Còn có người lại, đó là trường ma, ban ngày người đi học, buổi tối ma đi học.
Tôi ở trên mạng tìm được bức ảnh trước đây của ngôi trường đó, sáng sủa khí khái, tra kỹ tư liệu mới phát hiện, đây là một trường tư thục quý tộc do nước T và nước N cùng hợp tác, học sinh có thể đi học ở đây đều xuất thân trong gia đình giàu có, trong đó con có rất nhiều học sinh đặc biệt chuyển từ thành phố khác đến.
“Theo lý mà nói ngôi trường này nên rất nổi tiếng mới đúng, nhưng mấy năm nay lại chưa từng nghe nói, tin tức liên quan đến nó bị cố tình phong tỏa.
” Tra xem địa chỉ, cấp 3 Tân Hỗ ở giữa Giang Thành và thành phố Phổ Hỗ, rất là xa.
“Việc này không dễ làm.
” Tối đó ở nhà nghỉ Ân Tâm tôi có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm, may mà cảnh sát đến kịp lúc, nhưng trường học Tân Hỗ ở giữa hai thành phố, cảnh sát chạy tới nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng.
Không có lôi phù, hết cách báo cảnh sát, tôi sờ cằm có hơi cuống lên.
“Anh đang nghĩ gì vậy? Chau mày rầu rĩ?” Tiểu Phượng từ trong phòng đi ra, bê một bát mì trộn nóng hổi: “Tôi tự làm, anh nếm thử.
”
“Tiểu Phượng, tối tôi phải ra ngoài một chuyến, cô ở lại trông cửa hàng.
Cơm thì không ăn đâu, thời gian khẩn bách, tôi phải lập tức đi ngay.
” Kiểm tra xong thiết bị livestream, tôi ôm hộp da màu đen chuẩn bị ra ngoài.
“Lại muốn đi livestream sao? Có thể mang theo tôi không?” Bê bát mì nóng hổi, cô ta giương mắt nhìn sang tôi.
Tôi lắc đầu quả quyết từ chối: “Không được, cô trông cửa hàng, buổi tối đừng chạy loạn.
”
“Vậy, vậy anh ít nhất cũng ăn một miếng, tôi đặc biệt nấu cho anh.
” Để bát mì thơm phức ở trước mặt tôi, từ sau chuyện năm đó, đã rất nhiều năm không có ai nấu cơm cho tôi rồi.
“Được.
” Tôi và vội vài miếng, mì ngon ngoài mong đợi: “Trình độ được đấy, mùi vị không tồi.
”
“Ừ, vậy anh…”
“Tôi đi đây, đừng lo lắng, ngày mai gặp.
”
Tôi ôm hộp da vội vàng ra ngoài, không có chú ý nụ cười ở khóe miệng của Tiểu Phượng.
Bắt taxi đến cấp ba Tân Hỗ, mới đầu ngay cả tài xế taxi cũng không biết có nơi như này, vừa đi vừa hỏi, trước sau mất hơn hai tiếng mới tới nơi.
Tôi rả tiền rồi xuống xe, ngước nhìn xung quanh, sâu trong bãi đất hoang cỏ dại móc ùm tùm và bốc mùi nước thải, tôi nhìn thấy khuôn viên phủ kín bụi đất đó.
“Đù nơi này khác xa so với trường tư thục quý tộc trên ảnh rồi?”
Ngôi trường trong bức ảnh là ngôi trường cao cấp, mà ngôi trường bỏ hoang trước mắt vô cùng u ám, giống như một thi thể chôn một nửa xuống đất.
“11 giờ rồi, phải đẩy nhanh tiến độ.
” Vì để hoàn thành nhiệm vụ, tôi đâm đầu vào đi vào trong bãi đất hoang, còn chưa đi bao xa thì bị hàng rào sắt hoen rỉ chặn lại.
“Cấm vào!” Biển cảnh báo không biết bị ai gỡ xuống ném trong vũng bùn, bên trên còn sót lại mất dấu tay bằng màu mơ hồ.
Tôi treo lại nó lên, trong lòng lại có hơi phân vân: “Bình thường mà nói cho dù là nhà mày bỏ hoang cũng sẽ không đặc biệt xây rào ngăn cách, trừ phi bên trong giấu rất nhiều thứ độc hại, mà trường học nghĩ thế nào cũng không nên bị cách ly?”
Treo qua hàng rào đi vào trong, nếu lúc này tôi quay đầu thì có thể nhìn thấy, biển cảnh báo vừa rồi bị tôi treo lên tự mình đung đưa vài cái, ‘bụp’ lại rơi xuống vũng bùn.
Đến cửa chính cửa trường, trên cánh cửa đen xì khóa hai ổ khóa, tôi nhìn bên trong, chỉ có thể đại khái nhìn rõ đường nét của mấy tòa nhà.
Tôi đang tập trung tinh thần quan sát, bắp chân bỗng cảm thấy hơi lạnh, vội nhảy ra, lúc này mới nhìn thấy một con mèo đen co ro ở bên cạnh tôi.
“Dọa tao giật mình.
”
Mắt của mèo đen đó phát ra ánh sáng xanh, nghẹo đầu trông rất thông minh, sau đó “vèo” một cái chui vào trong ngôi trường bỏ hoang.
“Giật cả mình, live vài lần như này nữa, mình sớm muộn cũng bị suy nhược thần kinh.
” Nhét chiếc hộp da xuống bên dưới cửa, tôi treo qua cửa sát, tiến vào trong cấp Tân Hỗ.
“Phù, thành công đến nơi, lần thứ hai livestream của mình sắp bắt đầu rồi!” Lấy ra máy quay và điện thoại, cắm vào cục kết nối cầm tay.
.