Tôi nhìn theo phương hướng mà ông ta đang chỉ, ở bên ngoài khoảng chừng mấy chục mét có một căn nhà ba tầng, mái nhà có giăng những bóng đèn đủ màu, tạo thành một tấm biển: “Nhà nghỉ A Tâm hả?”
“Là chữ An, hình như là bóng đèn ở phía trên bị hỏng rồi.
” Ông chú đưa một điếu thuốc qua: “Cậu tự bảo trọng nha, nghe nói là mấy thứ bẩn thỉu không ngửi được mùi hôi, chú cũng chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.
”
Lắc đầu cười khổ, tôi thanh toán tiền xe, xách theo cái cặp da màu đen xuống xe taxi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người nào hết, khoảng 100 mét gần đó chỉ có ánh đèn đỏ yếu ớt từ biển “nhà nghỉ A Tâm”.
“Nếu không thì báo cảnh sát đi?”
Tôi còn chưa lấy điện thoại di động ra, bên cạnh đột nhiên lại vang lên âm thanh động cơ, khói bụi bay lên, lúc nhìn lại, ông chú đầu hói đã lái xe taxi chạy khỏi đó cả trăm mét.
“Má nó…”
Ông chú chạy rất quả quyết, bây giờ tôi có muốn về thành phố đi nữa cũng không có biện pháp.
Mang cái cặp da lên, chậm rãi bước từng bước đi trên con đường đất, một chiến binh thực thụ không chỉ phải dám đối mặt với cuộc sống đen tối, mà còn phải học cách đối mặt với những đồng đội giả dối của mình.
Mượn ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động, rốt cuộc nhà trọ cũ nát trong lời đồn cũng đã xuất hiện ở trong mắt của tôi.
Một tòa nhà ba tầng, bên trái bên phải đều là hành lang, trên bậc thang có chất đầy rác vẫn còn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, ở góc tường còn có mấy sợi dây cảnh sát dùng để phá án.
Không phải là sợi dây màu vàng màu trắng ở trên công trường, mà là sợi dây giới hạn màu xanh trắng, chuyên dụng trong án mạng.
“Cái này lại không chịu đem về?” Nếu như là một người bình thường nào đó đi đến đây, chỉ sợ sẽ không cảm nhận được cái gì khác thường, nhưng mà lăn lộn vài năm ở học viện cảnh sát, tôi đã gắn cho nơi này hình tượng quỷ dị và giết người.
“Có ai không? Tôi đến ở trọ.
” Cầu thang rất hẹp, lên tới lầu hai mới có thể nhìn rõ được quầy lễ tân của quán trọ.
Trên mặt bàn còn sót lại vết dầu cùng với bụi bẩn, có một quyển sổ được mở rộng, ở trên là thông tin và số chứng minh nhân dân của những người đến thuê trọ, được viết rất lộn xộn, kiểu chữ ngoáy, nhìn giống như là học sinh tiểu học vẻ xấu.
“Đều đã là thời đại nào rồi mà còn viết sổ?” Tôi tiện tay lật xem, ghi chép gần đây nhất là một tuần trước: “Cả tòa nhà này, bây giờ chỉ có một mình mình là khách trọ…”
“Khụ khụ…” Quyển sổ bị năm ngón tay gầy gò đè lại, trong quầy lễ tân có một người già đầu như rụng hết tóc đang đứng đó: “Muốn ở trọ hả ?Một mình à?”
Giọng nói già nua giống như ngọn đèn cầy trong gió, có một loại yếu ớt khó mà che giấu được, tôi bình tĩnh như không có việc gì lui về phía sau một bước, khóe mắt ghi nhớ gương mặt của người già vào trong lòng.
Hàng lông mi rất nhợt nhạt, khuôn mặt bên trái của ông ta toàn là đồi mồi, bên má phải giống như là bị lửa đốt, có một vết sẹo to bằng nắm tay.
“Vâng, một mình tôi.
” Dáng người của ông cụ thuộc về loại vừa nhìn thì sẽ không thể quên được.
Nói thật thì còn chưa bắt đầu livestream, tôi đã sinh ra cảm giác kỳ dị.
“Đưa tôi chứng minh xem một chút, phòng một người một đêm 105 nghìn, tiền thế chấp thì không cần đâu, đừng có làm hư vật dụng ở trong phòng là được rồi.
” Ông cụ đăng ký xong, đưa cho tôi một cái chìa khóa, rồi lại hô lên với hành lang lờ mờ: “Bà ơi, dẫn khách đến phòng 103, nấu nước sôi mang đến cho người ta.
”
“103?” Nhiệm vụ livestream của Underworld Show là ở phòng 203, tôi nhíu mày: “Ông chủ, ông có thể đổi thành một căn phòng khác cho tôi không?”.