Người già trong tấm hình trắng đen cười đầy thâm ý, tôi rùng mình một cái.
“Chậu sắt từ mới đầu đã để khung tranh vào sao?”
Xe buýt số 14 từ từ chuyển bánh, cửa sổ hai bên xe chỉ khép hờ, gió lạnh ù ù thổi vào trong xe, lướt qua những vị khách không biết là người hay quỷ.
“Kiến Bang, xê qua kia đi, anh nằm ngủ một lát, đến nơi thì kêu anh.
” Một công nhân kiến trúc có vẻ như đang say rượu vắt chân lên ghế, híp mắt mấy cái với cậu em ở bên cạnh.
Hai cậu trai trẻ đi cùng ông ta ngầm hiểu ý, gở nón bảo hộ xuống, ngồi ở chỗ phía trước của cô gái tóc xoăn chặn tầm mắt mọi người.
Cai thầu tuổi lớn cười hắc hắc, cuộn mình nằm ở hàng ghế cuối.
Nhìn thoáng qua có vẻ như ngủ, nhưng cánh tay đang ngủ của ông ta cũng không thành thật, luôn nhân lúc xe lắc lư mà tái mái, thấp thỏm đụng chạm vào cô gái tóc xoăn.
“Người này nhìn không thấy cô gái mặc váy đỏ kia sao?” Nhờ vào camera của điện thoại mà tôi đã nhìn thấy hết tất cả, tình huống thực tế ở hàng cuối xe buýt là cai thầu nằm trong lòng cô gái áo đỏ, khuôn mặt của ông ta cũng bị mái tóc dài của cô ta che khuất, nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Phát hiện cô gái tóc xoăn không phản kháng, vẫn chuyên chú lướt điện thoại, lá gan của cai thầu cũng dần lớn lên, người trẻ tuổi ngồi phía trước cũng nuốt nước miếng, không tự chủ được mà giơ tay về phía sau.
“Anh à, cho em cùng ngủ với.
” Cậu trẻ trai tên Kiến Bang nhìn cùng thèm thuồng.
“Tên nhóc thúi, chưa đủ lông đủ cánh, ngủ cái gì mà ngủ?”
Thông qua lời nói giữa ba người, tôi biết đại khái, ba người họ là đồng hương, cai thầu tên Vương Xuân Phú tuổi lớn nhất, hai người trẻ tuổi kia một người tên là Ngưu Kiến Bang, một người tên là Ngưu Kiến Nghiệp, đều do Vương Xuân Phú đưa từ quê tới.
Ba người đều uống khá nhiều rượu, lúc này lòng háo sắc nổi lên, thấy không có người lên tiếng, động tác càng lớn mật.
Có thể là cuối cùng cũng không chịu được một loạt quấy rầy cô gái tóc xoăn hét lên một tiếng, đánh bay bàn tay không ngừng mò vào trong của Vương Xuân Phú.
“Ông làm gì vậy!” Cô ta dắt túi đứng lên, nhìn hai chân thon dài của cô ta hai mắt Vương Xuân Phú như muốn bốc lửa, bàn tay lưu luyến dời đi.
“Em gái xinh đẹp, tôi vừa rồi uống say, xin lỗi a, không đụng vào em đi?” Biết rõ còn cố hỏi, Vương Xuân Phú nói giọng như vẫn say khướt.
Cô gái tóc xoăn hừ lạnh một tiếng, biết mình gặp phải tên vô lại, cô ta đứng dậy đi đến chỗ trước cửa, ngồi vào chỗ đối diện Lưu Y Y.
Hơi quỷ dị là, cô gái mặc đồ đỏ kia đi sát theo sau cô ta, giống như là bóng của cô ta vậy, ngồi ở phía sau cô ta, cũng chính là chỗ đối diện của tôi.
Cách nhau một đường đi nhỏ, lúc này tôi mới có cơ hội quan sát cẩn thận, cô ta mặc váy dài màu đỏ dài tới tận mắt cá chân, tóc che hết cả gương mặt, dù nhìn từ góc nào cũng không thể nhìn ra đường nét gương mặt: “Cô gái này không phải là không có mặt đi?”
Tôi tự tưởng tượng ra mấy cảnh đáng sợ ở trong đầu, rồi nhìn về phía cô gái tóc xoăn, nét mặt cô ta vẫn còn hiện sự tức giận, tin nhắn điện thoại mà cô ta gửi đi có vẻ đối phương vẫn chưa hề trả lời, cô ta uất ức mà ngồi trên xe buýt gọi một cuộc điện thoại.
“Dung Dung, rốt cuộc em muốn làm gì? Anh không phải đã nói rồi sao, đừng gọi vào số điện thoại nhà của anh!” Đầu dây bên kia là một giọng nam đang cố đè nhỏ giọng.
“Em gửi nhiều tin nhắn cho anh như vậy, vậy mà anh không nhắn lại tin nào, gọi vào số điện thoại công ty của anh cũng không ai nghe, anh muốn nhìn em chết anh mới vừa lòng phải không?”.