Phong Lưu - Anna Nguyễn

Nếu nói rằng hoàng đế Đông Li quốc sủng
phi tử của mình thì thà nói rằng hắn kiếm cớ trả thù Tư Đồ Ngạo thì còn
đáng tin hơn. Nữ nhân hậu cung đối với Đông Li Triệt Tinh chỉ đơn thuần
là công cụ làm ấm giường, nói như vậy cũng không hề vô căn cứ. Hắn nổi
danh có trí nhớ rất tốt, chỉ cần có ấn tượng đối với thứ gì, nhìn qua
một lần liền có thể vẽ đúng y khuôn. Vậy mà những nữ nhân hằng đêm đầu ấp tay gối với hắn, bảo hắn vẽ ra thậm chí hắn phải nhìn lại vài lần cũng không tự tin rằng mình vẽ đúng.

Nữ nhân trong cung quả thật đáng thương hơn là đáng trách, cuộc sống
chẳng khác nào chim lồng cá chậu. Song, chim còn có bạn, cá hợp thành
đàn, các nàng thì đơn phương khoe sắc rồi chờ ngày héo úa theo thời
gian. Đối với các nàng, việc suốt ngày đấu đá để được cái hư vinh chưởng quản hậu cung cũng là một công việc. Con người cũng chỉ hơn động vật là ở sự lao động, vậy thì có gì là đáng trách? Suy cho cùng nữ nhân hậu
cung cũng chỉ là con cờ trong trò chơi tranh giành thế lực của các nam
nhân thời này mà thôi.

Xưa nay đế vương luôn vô tình, Nhu phi cũng chỉ có thể tự đánh lừa bản
thân đổi lấy một chút niềm vui nho nhỏ. Vài ngày nữa là lễ sinh thành
của nàng, nàng không vui sao được. Những ngày này trong cung tất bậc
chuẩn bị yến tiệc, người tới tới lui lui trong trật tự làm không khí tấp nập hẳn.

Mỗ hoàng đế ngồi trong thư phòng thưởng trà, hồi tưởng tới Tư Đồ Ngạo.
Ban đầu hắn mang một bụng tức khí, nhưng qua một đoạn thời gian cư nhiên lại thấy tên tiểu tử này rất thú vị, nên nổi hứng hướng hắn bỡn cợt một chút. Mỗ hoàng đế hình dung trong đầu là khi nàng diện kiến hắn mặc
long bào ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt nàng hẳn sẽ cực kỳ đặc sắc, nhất
định khiến nàng kinh hãi. Cho nên nếu ai đó bắt gặp hoàng đế Đông Li
quốc mấy ngày gần đây ngồi cười một mình như tên dở hơi, tuyệt đối không nên lấy làm lạ.

Thị vệ đang bẩm báo nhất cử nhất động của Tư Đồ Ngạo, chỉ thấy nàng rất
hảo khoái lạc. Ngày ngày nếu không đến thanh lâu cũng đến tiểu quan quán bao nuôi nam sủng, không đi du ngoạn khắp nơi thì lại lăn ra ngủ, một
ngày ba bữa no đủ yên ổn. Nàng đang ngạo mạng hay căn bản không đem hắn
để vào mắt?

- Hay cho Tư Đồ Ngạo, đọc sách thánh hiền lại đến chốn phong trần bao
nuôi nam sủng. - Mỗ hoàng đế vỗ bàn, cũng không biết là hắn tức giận cái gì.

- Hoàng thượng có cần sai người đem hắn vào cung trị tội hay không? - Lý công công rất biết hùa theo.

Mỗ hoàng đế suy nghĩ đắn đo một hồi. Bắt nàng trị tội nhưng tội gì mới
được? Tội đoạn tụ chi phích? Ở Đông Li quốc cũng không phải chỉ có mình
nàng bao nuôi nam sủng, đoán chừng triều thần cũng không ít kẻ như vậy.
Chi bằng đợi đến yến tiệc, nếu nàng không trình diễn tốt xem hắn làm sao trị tội nàng, có điều tốt hay không là do hắn quyết định.

...

Xuân Mãn Lâu.

Nữ tử tuyệt sắc ngồi bên bệ cửa sổ nhìn xa xăm, khuôn mặt mỹ lệ nhưng đôi mắt vô thần.

- Tiểu thư, nàng sao lại thơ thẩn như vậy? - nha đầu bên cạnh Diệp Khuynh Thành lên tiếng.

- Nhan nhi, muội nói thử xem, bộ dáng của ta có phải rất xấu hay không? - Diệp Khuynh Thành hồi thần, vội hỏi.

- Tiểu thư, người sao lại tự ti như vậy, đừng nói Xuân Mãn Lâu, kể cả
thành Lạc Châu luận về dung mạo có ai sánh bằng tiểu thư. - Tiểu Nhan
khẳng định.

- Tiểu Nhan, có phải ta vô năng lắm không? - Diệp Khuynh Thành nghĩ ngợi vu vơ lại hỏi.

- Tiểu thư, người ở Đông Li Quốc là thiên hạ đệ nhất cầm nữ, sao có thể lại thành vô năng rồi? - Tiểu Nhan khó hiểu hỏi lại.

- Nhan nhi, muội nói ta có phải cao ngạo khó gần hay không? - Diệp Khuynh Thành lo lắng.

- Được rồi tiểu thư, người là quốc sắc thiên hương, là bậc tài nữ khả
ái, hòa nhã nhất Đông Li Quốc được chưa? - Tiểu Nhan cười khanh khách.

- A... Nhan nhi, muội chọc ta. - Vừa nói Diệp Khuynh Thành vừa cù lét tiểu Nhan.

- Hi... hi... Tiểu thư, người nói đi, sao hôm nay người lại đặc biệt chú ý đến ngoại hình như vậy? Chẳng phải bình thường người phiền để ý đến
thứ hình thức bên ngoài, rất ghét những kẻ coi trọng tư sắc hay sao?

Tiểu Nhan nhìn Diệp Khuynh Thành, bừng tỉnh đại ngộ, phán:

- A... Tiểu thư, người có ý trung nhân rồi phải không? Nói, là Tư Đồ
công tử có đúng hay không? - Tiểu Nhan bộ dạng Hình bộ tra hỏi.

Diệp Khuynh Thành một tầng phấn hồng khắp người, e thẹn cuối đầu, không
hiểu sao hôm nay tiểu nha đầu này lại tinh tường đến vậy?

- Tiểu thư, tại sao người lại để mắt tới Tư Đồ công tử? - tiểu Nhan

- Ta... muội không thấy sao? Chàng khác hẳn với những người ta đã từng
gặp, chàng không câu nệ tiểu tiết, chàng hòa nhã, tri thư đạt lễ nhưng
không hề quy cũ, chàng tiêu soái phong trần, chàng... - Diệp Khuynh
Thành khen người đến say mê.

Tiểu Nhan một bên che miệng cười, nhận thức tiểu thư lâu như vậy cũng
chưa từng thấy tiểu thư nhà nàng hảo khả ái vậy đâu, nàng cứ như tiểu
hài tử được cho kẹo đường, lời nói ngọt ngào hay hơn cả hát.

- Phải rồi Nhan nhi, chàng còn... - Diệp Khuynh Thành quay người hưng
phấn bừng bừng, vừa trông thấy bộ dạng không đúng của tiểu Nhan liền im
bặt.

- Sao hả tiểu thư? Chàng như thế nào? - Tiểu Nhan bộ mặt trêu người.

- Giỏi lắm Nhan nhi, muội trêu chọc ta. - Diệp Khuynh Thành thẹn quá hóa giận.

- Tiểu thư người đừng nóng giận, người tuyệt đối không được sinh khí với ta. Người nghĩ xem, người cũng nhận định Tư Đồ công tử là người tốt như vậy, sao người lại không thấy công tử cũng không phải là dạng coi trọng diện mạo. Người không cần quá gắng gượng, ngược lại sẽ làm mất đi nét
thanh thuần vốn có của bản thân. - Tiểu Nhan rất giỏi bẻ sang chuyện
khác.

Một câu nói của tiểu Nhan đã đánh thức người trong mộng, Diệp Khuynh
Thành tự hỏi tại sao nàng trở nên nông cạn như vậy, sao lại tự làm mình
rối loạn, nàng tin tưởng những gì bản thân nhận định cớ sao lại không
tin tử Tư Đồ công tử, như vậy chẳng phải là nàng đang hạ thấp nhân phẩm
của chàng hay sao?

- Nhan nhi, sao tự nhiên muội lại sáng suốt như vậy? - Diệp Khuynh Thành bên trọng bên khinh, khen tặng tiểu Nhan cũng không quên nói móc nàng
một chút, ai kêu nàng ta không phúc hậu đi trêu chọc nàng làm chi.

- Cái này gọi là “Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người
trong cuộc” đó. Thôi được rồi tiểu thư, người mau chỉnh đốn tư trang, Tư Đồ công tử đợi người đến sốt ruột rồi đó!

- Muội nói cái gì? Nói nửa ngày trời muội mới thông tri cho ta biết Tư
Đồ công tử đến đây. Muội có phải đùa giỡn quá đáng rồi hay không? - Diệp Khuynh Thành như kiến bò trên chảo, gấp đến cuốn quýt.

- Tiểu thư, không liên quan đến ta, ta có mười lá gan cũng không dám
hướng hai người đùa giỡn. Là Dung ma ma bảo ta làm vậy, nàng nói muốn
thử lòng Tư Đồ công tử có thực tâm đối đãi với người hay không? - Tiểu
Nhan cũng quýnh

- Muội còn nói nữa, còn không mau đưa ta đi gặp chàng? Muội khiến ta
thất lễ trước mặt chàng còn chưa đủ hay sao? - Diệp Khuynh Thành miệng
nói chưa hết chân đã vội bước.

Đến gần gian phòng khách, nàng đột ngột dừng bước, một phen chỉnh trang
chu toàn, mới nhẹ nhàng uyển chuyển bước từng bước một, kỳ thực lòng
nàng sớm bị cháy rụi hết rồi. Lỡ như Tư Đồ công tử đã rời đi thì phải
làm thế nào? Đến khi nhìn thấy nhân ảnh quen thuộc, nàng mới thầm thở
hắt ra một hơi.

Tư Đồ Ngạo cảm thấy kỳ lạ, nàng dạo gần đây thường đến Xuân Mãn Lâu gặp
gỡ Diệp Khuynh Thành nhưng chưa bao giờ bị cho leo cây như thế này nha?
Không phải nàng ta đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Càng nghĩ càng cảm thấy
kỳ lạ nhưng cũng không thể đường đột xông ra tìm hiểu, đành ngồi chờ
đợi. Một hồi sau nghe tiếng bước chân truyền đến liền biết đó là Diệp
Khuynh Thành, không đợi nàng ta mở cửa đi vào, nàng liền ra cửa đón.

- Thành nhi, muội không có chuyện gì chứ? - Tư Đồ Ngạo

Diệp Khuynh Thành ngẩn người, nàng thì có thể có chuyện gì đây? Nhưng
trông thấy bộ dạng lo lắng của Tư Đồ Ngạo, nàng như được tắm gió xuân,
trong lòng tràn ngập ấm áp.

- Muội không có chuyện gì. Xin lỗi đã để huynh chờ ta. - Diệp Khuynh Thành e lệ.

- Không có chuyện gì là tốt rồi. Muội vào đi, ta có cái này cho muội xem.

Tư Đồ Ngạo đem hộp gấm đưa cho Diệp Khuynh Thành.

- Cho muội sao? - Diệp Khuynh Thành kinh ngạc.

- Là ta đi trên đường thấy đẹp nên sẵn tiện mua, tin chắc nó rất hợp với muội. - Tư Đồ Ngạo

Diệp Khuynh Thành mở hộp gấm, là dải lụa ngũ sắc dài đến ba thước làm từ tơ tằm thượng hạng có ánh kim quang vô cùng đẹp mắt.

- Thật đẹp. - Diệp Khuynh Thành mắt sáng long lanh.

- Ta rất trông đợi muội sẽ dùng nó biễu diễn trong yến tiệc mừng sinh thành Nhu phi nương nương.

- Dải lụa dài như vậy, muội chưa từng thử qua.

- Ta tặng muội dĩ nhiên sẽ chỉ muội cách dùng rồi.

Diệp Khuynh Thành ngạc nhiên, chàng có thể múa lụa sao?

Sân sau Xuân Mãn Lâu, một cặp tiên đồng ngọc nữ đang vui múa, bàn tay
hai người lồng vào nhau, lưng nữ nhân kề sát ngực người nam tử, dải lụa
ngũ sắc tung bay giữa trời bao trùm hai người bên trong dưới ánh tà
dương cực kỳ đẹp mắt. Chỉ thấy Diệp Khuynh Thành mặt tầng tầng phấn
hồng, tận lực kìm chế ngượng ngùng nhưng trái tim không ngừng đập bang
bang... cơ hồ muốn nhảy ra bên ngoài.

Tư Đồ Ngạo dạy nàng ta múa lụa nhưng không ngừng hồi tưởng đến đoạn kí
ức trước đây. Kiếp trước, khi làm truyền hình về đất nước Trung Hoa, cứ
mỗi tập phim là nói về một nét văn hóa nào đó. Trong đó, Dương Mỹ Yến
phải tham gia trải nghiệm thực tế, ví dụ như: khi nói về thuật bắn cung
của các dân tộc du mục phía Bắc Trung Quốc, nàng phải học bắn cung; nói
về món ăn, thì phải nấu cho ra được món đó; nói về đàn tranh, phải đi
tập đàn;... múa lụa cũng đồng dạng.

Nàng nhớ rõ, lúc đó đạo diễn bắt trong vòng hai tuần phải tập cho được
điệu múa của nghệ sĩ Lý Ngọc Cương để biểu diễn trên sóng truyền hình.
Nàng lao vào tập luyện ngày đêm, điên cuồng tới nỗi quên ăn quên ngủ,
chân tay chuột rút. Cuối cùng biểu diễn thành công và nhận được phản hồi lớn của khán giả trên khắp thế giới. Công việc của nàng ở kiếp trước
cũng không dễ dàng, nếu như nàng không biết học hỏi thì sớm đã bị đào
thải mất rồi. Dễ hiểu vì sao nàng có thể làm MC cho một chương trình
suốt mười ba năm.

Hơn hai canh giờ, cuối cùng Tư Đồ Ngạo cũng truyền đạt được hết những kỹ thuật múa lụa cho Diệp Khuynh Thành, nàng ta là vũ sư nên rất nhanh
tiếp thu, phần còn lại là dự vào sự nỗi lực luyện tập của nàng ta.

Ánh dương nhuộm vàng cả bầu trời, Tư Đồ Ngạo rời khỏi Xuân Mãn Lâu, vừa mới bước ra được ba bước liền gặp phải oan gia.

- Gà còn chưa vào chuồng, ngươi đã từ thanh lâu đi ra, xem bộ dạng nhếch nhác của ngươi hẳn là đã vận động không ít? - Người đánh tiếng không ai khác chính là Đông Li Duệ Phàm - Ngũ vương gia.

Tư Đồ Ngạo quay lại đằng sau lóng ngóng như đang tìm kiếm thứ gì bị đánh rơi.

- Này, tiểu thâu tử, ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi có nghe không?

Mỗ vương gia nói xong cũng không nghe được nàng đáp trả, chỉ thấy nàng
cứ loay hoay ở cửa Xuân Mãn Lâu, bước ra rồi lại bước vào, không biết là đang tìm kiếm thứ gì?

- Này, tiểu tử ngươi mất thứ gì sao? - Mỗ vương gia lấy làm tò mò cũng ngóng ngóng cổ đi tìm đồ.

- Ta là đang xem ruốt cuộc đã bước chân nào ra khỏi cửa, tại sao lại xúi quẩy đến vậy nga. - Tư Đồ Ngạo rất nghiêm túc.

- Ngươi... ngươi như vậy là có ý gì hả? - Mỗ vương gia tối sầm mặt.

- Vương gia, ngài thông minh như vậy ngài nói xem ta có ý gì? - Tư Đồ Ngạo nhướng mày thú vị, hỏi ngược lại.

- Ý của ngươi là nói gặp ta như gặp phải ôn thần, làm ngươi cảm thấy xui xẻo đúng không? - Mỗ vương gia vẫn chưa nhận ra mình mắc bẫy, rất khờ
dại lên tiếng.

- Vương gia, ta không biết rằng đường đường là một Định quốc chiến thần
Đông Li quốc lại nhỏ nhen vậy đâu. Ta biết ta với ngài có chút hiểu lầm
nhưng ngài cũng đừng nên vì vậy mà suy bụng ngài ra bụng ta. Cái này gọi là vu cáo đó! - Tư Đồ Ngạo cao giọng khiến những người đi ngang cũng
phải ngoáy đầu lại nhìn.

- Ngươi... ngươi rõ ràng là có ý đó. - Nhìn thấy người khác nhìn nhìn ngó ngó, mỗ vương gia hơi lúng túng.

- Ta chỉ nói là hôm nay ta không biết bước chân nào ra khỏi cửa liền xui xẻo, buổi sáng còn đạp phải phân chó, cũng không có nói ngài là “ôn
thần”, ngài không tin thử nhìn xem. - Tư Đồ Ngạo khẳng định niềm tin
bằng hành động giơ chân lên.

- Miễn. Ta không có rãnh rỗi đi xem giày của ngươi. - Mỗ vương gia quê độ.

- Ta dĩ nhiên biết ngài là đại thần bận trăm công ngàn việc, không rãnh
đứng đây đôi co với một tên tiểu tốt như ta rồi. Ngài còn việc của ngài, ta không tiện giữ ngài lại đây thêm nữa. Cung tiễn vương gia. - Mấy chữ sau cùng, Tư Đồ Ngạo cố ý đề cao giọng đuổi người.

Mỗ vương gia tức khí đầy bụng, phất tay áo bỏ đi, đối đầu với nàng, hắn đúng thật không có quả ngon mà ăn.

Tư Đồ Ngạo đứng đằng sau nhoẻn miệng cười đắc ý, đùa gì chứ, đấu võ
miệng với nàng, lão đầu ngoan cố nhà nàng còn không phải đối thủ, hắn
còn phải tu luyện thêm. Tư Đồ Ngạo ra về với tâm trạng rất tốt, chọc hắn sinh khí cư nhiên trở thành thú vui tao nhã của nàng rồi nha... Phải,
là cực kỳ tao nhã...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui