc, rồi mới trực tiếp đi tới, Đào Nhiên vội vàng đi đến đón, hỏi: “Khó chịu à?”

Mộc Yến Phi không trả lời, chỉ là im lặng nhìn hắn, con ngươi trong vắt, khiến cho Đào Nhiên cơ hồ có thể nhìn thấy đảo ảnh của mình trong đôi mắt hắn, bị nhìn chằm chặp đến nỗi mất tự nhiên, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Mộc Yến Phi không trả lời, thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi về phía trước, Đào Nhiên đi theo đằng sau hắn, hỏi: “Có phải do nói chuyện không được vui vẻ lắm không?”

Mộc Yến Phi để ngoài tai, chân đi nhanh như bay, Đào Nhiên đã ở chung với hắn khá lâu, nên biết tâm tình của hắn bây giờ rất tệ, im miệng biết điều, yên lặng đi theo hắn ra đạo quan, A Nam A Trung đã đã trở về, nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Mộc Yến Phi, đồng loạt trừng mắt nhìn về phía Đào Nhiên, Đào Nhiên cảm thấy rất vô tội, có trời mới biết tính tình của vị chủ tử này có bao nhiêu hỉ nộ vô thường, tâm tình của hắn không tốt không có liên quan một chút gì đến mình a.

Trên đường về thành, Mộc Yến Phi vẫn trầm mặc không nói, Đào Nhiên không muốn rước khổ vào người, một mình ngồi bên cạnh uống rượu, bất quá nhanh chóng phát hiện rượu trong hồ lô còn lại chẳng bao nhiêu, đang lúc hắn cảm thấy buồn chán, một bình rượu bị quẳng tới, thì ra là rượu Mộc Yến Phi giúp hắn chuẩn bị.

Suốt dọc đường đi, Mộc Yến Phi vẫn chuẩn bị rượu sẵn cho hắn, Đào Nhiên cảm thấy đấy là chổ tỉ mỉ nhất của Mộc Yến Phi, bất quá không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài dạo một đoạn thời gian rất ngắn, hắn cũng đều chuẩn bị sẵn rượu cho mình, không khỏi sửng sốt.

“Thế sự khó liệu, chuẩn bị nhiều một chút vẫn tốt hơn.”

Đào Nhiên cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm, nghe xong lời Mộc Yến Phi nói, hắn cười nói: “Suy nghĩ nhiều quá, nhân sinh chẳng phải rất vô thú hay sao?”

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Ánh mắt như đao, Đào Nhiên bị nhìn rất khó chịu, cười nói: “Tất nhiên, Vô Danh nói đừng trầm mê trong đó, là bởi vì hắn không biết niềm vui thú khi được trầm mê.”

Nói đến Vô Danh, ánh mắt Mộc Yến Phi càng sâu xa thêm nữa, nói: “Hắn là ai?”

“Có liên quan đến điểm này, vương gia hẳn là có cùng đáp án với ta.”

Vô Danh có lẽ chính là Quỷ Đầu, có lẽ không phải, bất quá điều này không trọng yếu, trọng yếu chính là Mộc Yến Phi đã lấy được thứ mà hắn muốn lấy, có thể quay về báo cáo rồi.

Mộc Yến Phi quét mắt nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên nghiêng người tựa vào thành cửa sổ uống rượu, gió khẽ phất qua, đôi mắt hắn có hơi nheo lại, dẫn theo vài phần lười biếng mệt mỏi, thế nhưng, đây cuối cùng có phải là hắn không, trong lòng hắn cuối cùng đang nghĩ như thế nào, Mộc Yến Phi không biết.

Điều này làm cho hắn nhớ tới Vô Danh, Vô Danh không có nội lực, hơi thở suy yếu, là do sau khi bị thương nặng nội lực mất hết tạo thành, Mộc Yến Phi rất muốn biết trong quá khứ hắn từng trãi qua những chuyện như thế nào, mặc dù hắn biết Vô Danh sẽ không nói, không phải không muốn nói, mà là cho rằng đó đã là chuyện quá khứ, không cần thiết phải nhắc lại, Vô Danh chỉ nói một câu giống như Vân Nam vương từng nói với hắn, chim hết vất cung, đều đã định từ trước cả rồi.

Lúc rời đi Vô Danh từng dặn dò hắn nếu có thời gian thì thường xuyên đến đạo quan, bản thân mình có thể dùng châm giúp hắn trị liệu, bất quá Mộc Yến Phi cũng không muốn đi, nhiệm vụ hoàn thành, hắn không muốn ở lâu, Vô Danh dạy hắn một ít tâm pháp dùng để điều dưỡng, cũng đủ giúp hắn tự điều lý cơ thể.

Sau khi trở về, Mộc Yến Phi căn dặn A Trung chuẩn bị hành trang để quay trở lại kinh thành, Đào Nhiên rất kinh ngạc vì quyết định của hắn, ăn xong cơm tối, theo hắn quay về phòng, hỏi: “Có phải quá nhanh rồi không, chúng ta còn có rất nhiều nơi chưa đi chơi hết mà.”

“Đi ra ngoài lâu quá, có hơi nhớ nhà rồi.”

Mộc Yến Phi vốn định nói nơi này muôn ngàn cảnh sắc, sau này muốn dạo chơi, cũng luôn có cơ hội, không biết tại sao vừa đến bên mép thì dừng lại không nói ra, nhớ tới những câu hôm nay Vô Danh nói với hắn sau khi Đào Nhiên đã đi ra ngoài, tâm đột nhiên có chút phiền loạn, nắm cánh tay Đào Nhiên, kéo hắn đến trước mặt mình, Đào Nhiên tựa hồ cảm nhận được hơi thở cường ngạnh của hắn, không phản kháng, ngoan ngoãn thuận theo ý hắn tới gần, mỉm cười nói: “Nghĩ thông suốt rồi sao? Nhưng ta đã đợi rất lâu rồi đấy.”

Vừa dứt lời liền cảm thấy da đầu đau buốt, Mộc Yến Phi nhéo tóc hắn, đè người hắn lên bức tường bên cạnh, mạnh bạo hôn xuống, Đào Nhiên rất ngoan ngoãn đáp lại, chỉ cần không vượt quá giới hạn, hắn đều sẽ rất phối hợp.

Nụ hôn dẫn theo vài phần bạo lực, tràn ngập khí thế chinh phục, Đào Nhiên cũng không cam lòng yếu thế, hôn ngược về, một lúc sau, nụ hôn nồng nhiệt cũng đến hồi kết thúc, hô hấp của hắn không thoải mái cho lắm, cho dù rất ít cùng người khác tiếp xúc thân mật, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được sự bất đồng của Mộc Yến Phi và những người khác.

“Ngươi muốn ta chết vì nghẹt thở đấy à?” Hôn xong, hắn tựa người vào tường, bộ dáng uể oải hỏi.

Mộc Yến Phi không để ý tới sự oán giận của Đào Nhiên, giơ tay ra, ngón tay xuyên qua những sợi tóc đang rơi xuống của hắn, hỏi: “Còn nhớ lời ngươi hứa với ta khi ngươi ước định với ta không?”

“Hôm nay một lời đã hứa, nguyện sẽ làm thân trâu ngựa cho ngài.”

“Nói cho ta biết, lời hứa khi ấy có bao nhiêu phần chân thật?”

“Mười phần.”

“Tới cùng có mấy phần!?”

“Mười phần!”

Mộc Yến Phi nâng cao thêm âm lượng, đổi lấy câu trả lời cùng với âm lượng tương đương, hắn nhìn thẳng Đào Nhiên, ánh mắt trong vắt, hoàn toàn nhìn không ra một tí tì vết nào, vì vậy đànhtin hắn, gật đầu, nói: “Vĩnh viễn không được phản bội lời hứa này.”

Nhìn thấy rõ tròng mắt Đào Nhiên bỗng nhiên co rút lại, Mộc Yến Phi lại tiến gần thêm một bước, nói: “Ta không muốn lưỡi đao của ta nhuộm đỏ máu của ngươi.”

Đào Nhiên bị sát khí của hắn chấn nhiếp, vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhưng ngay sau đó trả treo lại: “Kỳ thật, có thể chiếu cố Yêu đao giúp ngươi, thì cũng chẳng mất một điều thú vị to tát của nhân sinh đâu.”

Câu nói chọc cười này một chút cũng không cười được, Mộc Yến Phi hoàn toàn không thích cái loại cá tính cà lơ phất phơ này của Đào Nhiên, vì vậy lại rướn người tới dùng nụ hôn phong kín đôi môi của hắn, Đào Nhiên tiếp nhận sự xâm phạm của hắn, hôn lấy, Mộc Yến Phi đưa Đào Nhiên tới bên giường, tay vung ra đẩy hắn té xuống.

Lần này Đào Nhiên có đề phòng sẵn, người vừa chạm xuống giường là lập tức né sang bên cạnh, tránh được sự áp chế của Mộc Yến Phi, đồng thời giơ chân ra đá hắn té ngã xuống giường, định điểm huyệt đạo bên hông của hắn, nhưng bị Mộc Yến Phi đỡ được, một nắm đấm đánh tới, nắm đấm không đánh trúng Đào Nhiên, mà đánh vào giá gỗ ở đầu giường, phát ra tiếng ầm ầm chấn động.

Một chút cũng không lưu tình, Đào Nhiên cau mày hỏi: “Ngươi tới thật đó hả?”

Mộc Yến Phi nhướng mày nhìn hắn, ngạo nghễ nói: “Muốn thượng ta thì trổ hết bản lãnh ra đi!”

“Cái tính nói không giữ lời quả thực là tệ hại quá đó!”

Lại thêm một nắm đấm đánh tới, để phủ định cho câu mới vừa rồi, Đào Nhiên né tránh, đồng dạng phóng ra nắm đấm, giường đệm bị nắm đấm chấn động, phát ra một trận cót ca cót két khóc thương cho thân phận nó.

“Chủ tử hình như thật sự rất trúng ý cái tên hoa hoa công tử kia.”

Trong phòng không ngừng truyền đến những tiếng rầm rầm quái dị, A Nam đứng bên ngoài thủ vệ rốt cục chịu hết xiết, không nhịn nổi nữa oán giận nói: “Cái tên đăng đồ tử đó có cái gì tốt chứ, khiến cho chủ tử vì hắn mà thần hồn điên đảo?”

A Bắc trừng mắt nhìn hắn, “Đừng tranh luận về thị phi của người khác.”

Bị mắng, A Nam cúi mặt, trề môi càm ràm: “Ta muốn thay ca được chưa, thay với A Đông hoặc A Tây.”

Câu càm ràm của A Nam chọc giận A Bắc, hắn tức giận trừng mắt nhìn A Nam, A Trung khuyên nhủ: “Ráng nhịn một chút đi, có lẽ vương gia cũng sẽ chán hắn nhanh thôi.”

Đúng vậy, dù sao cũng sắp trở lại kinh thành rồi, đến lúc đó thục viện khuê tú đến vương phủ cầu thân nhiều không kể xiết, như thế nào cũng sẽ không đến phiên của Đào Nhiên, vương gia nhà hắn một đời anh hào, tuyệt sẽ không bị một tên yêu nghiệt mê mẩn mãi được! (nhầm rồi cha)

A Nam tính vậy, trong lòng thư thái rất nhiều, nghe âm thanh quái dị vẫn ùn ùn truyền ra liên tục, hắn móc một cái khăn lau mồ hôi ra, xé làm đôi nhét vào lỗ tai, quyết định tai không nghe tâm khỏi phiền, nhủ thầm chủ tử đừng có “làm” lâu quá, hắn không muốn cả đêm rình ở góc tường nghe lén đâu.

Cầu khẩn không đạt thành mong muốn, trong phòng vẫn ầm ĩ đến nửa đêm mới chịu yên tĩnh, A Nam vừa kịp chợp mắt một chút, sáng sớm bên trong lại thêm một trận ầm ầm vang lên, kịch liệt đến nỗi khiến cho hắn nghĩ rằng vạt giường có thể bị sụp bất cứ lúc nào.

Thẳng đến bữa sáng, Đào Nhiên mới mở cửa đi ra, vành mắt có chút thâm quần, A Nam nhịn cả buổi tối cuối cùng không nhịn được nữa, cười giễu, nói: “Công tử mỗi đêm đều khổ cực như vậy, có muốn nhờ đầu bếp nấu canh bổ dưỡng nhiều hơn một chút không?”

Đào Nhiên đã nhiều ngày nghe bọn họ nói này nói nọ, cũng đoán được Mộc Yến Phi trước khi đến cửa hiệu đã nói gì đó với bọn tùy tùng rồi,khó trách bọn hắn đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, giờ phút này bị chế giễu, hắn nhẹ giọng cười khẽ, chậm rãi nói: “Tốt nhất nên nấu cho vương gia các ngươi thêm nhiều món tẩm bổ, ta chỉ sợ hằng đêm xuân tiêu, hắn chịu không nổi vất vả a.”

Hài lòng nhìn mấy vị tùy tùng biến sắc mặt, Đào Nhiên lại ân cần nói: “Nên chuẩn bị dược cao nhiều thêm một chút, ta nghĩ vương gia sẽ dùng tới đó.”

Xa xa truyền đến tiếng hít hà, hiển nhiên ám vệ cũng bị lời nói của hắn làm kinh sợ rồi, Đào Nhiên cảm thấy tâm tình của mình cực tốt, sự bực tức do không ngủ được chỉ vì quyền đấm cước đá với Mộc Yến Phi cả đêm đều tan thành mây khói, cũng chả quan tâm những người này trong lòng đang suy diễn thế nào, chắp hai tay sau lưng, ung dung thong thả rời đi. (tội nghiệp anh Phi bị hiểu lầm a)

Kỳ thật giữa hắn và Mộc Yến Phi cái gì cũng chẳng có, sau mỗi lần hôn kịch liệt là lại quay sang đánh nhau, ai cũng không muốn thuần phục đối phương, dẫn đến việc mỗi đêm đều mất ngủ, Đào Nhiên buồn bực phát hiện mình đã biến thành một tên thích bạo lực rồi, tâm tình của Mộc Yến Phi cũng chẳng tốt vào đâu được, mới sáng sớm đã ra lệnh cho hắn đến vương phủ của Mộc Hiển Ngọc báo việc bọn họ chuẩn bị rời đi, cũng thuận tiện đi mua mấy vật dụng cần thiết, quẳng cho hắn những chuyện đáng lý ra nên để thuộc hạ đi làm, trên giường đè không được hắn, cho nên mới đè ép trắng trợn lúc xuống giường, Đào Nhiên bất đắc dĩ nghĩ, đúng là một tên thất thường, ngay cả chuyện che giấu cơ bản cũng chẳng thèm làm, khó trách những lời đồn đại về hắn trong triều đều không tốt lắm.

Đào Nhiên quẳng việc mua hàng cho Thanh đồng, bản thân mình thì đến Vân Nam vương phủ từ hành, Mộc Hiển Ngọc tặng tống rất nhiều thổ sản danh vật của địa phương, phái người đưa đến cửa hiệu của Đào gia, không bao lâu sau, những binh lính được phái tới phụ trách việc bảo vệ Mộc Yến Phi cũng rời đi, Đào Nhiên biết thị vệ của thái tử đang âm thầm đi theo, cố ý lớn tiếng nói: “Nhìn thấy chúng ta rời đi, Vân Nam vương nhất định vô cùng vui vẻ.”

Có A Nam A Trung và những người khác hỗ trợ, Thanh đồng rất nhanh chuẩn bị đầy đủ những vật phẩm chuyến về kinh thành cần dùng, chạy tới báo cho Đào Nhiên, Đào Nhiên đang hầu hạ Mộc Yến Phi phẩm trà, nghe tên sai vặt nói xong, khoát khoát tay, ý bảo hắn có thể lui xuống rồi, Thanh đồng cũng chưa đi, nhìn chằm chằm Mộc Yến Phi, kéo ống tay áo của Đào Nhiên, kéo hắn qua bột bên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có phải cũng muốn đi kinh thành hay không?”

Đào Nhiên quay đầu nhìn Mộc Yến Phi, Thanh đồng lại nói: “Công tử gửi thư đến, ước chừng chỉ cần mấy ngày nữa là đến đây rồi, bảo ta xem chừng ngươi, không cho ngươi đi lung tung.”

Đào Nhiên cười khổ, chỉ vì sự không chịu kiểm điểm của vị vương gia này, khiến cho trên dưới trong phủ bây giờ đều tưởng rằng hắn là nam sủng của Mộc Yến Phi, tính tình của đại ca hắn hiểu rất rõ, nếu biết hắn theo Mộc Yến Phi đến kinh thành, nhất định sẽ đuổi theo, cho dù chặt chân cũng phải xách hắn từ kinh thành về.

“Hắn sẽ theo ta tới kinh thành.” Cắt đứt sự càm ràm thì thầm của Thanh đồng, Mộc Yến Phi lạnh nhạt nói: “Ước định ngày đó chỉ cần ta chưa nói chấm dứt, thì sẽ có tác dụng vĩnh viễn.”

Đào Nhiên mỉm cười nhìn hắn, “Ta hình như đâu có bán thân cho ngươi luôn đâu, vương gia?”

“Trà phổ nhị này rất ngon, chốc nữa chuẩn bị cho ta thêm một chút để dùng lúc đi đường.”

Mộc Yến Phi buông chén trà xuống, thuận miệng phân phó, hành động này đã đem tất cả những lời Đào Nhiên nói xem như gió thoảng bên tai, Thanh đồng nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Đi làm nhanh đi.”

Khi Thanh đồng đi tới cửa, Mộc Yến Phi gọi hắn lại, nói: “Nếu ngươi lo lắng, cũng có thể cùng đến kinh thành.”

Thanh đồng không nói, chớp mắt mấy cái, chạy ra ngoài, Đào Nhiên đi đến châm trà cho Mộc Yến Phi, mỉm cười nói: “Vương gia cần gì phải trêu một tên sai vặt?”

“Ta chỉ là cho hắn một cái cớ để đến kinh thành thôi.”

Kỳ thật hắn rất hy vọng Thanh đồng đi theo, để hắn xem thử cuối cùng tên sai vặt này là do ai phái tới, tại sao lại đến Đào phủ làm người hầu.

Cầm lấy chén trà Đào Nhiên đưa tới, ánh mắt Mộc Yến Phi lướt qua bàn tay hắn, giữa ngón cái và ngón trỏ có một lớp chai dày, là dấu vết của việc cầm kiếm lâu năm lưu lại, tay khoát lên vị trí treo bầu rượu ở bên hông, giống như có thể cầm bình rượu uống bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể xem như động tác chuẩn bị rút kiếm, vì Mộc Yến Phi nhớ rõ nhuyễn kiếm của hắn chưa từng rời thân.

Xem ra, người này, còn có Đào gia phía sau lưng hắn đều ẩn chứa rất nhiều bí mật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui