Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên không biết bọn người kia đã biết hắn đến, hay nói đúng hơn là nhắm vào hắn. Vẫn theo phương hướng dư tính, Dương Thiên tiến vào khu tập trung các thành viên cao cấp của Thiên Sát. Theo lời Thanh Vũ, hắn chỉ cần không thi triển Ẩn Thân thuật mà đi qua lập tức sẽ có người phát hiện. Như vậy thực sự quá mức nhàm chán.

Đứng trước cửa vào, Dương Thiên đưa chân đá nhẹ một cước. Một tiếng nổ to vang lên, trên cửa xuất hiện một lỗ hỏng khổng lồ. Dương Thiên đánh giá tác phẩm của mình, gật đầu hài lòng.

Bước vào phía trong, không để Dương Thiên đợi lâu, một đám người đã lao ra nhìn hắn. Dương Thiên đánh giá đám người một lượt, Tu Chân giả có, Võ giả có, thậm chí đến cả phàm nhân cũng không ít. Trên tay mỗi người đều cầm vũ khí, từ đao, búa cho đến súng ngắn, súng ngắm. Không thiếu một thứ gì. Dương Thiên bắt đầu lên tiếng:

- Gọi thủ lĩnh của các ngươi đến đây.

Một người bước ra, tu vị đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ, có lẽ là Thập Bát tướng:

- Ngươi là ai. Ngươi có biết những kẻ dám xông vào Thiên Sát đều không có kết cục tốt hay không.

Người kia vừa dứt lời, thân thể đã như bị xe tải tông trúng, bay ngược vào bức tường phía sau. Dương Thiên làm động tác phủi tay:

- Ta đã nói là gọi thủ lĩnh của các ngươi đến đây. Các ngươi không hiểu ta nói gì sao?

Đáp lại Dương Thiên là một tràn tiếng súng, bom kéo dài gần 5 phút. Đợi tiếng ồn kết thúc, Dương Thiên trong sự kinh hãi của đám người đưa tay lên gãi lỗ tai:

- Các ngươi không biết làm ồn như vậy sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến người xung quanh sao. Để ta dạy các ngươi một bài học.

Nói xong, Dương Thiên cũng không làm bất kỳ động tác gì, từng viên đạn dưới đất bay lên, xếp thành từng hàng thẳng tắp. Đúng lúc này, từ phía sau Dương Thiên vang lên một âm thanh:

- Mau dừng tay.

Quay lại phía sau, Dương Thiên trông thấy 3 người. Một lão già, một trung niên nhân cùng một thanh niên. Lão giả tu vị không tệ, đã đạt đến Trúc Cơ hậu kì, hai người kia chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Việc này khiến Dương Thiên hơi bất ngờ. Không phải chỉ có đại gia tộc mới có Tu Chân giả Trúc Cơ hậu kỳ hay sao, xem ra Thiên Sát cũng không đơn giản a.

Tuy vậy, Dương Thiên hoàn toàn không có ý định dừng tay. Tất cả các viên đạn lập tức phóng về phía đám người kia. Từng tiếng kêu la thảm thiết vang lên. Dương Thiên nhìn ba người, vẻ mặt trêu tức:


- Nếu ngươi xuất hiện sớm hơn, bọn hắn đã không phải chết.

Lão giả nhìn Dương Thiên, trầm giọng:

- Xem ra ngươi rất tự tin vào khả năng của mình.

- Ngươi là thủ lĩnh của Thiên Sát sao?

Lão giả lắc đầu:

- Không phải, ta chỉ là khách đến chơi mà thôi.

- Vậy thì cút sang một bên, ở đây không có việc của ngươi.

- Ngươi…

Dương Thiên không muốn nhiều lời với hắn. Lão giả tức giận, khí tức trên người bạo phát. Nhưng chưa kịp ra tay đã bị thanh niên kia ngăn lại, tiến lên phía trước:

- Ta là Mãnh Lôi, thủ lĩnh của Thiên Sát. Ngươi đến tìm ta có việc gì?

- Là ngươi a. Giới thiệu một chút, ta gọi là Dương Thiên, là Thanh Vũ nhờ ta đến giải quyết các ngươi.

Mãnh Lôi cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Nói như vậy, ngươi muốn thu hút sự chú ý của bọn ta để nàng có thời gian cứu người.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nếu ta đã đến đây, đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy. Ngươi đánh nàng trọng thương. Ta thay mặt nàng đòi lại.


Không đợi Mãnh Lôi kịp trả lời, một luồng cự lực đã đập mạnh vào ngực hắn. Thanh niên như con diều đứt dây, bay thẳng về phía sau. Trung niên nhân vội vàng chạy đến đỡ hắn. Lão giả nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng nhiều thêm một sự kiên kị. Chiêu thức vừa rồi của Dương Thiên, hắn không nhìn ra được.

Mãnh Lôi ói ra mấy ngụm máu, vẻ mặt tái nhợt, được trung niên nhân đỡ lại trước mặt Dương Thiên:

- Như vậy đã xong rồi chứ.

Dương Thiên lắc đầu:

- Không, trên người Thanh Vũ khi đó tổng cộng có 9 vết thương nặng, 37 vết thương nhẹ. Ngươi còn phải chịu thêm 45 đòn nữa.

Mãnh Lôi vẻ mặt hung ác nhìn Dương Thiên:

- Ta vốn không muốn đắc tội với ngươi. Đều là ngươi ép ta.

Từ phía sau Dương Thiên, một chiếc máy chiếu bất ngờ bật sáng, chiếu một hình ảnh lên bức tường. Một mỹ nữ bị trói chặt trên một cái ghế trong một căn phòng màu trắng. Quanh người nàng có rất nhiều loại bom cỡ lớn, thậm chí trên người nàng cũng được cột không ít bom. Dương Thiên nhanh chóng nhận ra người bị trói là ai, hắn chỉ vừa chia tay nàng không lâu.

Sát khí nổi lên, đây là lần đầu tiên Dương Thiên thực sự nổi lên sát ý với một người. Sát ý dường như cô đặc thành vật chất, ba người cảm thấy cả người vô lực, trên cổ bị kề một con dao. Dương như chỉ một ý niệm của Dương Thiên, mạng sống của bọn hắn sẽ chấm dứt, so với một ngọn nến trước gió còn mỏng manh hơn.

Mãnh Lôi thu hết sức lực gào to:

- Dương Thiên, nếu ngươi dám giết ta. Nàng chắc chắn sẽ chết. Chỉ cần ta vừa chết đi, công tác của toàn bộ số bom kia sẽ phát nổ.

Dương Thiên thu hồi sát khí, lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại:

- Thả nàng ra, ta lưu lại cho các ngươi một mạng.


Mãnh Lôi lắc đầu:

- Việc này phụ thuộc vào ngươi. Ta có thể dẫn ngươi đến căn phòng kia, còn việc gỡ chỗ bom đó ta không chịu trách nhiệm.

- Dẫn đường.

Ba người nhìn nhau, lộ rõ vẻ đắc ý. Dương Thiên nhanh chóng được đưa đến trước một cánh của lớn làm bằng một loại hợp kim rất cứng. Thanh niên tiến tới nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra, nhìn thấy Đình Đình đang bị trói bên trong, Dương Thiên lập tức lao vào.

Dương Thiên vừa bước vào trong, cánh cửa đã được đóng lại. Ba người lập tức lùi lại thật xa, Mãnh Lôi lúc này mới vuốt mồ hôi trên trán:

- Vừa rồi thật nguy hiểm, không ngờ hắn lại lợi hại đến như vậy. Hạc lão, ngươi nói xem, tu vị của hắn có phải là Kim Đan kỳ hay không.

Lão giả gật đầu:

- Không sai, dù là cao thủ Giả Đan kỳ cũng không thể phát ra sát ý đáng sợ như vậy.

- May mắn là chúng ta đã chuẩn bị trước. Nếu không hôm nay khó toàn mạng rồi. Chỗ bom kia, Kim Đan kỳ tu sĩ dù không chết cũng sẽ trọng thương. Còn Thanh Vũ thì sao?

- Không cần để ý đến nàng, chỉ cần giết chết Dương Thiên, nàng sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay bọn ta.

- Hừ, hại ta suýt chút nữa mất mạng, xem ta làm như thế nào chơi chết nàng.



Dương Thiên vừa tiến vào trong phòng, Đình Đình trông thấy hắn đã vội kêu to:

- Dương Thiên, ngươi sao lại ở đây, mau chạy đi. Nơi này có rất nhiều bom, nếu không nhanh lên ngươi cũng sẽ bị nổ chết.

Chưa kịp đáp lại lời nàng, Dương Thiên đã nghe được phía sau phát ra tiếng cánh của đóng lại. Nhìn Đình Đình mỉm cười hài hước:

- Ngươi xem, cửa đã đóng rồi. Ta không thể chạy được nữa a.


Đình Đình lúc này hai mắt đã đẫm lệ:

- Rốt cuộc là ai bắt chúng ta vào đây?

Dương Thiên tiến lại ôm lấy nàng:

- Bọn hắn là nhằm vào ta. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi. Sẽ không…

Không đợi Dương Thiên dứt lời, từng quả bom đã bắt đầu phát nổ. Thời gian ngắn như vậy, xem ra bọn hắn hoàn toàn không có ý định cho Dương Thiên cơ hội gỡ bom. Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, cả khu căn cứ đều rung chuyển, tiếng nổ kéo dài gần 3 phút mới kết thúc.

Thanh Vũ lúc này đã thành công cứu mẫu thân cùng đệ đệ ra ngoài. Tiếng nổ vang lên khiến nàng không khỏi nhìn lại, cắn chặt môi:

- Dương Thiên, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì.

Thanh Vũ cũng không quay lại, thực lực của nàng không đủ. Hơn nữa, nàng còn phải lấy chip định vị trong người mẫu thân cùng đệ đệ ra, tránh cho bọn người kia lại tìm đến.

Một lúc sau, ba người kia cũng đã quay lại trước cánh cửa lớn, Mãnh Lôi lên tiếng:

- Không hổ là loại hợp kim chắc chắn nhất, nổ mạnh như vậy cũng không bị ảnh hưởng.

- Đây là đương nhiên, nghe nói dù là công kích của cường giả Kim Đan kỳ cũng có thể chặn đứng được. Đây là thành tựu khoa học kĩ thuật mới nhất hiện nay.

- Hạc lão, ngươi nói NKwTDlR xem. Dương Thiên đã chết hay chưa.

Hạc lão trầm ngâm một chút rồi lắc đầu:

- Kim Đan tu sĩ cường đại đến mức nào ta cũng không cách nào phán đoán được. Nhưng dù hắn không chết thì cũng sẽ không kém nhiều lắm.

- Chẳng phải xem thử thì liền biết sao.

Mãnh Lôi đưa tay lên nhập một mật mã. Cánh cửa lại một lần nữa mở ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận