Phong Lưu Chân Tiên

Thấy Tần Tuyết có chút luyến tiếc, Dương Thiên mừng thầm, xem ra kế hoạch tiến triển rất thuật lợi. Phóng ra hai đạo linh khí cứu tỉnh hai tên bảo an, sau đó đi ra ngoài. Hai tên bảo an tỉnh lại, phát hiện có điểm không đúng:

- Chẳng lẽ chúng ta mệt mỏi quá nên ngủ quên.

Phát hiện Tần Tuyết vẫn an toàn, hai người liền thở phào.

Dương Thiên lúc này đang chuẩn bị lên xe ra về, liền nhận được điện thoại của Lý Bàn:

- Dương Thiên, theo như ta điều tra được, sinh viên năm 1 vừa vào cũng có vài cái mỹ nữ, bất quá cũng không có ai đạt đến tiêu chuẩn ngươi đặt ra. Còn có, ta đã điều tra rõ ràng về Mộc Vũ Hàm, nàng hiện học năm 3, gia đình mở một quán ăn nhỏ, nàng ban ngày thường đi học, ban đêm về phụ giúp gia đình, nếu ngươi có ý định tiếp cận nàng thì bây giờ có thể đến đó.

Dương Thiên không nghĩ Lý Bàn Us86YLs làm việc hiệu quả như vậy, liền nói:

- Tốt, ngươi lập tức cho ta địa chỉ của quán ăn, ta vừa vặn chuẩn bị đi ăn tối.

- Địa chỉ là… Dương Thiên, theo ta biết Mộc Vũ Hàm rất không thích các tên thiếu gia nhà giàu. Nghe nói là do mẹ nàng cũng là bị một tên thiếu gia nào đó lừa gạt mà sinh ra nàng. Ngươi tốt nhất không nên làm ra vẻ giàu có trước mặt nàng…

- Được, ta biết rồi.

Dương Thiên nhìn chiếc xe đang đi, giá thị trường chỉ khoảng 100 vạn, không tính là đắt. Nghĩ xong, Dương Thiên liền lái xe theo như địa chỉ Lý Bàn đã cho. Hắn dự định chỉ đến làm quen với tình cảnh một ít, thuận tiện vạch ra kế hoạch.

Đây chỉ là một quán ăn nhỏ, không có chỗ gửi xe, Dương Thiên liền mang xe vào một bãi giữ xe gần đó. Bước vào quán, Dương Thiên nhìn thấy một phụ nữ trung niên, da ngăm đen, trên mặt nàng có nhiều tàn nhan. Có thể nhìn ra được nàng khi còn trẻ chắc hẳn là một mỹ nữ. Gọi vài món ăn, một lát sau một thiếu nữ liền mang đồ ăn ra, Dương Thiên liền nhìn qua nàng một chút. Quả thật rất xinh đẹp, so với trong ảnh còn phải đẹp hơn một ít. Dương Thiên liền an tâm, dù sao khi mới nhìn ảnh nàng hắn cũng có chút lo lắng, bây giờ công nghệ 360, photoshop phát triển, trên ảnh đẹp người thật chưa chắc đã đẹp.

Nhìn qua nàng một chút, Dương Thiên liền tập trung vào món ăn, lần đầu gặp gỡ không nên lộ vẻ háo sắc, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu. Quán tuy nhỏ, nhưng đồ ăn làm rất ngon, Dương Thiên quyết định sẽ đến thường xuyên, có đồ ăn ngon thì phải tận hưởng. Đang thưởng thức món ăn, bỗng nhiên có một đám côn đồ ập tới, gọi rất nhiều món ăn. Ăn một nửa, còn lại đều vất xuống sàng nhà, tên cầm đầu nhìn về phía trung niên nữ tử:

- Ngươi còn định dùng đồ ăn để khất nợ đến bao giờ nữa, bọn ta đến đây ăn cũng đã hơn 10 ngày rồi, cũng đã phát ngán rồi. Nếu không phải thấy con gái ngươi xinh đẹp ta đã đập nát cái quán nhỏ của ngươi ra rồi.

- Tiểu mỹ nữ, không bằng ngươi theo ta đi chơi một đêm, ta xóa nợ cho các ngươi. Thế nào?

Mộc Vũ Hàm tức giận, trừng mắt lên nhìn bọn côn đồ, Mộc mẫu liền kéo tay nàng lại. Nàng cũng rất muốn trả tiền cho bọn chúng, 10 ngày qua nàng bị thâm hụt rất nhiều tiền, nếu tiếp tục kéo dài có thể phải đóng cửa quán. Nhưng tất cả tiền nàng đều đã dùng để đóng học phí cho Mộc Vũ Hàm, hiện tại cũng không còn dư lại nhiều. Tên cầm đầu nhìn về phía Mộc Vũ Hàm:

- Còn tức giận a, lúc ngươi tức giận trông rất đẹp đấy.

Mộc Vũ Hàm không nhịn được, liền chỉ tay mắng chửi:

- Các ngươi là lũ khốn kiếp, không biết từ đâu đến liền tự xưng là lão đại còn đòi tiền bảo kê hàng tháng. Ta nói cho các ngươi biết, một đồng ta cũng không cho các ngươi.

- Uy, không nhịn nổi nữa rồi à, bất quá không sao, ta đây vẫn luôn rất dịu dàng với mỹ nữ. Nhưng nếu ngày mai các ngươi vẫn không kiếm đủ tiền ta liền không khách khí.

Nói xong, liền chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dương Thiên ngồi ở một góc xem mọi chuyện diễn ra, thấy bọn côn đồ muốn rời đi, liền vội đứng lên. Mỹ nữ cần ta giúp, như thế nào có thể chối từ?

Bước tới đứng trước mặt bọn côn đồ:

- Các nàng thiếu ngươi bao nhiêu? Ta thay các nàng trả cho ngươi.

Hai mẹ con Mộc Vũ Hàm cùng bọn côn đồ đều giật mình, có điều hắn phản ứng cũng rất nhanh:

- 3000 a, bất quá trễ 10 ngày lãi suất gấp đôi, 6000 liền đủ.

Rút ra 6000 đưa cho bọn côn đồ, bọn kia vẻ mặt đại hỉ, không nói hai lời liền bước nhanh ra khỏi quán. Mộc Vũ Hàm lúc này liền tiến lên:

- Ngươi lưu lại cho ta số điện thoại, khi nào có tiền ta sẽ trả lại ngươi.

- Không cần, món ăn ở quán rất ngon, ta sau này sẽ thường xuyên đến đây, các ngươi có thể dần trừ nợ.

Dương Thiên là nói thật lòng, dù hôm nay không có Mộc Vũ Hàm hắn cũng sẽ đứng ra. Tìm một quán ăn hợp khẩu vị đúng là không dễ. Mộc Vũ Hàm thì không nghĩ như thế, trong mắt nàng Dương Thiên hình tượng là một tên thiếu gia nhà giàu xem tiền như rác, đang mượn cớ để tiếp cận nàng thôi. Sự tình như thế này nàng gặp không phải lần đầu. Nếu Dương Thiên biết suy nghĩ của nàng chắc chắn sẽ gào to kêu oang uổng.

Cũng không nói thêm cái gì, Dương Thiên quay đầu chào Mộc mẫu một câu. Sau đó liền bước ra khỏi quán. Mộc mẫu lúc này liền tiến lại gần Mộc Vũ Hàm:

- Ngươi quen biết hắn?

- Không có, ta chắc chắn sẽ đem tiền trả lại cho hắn.

- Ta xem là hắn thích ngươi đấy, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ thay chúng ta trả nợ. Không bằng ngươi…

- Mẹ. Ta đã nói là ta không ưa thích những tên thiếu gia nhà giàu thích đùa bỡn nữ nhân.

Mộc mẫu liền thở dài:

- Vũ Hàm, ta biết do chuyện của ta làm cho ngươi có thành kiến với bọn họ. Trước giờ ngươi cũng đã từ chối rất nhiều người theo đuổi. Thế nhưng không phải tất cả thiếu gia đều là người xấu. Ngươi không tìm hiểu làm sao có thể biết được. Ngươi không vì mình cũng nên nghĩ đến mẹ a, ta cũng đã sống khổ cực hơn nữa đời người rồi.

Mộc Vũ Hàm hai mắt có chút rưng rưng. Nàng làm sao không biết mẹ minh muốn gì. Mộc mẫu từ nhỏ chịu khổ, vẫn luôn muốn kiếm một người chồng giàu có, không ngờ bị lừa gạt. Nàng vẫn luôn mong muốn Mộc Vũ Hàm tìm được một người chồng giàu có để có cuộc sống tốt. Không nỡ để mẫu thân thất vọng. Mộc Vũ Hàm liền nói:

- Mẹ, ta biết rồi. Ta có thể thử xem.

Dương Thiên lúc này đã về đến nhà, đang chuẩn bị vào nhà thì có hai người mặt áo đen tiến lại gần:

- Ngươi gọi là Dương Thiên.

Trong lòng suy nghĩ, Dương Thiên liền đáp:

- Đúng vậy.

- Ngươi theo chúng ta đi một chuyến, lão đại có việc muốn gặp ngươi.

Nói xong, không đợi Dương Thiên đáp ứng, liền đưa tay muốn mang hắn đi. Ngón tay cong lên búng ra một tia linh khí, cánh tay của tên áo đen liền rủ xuống, không cách nào cử động tiếp được, hướng về phía Dương Thiên:

- Ngươi đã làm gì tay của ta?

Thấy đồng bọn gặp nạn, tên áo đen còn lại liền xông đến, Dương Thiên lập tức một cước đã bay hắn ra.

- Muốn gặp ta, các ngươi liền kêu hắn đến đây đi.

Nói xong liền không quan tấm đến bọn họ mà đi vào nhà. Một tên áo đen liền rút điện thoại ra:

- Lão đại…

Bước vào nhà tắm rữa xong, vừa mở máy tính lên liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

- Đến rồi sao.

Bước ra mở cửa, đập vào mắt là một người đàn ông, dáng người cao lớn, đội một cái nón, rất giống xã hội đen trong các bộ phim thập niên 80.

- Ngươi chính là lão đại của bọn họ?

- Xin chào, ta gọi là Tiêu Chính Long, ngươi có thể gọi ta là Long lão đại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui