Phong Lưu - Anna Nguyễn

Đang trong lúc nhà nước bắt đầu đi lên,
Mộc Yến Anh lại từ bỏ ngôi vị thừa kế, vứt mũ ra đi trong sự bàng hoàng
của tất cả người trong thiên hạ.

Riêng về phần Mộc Yến Anh, nàng ra đi là để vĩnh viễn chôn giấu bí mật
vũ khí mà nàng đã tạo ra, loại vũ khí này trong thời bình chính là “củ
khoai bỏng tay” nàng không muốn nữ vương trở nên cố kỵ nàng, càng không
muốn món đồ chơi này nuôi ra dã tâm trong lòng nữ vương. Mặc khác nàng
quen thói phóng khoáng không chịu bó chân một chỗ, muốn bước chân đi
ngao du thiên hạ như nàng đã từng. Đi trên con đường riêng của mình, đối với Mộc Yến Anh cuộc sống bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Trang phục nam trang chỉnh tề, một người một ngựa phi thẳng về hướng Đông với hành trang là một tay nải đầy ngân phiếu.

...

Đi đến một quán nước bên đường, Mộc Yến Anh ghé vào uống trà nghỉ ngơi.

- Tiểu nhị, trà này sao lại khó uống như vậy? – Bàn bên cạnh

- Khách quan thông cảm, quán nhỏ nên chỉ có thể như vậy thôi. - Tiểu nhị phân trần

- Này, trà của ngươi lại đắng như vậy chứ?

- Khách quan, trà thì phải đắng chứ?

- Ta nói ngươi biết, ở nhà ta trà không đắng như vậy đâu, trà rất ngọt, ngươi nên bỏ mật ong vào trong trà đi.

- Khách quan, người trêu chọc ta, trà sao lại bỏ mật ong vào?

Phương châm của Mộc Yến Anh khi ra khỏi cửa là không bao giờ lo chuyện bao đồng nhưng nàng cũng không khỏi buồn cười.

- Này ngươi nói xem có phải nên cho mật ong vào trà hay không? - Người nọ quay sang hỏi nàng

Nàng vẫn không chút ý thức rằng người khác đang bắt chuyện với mình, vẫn ung dung uống trà.

- Này, tiểu tử ta đang hỏi ngươi đó. - Người nọ mất kiêng nhẫn bước qua đập tay lên bàn của nàng

Mộc Yến Anh ngước mắt nhìn, là một lão đầu tóc lấm tấm bạc, so với chiều cao của một đứa trẻ chưa trưởng thành như nàng thì không khác là mấy,
lão để lông mày dài, râu cũng dài, mặt thì tròn tròn, dáng người cũng
tròn tròn, Mộc Yến Anh đánh giá.


- Tiểu tử... là nói ta sao? - Mộc Yến Anh nhìn dáo dác xung quanh

- Đúng, tiểu tử là nói ngươi đó. – lão đầu

- Ông xác định ta là tiểu tử? – Nàng vẫn chưa ý thức được mình mặc nam trang mà cách xưng hô cũng chưa quen thuộc lắm với nàng.

- Đúng, tiểu tử là đang nói ngươi đó! – lão đầu

Tiểu nhị đứng kế bên chảy mồ hôi với hai người này.

- Ông kêu ta có chuyện gì?

- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi?

- Có chuyện mau nói, có rắm mau thả?

- Cái tên tiểu tử nhà ngươi mở miệng ra thật là thúi nga? – lão nhảy tưng tưng

- Ta thì làm thế nào?

- Ngươi... ngươi... ngươi rất hợp ý ta. – lão cười hì hì

- Chuyện ngươi nói với ta là chuyện này? - Mộc Yến Anh nghi hoặc nhìn lão

- Chuyện ta nói với ngươi là chuyện gì? – lão hỏi lại

- Chuyện ngươi muốn nói với ta ngươi chưa nói với ta làm sao ta biết ngươi muốn nói với ta chuyện gì?

- Chuyện ta muốn nói với ngươi ngươi nói cho ta biết là chuyện gì thì ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện ta muốn nói với ngươi, ngươi không nói cho ta biết chuyện ta muốn nói với ngươi thì làm sao ta nói cho ngươi biết
chuyện ta muốn nói với ngươi được. – lão xổ cho một tràng.

Tiểu nhị toát mồ hôi, đầu óc ong ong, hắn cảm thấy đây đích thị là hai
kẻ dở hơi nên chuồn đi cho lành. Đầu Mộc Yến Anh xuất hiện vài đường hắc tuyến, nàng nhận định không lầm thì đây chắc chắn là Chu Bá Thông bước
ra từ truyện của Kim Dung. Đối với những thể loại nhân vật huyền thoại
này, cách tốt nhất là lờ đi. Mộc Yến Anh để lại hai đồng xu rồi đi thẳng ra ngoài dắt ngựa.

...

- Này, ta nói ngươi nghe tiểu tử thúi, ngươi đi đâu vậy hả? – lão lẽo đẽo theo sau

...


- Này tiểu tử nhà ngươi có nghe ta nói hay không? Ngươi sẽ nói cho ta biết chuyện ta muốn nói với ngươi đi chứ?

...

- Này tiểu tử thúi ngươi có thích uống trà bỏ mật ong không?

...

Hai canh giờ sau...

- Tiểu tử thúi, ta thấy ngươi trán cao mắt sáng, bộ dạng lớn lên cũng thật dễ nhìn đó.

Mộc Yến Anh thật sự muốn hành hung người, nếu nàng đoán không lầm thì
theo kịch bản, câu tiếp theo hắn sẽ nói là: “ngươi thật giống với ta hồi trẻ” rồi sẽ xảy ra một màn thu nhận đồ đệ.

- Ta thấy ngươi khí khái rất giống với ta thời niên thiếu, hay là ngươi
bái ta làm sư phụ đi, ta sẽ truyền thụ võ công của ta cho ngươi.

Ông trời ơi, nàng thật muốn hung hăng hỏi nhà văn Kim Dung rằng là: “Có
phải ông cũng từng xuyên không hay không a?” Mộc Yến Anh xem mình như
người căm người điếc, đi đã rồi nghỉ, nghỉ đã rồi đi, nàng cái gì cũng
không biết.

- Ngươi tên họ là gì? Nói cho ngươi biết ta là thiên hạ đệ nhất cao thủ, ngươi mà bái ta làm sư phụ sau này sẽ không ai dám ức hiếp ngươi.

Mộc Yến Anh vẫn lặng thinh đi đến bên tảng đá, lấy trong tay nải ra cái
kèm Harmonica nàng tự chế và bắt đầu thổi. Lão đầu cũng vì vậy mà im
lặng được một lúc.

- Này tiểu tử cái này của ngươi là gì vậy, nó thật thần kỳ, ngươi có thể cho ta mượn được hay không?

Mộc Yến Anh đưa cho lão. Lão tăm tia một hồi lại nói:

- Này tiểu tử ngươi có thể dạy ta thổi thổi cái này có được hay không?

Nhìn bộ dạng lão, Mộc Yến Anh thật buồn cười.

- Vậy ruốc cuộc ngươi muốn dạy võ công cho ta hay muốn ta dạy ngươi thổi kèn đây?


- Ta dĩ nhiên là muốn ngươi dạy cho ta thổi cái này mà cũng muốn ngươi học võ công của ta.

- Trên đời này không phải cái gì cũng có thể muốn.

- Vậy ngươi dạy ta thổi kèn đi, ta dạy ngươi võ công, như vậy chúng ta coi như huề.

- Vậy thì ta không cần bái ngươi là sư phụ rồi.

- Được được, quyết định vậy đi, ngươi không được nuốt lời.

Vậy là lão dẫn nàng đến nhà của lão, thoạt đầu nàng nghĩ chắc là cái cốc hay cái động nào đó nhưng cũng may là một ngôi nhà trúc bình thường nằm sát chân núi, xung quanh có trồng nhiều hoa và thảo dược, chim chao
bướm lượn, dòng suối uống quanh, rất là đẹp. Ở trong nhà còn có một lão
bà bà và hai đồ đệ của lão bà đang theo bà học y thuật. Mộc Yến Anh chỉ
tính tạm lánh ở nhà lão một thời gian thôi nhưng chớp một cái đã qua ba
năm.

Mỗi ngày của Mộc Yến Anh trôi qua thật sự viên mãn, được ăn ngon được
sống khỏe được hòa mình vào thiên nhiên, đã từ bao giờ những giấc ngủ
không mộng mị luôn bên gối của nàng. Cơ thể thanh mảnh trên giường trúc, tóc từng dòng tùy ý, một vài sợi ôm ấp gương mặt thanh tú tinh tế, mi
dài mắt phượng, mũi thẳng nho nhỏ hài hòa trên gương mặt giáng tiên
không vướng bụi trần, thật bình yên cho tới khi:

Víu...- Người nằm trên giường giơ tay chụp lấy miếng ngói đang lao tới với tốc độ âm thanh.

Víu... víu... - Lần này là hai cục đá song phi, nàng nhẹ phất tay, hai
hòn đá bắn ngược trở lại. Ngay sau đó không một chút hình tượng xoay
người gãy mông xoạc... xoạc... và tiếp tục ngủ.

Víu... - Mộc Yến Anh giơ tay chụp lấy, sau một giây, cơn nóng lan vào tay, Mộc Yến Anh mở mắt hét:

- Xú lão đầu! – Đang định ném thứ trong tay lại vào mặt lão, chợt nhìn
lại, thì ra bánh bao, Mộc Yến Anh nhanh chóng thu tay về đưa lên miệng,
nhai, rồi “ực” một phát nuốt gọn.

- Eo ôi... Khiếp! Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi bẩn quá. Phải súc miệng rồi mới ăn chứ. - Sống chung với tên siêu cấp đồ đệ tùy tiện này khiến
hắn thật là bi ai, nhìn nàng xem, tuổi như nàng người ta thành gia lập
thất hết rồi còn nàng thì chưa trổ mã, suốt ngày đeo bộ dáng nam tử vùi
đầu vào gối, thật tức chết lão.

- Có gì quan trọng sao? - Người nào đó mặt còn ngáy ngủ, chép chép miệng trả lời.

- Xú tiểu tử thúi nhà ngươi mau dậy cho ta. Đừng có ỷ vào một chút nội lực mà bê tha. Mau dậy luyện võ công cho ta.

- Lão đầu ta nói cho ngươi nghe, ngươi có thể bớt lãi nhãi có được hay không? Mới sáng sớm tinh mơ ngươi rống cái gì chứ?

- Tinh mơ cái lão nhị nhà ngươi, nắng chiếu tới mông rồi mà còn tinh mơ

cái con khỉ - Lão thật mất hết kiên nhẫn với nàng, bao năm qua lão cất
công dạy võ cho nàng nhưng nàng lại nói không muốn khoa tay múa chân chỉ học loại nào một chiêu có thể đập chết toàn bộ, thế là lão đành dạy
nàng nội công bí tịch, nàng có thể so ra nội công còn muốn cao hơn lão
nhưng lười nhác cũng trở thành siêu cấp không có đối thủ rồi.

- Lão đầu, ta không có lão nhị nga, ta là nữ nhân chính hiệu nga. – Nàng bất mãn

- Nhìn ngươi xem từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài có chỗ nào giống nữ nhân không hả? – Lão xỉa xói

- Ta không thèm nói với lão. – Nàng cũng thật không hiểu tại sao cái cơ
thể của nữ nhi 16 tuổi này vẫn còn chưa trổ mã, bất quá đó là điều tốt
nha, chưa cần phải lo dì cả đến thăm hằng tháng nhưng cái gọi là “hoàng
đế không vội, thái giám gấp” thì nàng đã lĩnh giáo đủ, lão đầu ngày nào
cũng léo nhéo bên tai khiến nàng bực cả mình.

- Sư bá, sư đệ, hai người lại cãi nhau nữa sao? - Nữ tử một thân bạch y, nhan sắc diễm lệ rúng động lòng người bước vào, tay bê chậu nước rửa
mặt.

- Ta mà phải cãi nhau với hắn sao? – Lão đầu trợn trắng mắt, phất tay áo quay lưng bỏ đi.

Bạch y thiếu nữ mỉn cười, bộ dạng nghiên thành đổ nước, hoa nhường nguyệt thẹn khiến Mộc Yến Anh không khỏi ngẩn người.

- Hỏng rồi... hỏng rồi... đệ đau quá! - Mộc Yến Anh ôm ngực lăn lộn.

Bạch y thiếu nữ hoảng hốt đặt chậu nước xuống vội vàng chạy đến bên nàng:

- Xảy ra chuyện gì? Đệ đừng làm ta sợ. – Nàng lo lắng dò tay vào mạnh tượng của Mộc Yến Anh.

- Tất cả cũng tại tỷ... tại tỷ xinh đẹp như thế làm chi, tim ta muốn nhảy ra ngoài rồi đây này! - Mộc Yến Anh làm ra vẻ ủy khuất

- Nghịch ngợm! – Bạch y thiếu nữ đánh yêu nàng. Đối với tiểu sư đệ này
nàng quả thật tâm bất ổn, dẫu biết đệ ấy là nữ nhân nhưng nàng vẫn gọi“sư đệ”, nói nàng tự dối mình cũng được, si ngốc cũng chẳng sao, nếu như để nàng lựa chọn, nàng là người dám yên dám hận, chỉ sợ sư đệ không
chấp nhận loại tình cảm đi trái với luân thường đạo lý này.

- Đúng rồi tiểu Hinh sư tỷ, dạo gần đây độc trong người tỷ không tái
phát nữa chứ? - Mộc Yến Anh lo lắng hỏi, Giang Vũ Hinh lúc nhỏ bị ám
hại, trong người mang kịch độc cũng may nàng bái sư học y nên tính mạng
mới được bảo toàn đến tận bây giờ, nhưng dạo gần đây độc tính lại bộc
phát.

- Ta vẫn còn chịu được. Đệ mau rửa mặt chải đầu đi, điểm tâm hôm nay
toàn món mà đệ thích, còn chần chừ ngay cả chén đũa đệ cũng không thể
thấy. – Giang Vũ Hinh đánh trống lảng.

- Không ăn thì không ăn, bất quá tỷ làm cái khác cho đệ. - Mộc Yến Anh nịnh bợ

- Đệ đó, suốt ngày chỉ biết làm nũng với tỷ. – Nàng sủng nịnh véo mũi Mộc Yến Anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận