Phong Lưu Chân Tiên

Câu trả lời của Dương Thiên khiến mọi người chung quanh có một loại cảm giác như đánh vào bông vậy, vô cùng khó chịu nhưng lại không thể làm được gì. Trường Mi lão giả cố nén tức giận:

- Thân phận của ngươi là Ẩn Thế đại lục thủ hộ giả, tình huống nguy cấp như vậy chẳng lẽ ngươi còn không định đứng ra hay sao?

- Trận đại chiến gần ngàn năm trước ngươi đã từng thấy bọn ta xuất hiện hay chưa. Thủ hộ giả chỉ xuất hiện vào lúc tối quan trọng, tức là khi các ngươi không còn bất kỳ khả năng chống cự nào nữa. Còn có một chuyện hình như ngươi đã quên, ta hiện tại đã không còn là thủ hộ giả nữa.

Lý luận của Dương Thiên không thể phản bác, Trường Mi tức giận đập bàn đứng dậy. Bàn gỗ làm bằng Tử Mộc lập tức bị lõm xuống một lỗ sâu, cái đập này chỉ đơn thuần là lực lượng cơ thể chứ không có bất kỳ pháp lực nào khác. Mọi người đều hiểu hắn đã tức giận đến mức nào.

Bạch Dạ vội can ngăn:

- Trường Mi, ngươi hãy bình tĩnh. Sự việc đúng là như Dương Thiên nói, chúng ta vẫn chưa bị dồn đến đường cùng. Không nên phụ thuộc quá nhiều vào hắn.

Trường Mi hét to:

- Cái gì mà chưa đến đường cùng, nếu tên kia khôi phục, tu vị đột phá đến Nguyên Anh hậu kỳ. Đến lúc đó dù hắn có ra mặt cũng chỉ có nạp mạng mà thôi. Lúc đó, bao nhiêu sinh mệnh trong thiên hạ đều sẽ tùy ý Huyết ma xử lý. Tình thế nguy hiểm như RuooZEv vậy mà hắn lại nói là không có thời gian.

Biết vị lão giả Trường Mi này vì lo lắng cho đại cuộc nên mới như vậy, Dương Thiên cũng không so đo với hắn:

- Việc này ta đã quyết, các ngươi cũng không cần nhiều lời nữa. Từ khi nào Ẩn Thế đại lục trở nên yếu đuối như vậy, chưa ra tay đã nghĩ đến việc cầu cứu người khác.


Bị Dương Thiên nói trúng điểm yếu, mọi người xung quanh cũng có chút xấu hổ. Trường Mi mặt bị nghẹn đến đỏ bừng, cắn răng ngồi xuống. Bạch Dạ cũng thở dài ra một hơi, tiếp tục nói:

- Bây giờ cách giải quyết tốt nhất chính là mau chóng tìm ra Huyết ma. Đồng thời tăng cường tu sĩ phòng vệ ở những nơi tập trung đông dân cư. Tránh cho bọn hắn thực hiện Huyết tế. Ta đề nghị mọi thế lực cùng thành lập một nhóm tu sĩ am hiểu về trận pháp, nhiệm vụ là tìm kiếm và phá hủy các Huyết trận do Ma môn tạo nên.

Ba người kia đều gật đầu:

- Việc này bọn ta đã biết.

Bạch Dạ tiếp tục:

- Còn có, các ngươi có thể về bàn với thế lực tập trung những ngươi có tu vị từ Kim Đan kỳ trở lên lại một chỗ. Chỉ cần phát hiện tung tích Huyết Ma chúng ta sẽ lập tức tấn công. Tránh cho hắn kịp có thời gian đào tẩu.

Ba người kia nghe nói cũng có điểm hợp lý liền gật đầu đồng ý. Dương Thiên lúc này mới lên tiếng:

- Các ngươi làm như vậy thật là ngu ngốc. Suy nghĩ theo hướng ngược lại, nếu bọn hắn tìm được chỗ các ngươi tập trung tu sĩ, chẳng phải có thể một lưới bắt gọn sao. Nhiều Kim Đan kỳ tu sĩ như vậy, tin tưởng tu vị của hắn hồi phục còn nhanh hơn dự kiến của ta.

- Không phải ngươi đã nói hắn thương thế vẫn chưa bình phục sao. Bọn ta tập trung nhiều người như vậy chẳng lẽ còn sợ hắn sao?

Dương Thiên nhìn Bạch Dạ như một tên ngốc:


- Ngươi có phải sống lâu quá nên đầu óc bị ngớ ngẩn hay không. Nếu hắn phát hiện ra ngươi, không chỉ hắn mà sẽ có rất nhiều tu sĩ Ma môn cùng tấn công, hơn nữa bọn hắn còn có thể bố trí trận pháp. Nên nhớ bản thể của hắn là ai, ta chắc chắn những trận pháp có thể một lần giết hết các ngươi trong tay hắn cũng không ít đâu.

Bốn người trên trán đã chảy đầy mồ hôi, may mắn có Dương Thiên nhắc nhở. Nếu không khả năng toàn quân bị diệt là rất lớn. Dù sao bọn hắn ở ngoài sáng còn Huyết ma ở trong tối, ai tìm được ai dễ hơn, không nói cũng biết.

Bốn người cùng lâm vào trầm tư, Bạch Dạ nhịn không được quay lại hỏi Dương Thiên:

- Nhưng nếu lúc phát hiện hắn mới tập trung người, hắn chắc chắn đã chạy thoát trước khi bọn ta kịp đến. Vậy phải làm sao?

- Ngươi không nên cái gì cũng hỏi ta a. Nhưng ta có thể cho các ngươi một gợi ý. Ta từng nghe nói Thiên Sơn Thánh Phong có một tên Nguyên Anh kỳ còn chưa chết.

Dương Thiên nói đến đây thì quay sang nhìn Trường Mi, ý bảo hắn trả lời. Trường Mi bất đắc dĩ gật đầu:

- Không sai, Từ sư thúc đúng là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ vẫn còn sống sót từ trận đại chiến khi ấy. Nhưng vết thương của hắn so với Huyết Ma còn nặng hơn rất nhiều. Hiện tại chỉ có thể ở trong trận pháp của Thiên Sơn Thánh Phong để kiềm chế ma khí, không thể rời đi.

Ba người kia trên mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Vị Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ này của Thiên Sơn Thánh Phong bọn hắn đều đã từng nghe nói đến. Nếu thực sự có một vị Nguyên Anh kỳ nữa tham chiến, phần thắng đâu chỉ tăng lên một hai phẩn, nó có thể thay đổi cục diện trận chiến.

Dương Thiên lắc đầu, không biết từ đâu ném ra một viên đan dược màu đen nhánh về phía Trường Mi lão giả:


- Ngươi đưa viên đan dược này cho hắn, ma khí sẽ được loại bỏ hoàn toàn. Khi đó các ngươi có thể gọi hắn đến đây cùng săn đuổi Huyết ma. Ta làm như vậy xem như là đã tận nghĩa.

Trường Mi nghe vậy vội lấy ra một cái hộp ngộc, cẩn thận cất viên đan dược vào. Xong liền quay ra cảm tạ Dương Thiên. Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Dương Thiên cũng không thực sự bỏ rơi bọn họ.

Tiếp theo bốn người bắt đầu bàn bạc kế hoạch cụ thể. Dương Thiên cảm thấy nhàm chán nên không can dự vào. Nếu không phải vì chuyện Diệp Vấn Thiên nói lúc trước, Dương Thiên đã sớm bỏ về.

Cuộc họp không biết sẽ kéo dài đến lúc nào, Dương Thiên liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Hắn quyết định đi tìm Bạch Khiết, khi nào cuộc họp kết thúc, Diệp Vấn Thiên sẽ gọi cho hắn.

Gọi điện thoại cho Bạch Khiết, nàng rất nhanh vui vẻ đồng ý dù đã là hơn 6 giờ tối. Khi Dương Thiên đến nơi, Bạch Khiết đã sớm thay một bộ váy trắng, gương mặt được trang điểm nhẹ, son môi màu hồng nhạt. Nhìn qua giống như một thiên sứ đáng yêu, Dương Thiên ưa thích bộ dạng như vậy của nàng.

- Ngươi hôm nay trông thật xinh đẹp a.

Nghe được lời khen của Dương Thiên, Bạch Khiết mặt cười hơi đỏ lên, ngại ngùng nói:

- Cảm ơn.

Dương Thiên cũng không biết, những thứ này Bạch Khiết đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu để chờ đợi Dương Thiên hẹn nàng. Làm nhiều như vậy chỉ mong nhận được một lời khen từ Dương Thiên, nữ nhân tuy kỳ lạ nhưng cũng rất đáng yêu a.

Hai người quyết định đi ăn trước, Dương Thiên không biết nhiều về các quán ăn ngon ở kinh thành nên Bạch Khiết trở thành người dẫn đường. Bạch Khiết dẫn Dương Thiên đến một quán ăn nhỏ nằm ở góc đường. Bước vào trong quán, bài trí khá sơ sài, chỉ có vài ba bộ bàn ghế nhỏ. Chủ quán là một lão giả, gương mặt đầy nếp nhăn nhưng trên mặt luôn nở nụ cười. Quán cũng không quá đông khách, chỉ có 3 người đang ngồi ăn.

Bạch Khiết dẫn Dương Thiên vào trong, lựa chọn một chỗ ngồi, gọi mấy món rồi mới quay lại nói với Dương Thiên:


- Người đừng nhìn quán ăn này nhỏ như vậy nhưng đã có lịch sử lâu đời. Chủ quán là đầu bếp của một nhà hàng nổi tiếng. Không biết vì lý do gì mà bỏ việc trở về đây mở ra quán này. Tuy bài trí sơ sài nhưng đồ ăn rất ngon.

Dương Thiên mỉm cười:

- Ngươi trước khi chọn quán ăn đều điều tra kĩ như vậy sao?

- Không có, ta do đến đây nhiều lần nên mới biết những chuyện này.

Bạch Khiết đã tìm hiểu rất kĩ, nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói cho Dương Thiên biết. Món ăn được dọn lên, Dương Thiên ăn thử vài món cũng phải gật đầu:

- Ngươi nói không sai, món ăn tuy thanh đạm nhưng hương vị lại khiến người ta muốn ăn tiếp. Tuyệt phẩm a.

Lão giả nghe Dương Thiên nói vậy liền cười nói:

- Tiểu huynh đệ quá lời rồi, nếu ngươi thích thì ăn nhiều một chút.

- Vậy ta không khách sáo nữa.

Bạch Khiết chỉ ăn một ít rồi buông đũa, nàng là nữ sinh, rất sợ mập. Dương Thiên không có nhiều lo lắng như vậy, hắn liên tục càn quét các món ăn trên bàn trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn xung quanh một lượt rồi bước lại chỗ Dương Thiên:

- Ta có thể ngồi ở đây được không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận