“Anh Đinh đã có vợ và con trai, tuy nhiên dựa theo bặc toán của tôi…”
Dừng lại một lát, cô chân thành nói tiếp: “Ấn đường của anh Đinh ngả màu đen, trên đầu có màu xanh lục, có nghĩa là tướng mạo vợ ngoại tình, sắp gặp họa lớn!”
Người đàn ông trung niên: “Ha?” Vẻ mặt của ông ấy hơi mờ mịt, vẫn chưa kịp hiểu rõ lời nói của Trì Vãn.
Còn những người dưới chân cầu, ngay khi Trì Vãn lên tiếng đã vểnh tai lên, khi nghe Trì Vãn nói trên đầu đối phương có màu xanh lục, ánh mắt mọi người thoáng chốc tỏa ra ánh sáng sáng ngời, vành tai càng vểnh lên thật cao.
Một quả dưa siêu bự!
Trì Vãn nói tiếp, tốc độ cực nhanh: “Mà ngay đêm nay, anh Đinh sẽ bắt quả tang hai người họ trên giường, sau đó phát sinh xung đột với gian phu, kế tiếp nữa, anh sẽ bị đối phương đâm dao vào tim mà chết!”
Dứt lời, cô thở hắt ra một hơi: “Nói tóm lại, anh Đinh chẳng những bị gian phu cắm sừng mà đêm nay còn sẽ bị gian phu giết chết!”
“Nói hươu nói vượn!” Người đàn ông trung niên không nhịn được trợn mắt nhìn Trì Vãn, cả giận: “Tôi thấy cô mới là đứa bị gian phu cắm sừng! Vợ tôi rất yêu tôi, cô ấy sẽ không ngoại tình đâu!”
“Tôi thấy cô còn trẻ, làm nghề gì không tốt mà lại đi làm trò lừa đảo này!”
“Tôi… Tôi…”
Ông ấy có vẻ bực tức, nhìn trái nhìn phải, trông như thể sắp đập phá quầy hàng của Trì Vãn.
Trì Vãn vội đè lên bàn của mình, hét lên: “Hãy khoan!”
Trong ánh mắt phẫn nộ của người đàn ông trung niên, cô nhanh chóng cầm thứ đặt trên bàn, giơ lên trước mặt người đàn ông: “Anh hãy xem cái này trước đã!”
Người đàn ông trung niên tập trung nhìn vào tờ giấy: “Đây là cái…”
Khi thấy rõ dòng chữ trước mắt, giọng ông ấy chợt ngưng bặt, kinh ngạc nhìn Trì Vãn: “Cô… Cô bị ung thư dạ dày ư?”
Giờ khắc này, dường như ông ấy nghe được tiếng thông báo [Công đức -1, -1, -1, -1…].
Trì Vãn thở hắt ra một hơi… May quá, quầy hàng nhỏ của mình thoát một kiếp nạn rồi.
Trì Vãn cất món đồ trên tay, tức là báo cáo khám bệnh của bệnh viện, sau đó bình tĩnh nói: “Đúng thế, không thì anh nghĩ vì sao tôi lại gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, mặt cắt không giọt máu thế này? Tất nhiên là vì tôi bị ung thư! Hơn nữa còn là ung thư giai đoạn cuối!”
“Vậy nên, anh Đinh đừng đánh tôi đấy nhé, lỡ tôi lên cơn ngất xỉu thì anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy!”
Nhìn cô, ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên một tia buồn bực, trong lòng dâng lên suy nghĩ “Mình thật đáng chết”, tràn ngập phức cảm tội lỗi.
… Hu hu hu, mình vừa làm gì vậy? Mình chẳng những nổi giận với một cô gái trẻ bị bệnh ung thư mà còn định đá quán của người ta! Mình thật đáng chết!