Phong Lưu Chân Tiên

Lưu mẫu lúc này đang nắm chặt lấy tay Lưu Ly, khuôn mặt lo lắng nhìn Dược Nam:

- Bác sĩ, ngươi nói xem Dương Thiên có thể chữa khỏi cho lão Lưu hay không.

Dược Nam gật đầu chắc chắn:

- Với y học thế giới hiện tại, căn bệnh đến mức này đã không còn biện pháp cứu chữa. Nhưng Dương Thiên luôn tạo ra kỳ tích, ta tin hắn sẽ làm được.

Cửa phòng mở ra, ba người nín thở chờ đợi. Dương Thiên bước ra, trông thấy gương mặt đầy tính hình sự của ba người liền bật cười:

- Các ngươi đang làm gì vậy, đây là bệnh viện chứ không phải cục cảnh sát a.

Hai mẹ còn Lưu Ly vội vàng chạy đến:

- Dương Thiên, tình hình thế nào rồi, cha của ta có qua khỏi hay không.

- Còn phải hỏi sao, Dương Thiên ta là ai cơ chứ. Ta đã ra tay thì chỉ có thể…

Không đợi Dương Thiên nói hết câu, hai người đã mặc kệ hắn mà lao vào phòng bệnh. Dương Thiên nghệch mặt ra, quay sang Dược Nam:

- Ngươi xem, đây có thể gọi là ăn cháo đá bát hay không.

Hắn mất công chạy đến đây cứu chữa cho cha nàng, vậy mà một câu nói của hắn nàng cũng không thèm nghe cho hết. Thực sự quá khinh người mà. Dược Nam nhìn dáng vẻ đáng thương của Dương Thiên, không hiểu tại sao lại cảm thấy rất thoải mái. Hắn giả vờ cảm thông, bước đến vỗ vai Dương Thiên:

- Không sao. Ta tin họ sẽ không quên ơn ngươi. Chỉ là vui mừng quá nên tạm thời không chú ý mà thôi.

Nghe vậy, Dương Thiên cũng được an ủi phần nào. Không để Dương Thiên đợi lâu, Lưu Ly đã chạy ra:

- Dương Thiên, tại sao cha ta vẫn chưa tỉnh lại.


Dương Thiên trợn mắt:

- Ngươi xem đây là phẫu thuật lấy một mẫu kim bị găm trong ngón tay ra hay sao. Ta vừa mới chữa trị xong, hắn sao có thể tỉnh lại ngay được.

Lưu Ly thấy Dương Thiên tức giận, biết mình hơi kích động quá nên điều đơn giản như vậy cũng quên mất, tỏ vẻ hối lỗi:

- Thật xin lỗi, là do ta kích động quá nên không nghĩ được nhiều như vậy.

- Được rồi. Dược Nam, ngươi kêu người đến kiểm tra tình hình bệnh nhân rồi thông báo cho hai mẹ con nàng. Ta về trước.

Vừa đi được vài bước, Dương Thiên đã bị Lưu Ly gọi lại. Trong lòng hắn không khỏi đắc ý, như vậy mới đúng kịch bản a. Vừa rồi chỉ là một sai sót nhỏ mà thôi. Giả vờ làm mặt lạnh đi tới:

- Ngươi gọi ta có việc gì?

- Ta muốn cảm ơn ngươi đã cứu phụ thân ta.

- Chỉ như vậy?

Đến lượt Lưu Ly giả vờ ngạc nhiên:

- Vậy ngươi còn muốn thế nào?

Mặt Dương Thiên đen lại, tình huống này hình như không giống như hắn dự tính. Nữ nhân a, thật sự không thể hiểu được.

Đúng lúc này, Lưu Ly bật cười:

- Đúng rồi, ta quên mất. Chờ kiểm tra cho cha ta xong, để ta mời ngươi một bữa cơm để cảm ơn.

- A, quyết định như vậy đi.


Nhìn bộ dáng vui vẻ của Dương Thiên, Lưu Ly cảm thấy hắn cũng có chút đáng yêu chứ không đáng sợ như lần trước. Chẳng lẽ lại là chứng đa nhân cách sao?

Dương Thiên tâm trạng rất tốt, vì vậy hắn kiên nhẫn chờ Dược Nam cùng những bác sĩ kiểm tra xong. Lão viện trưởng xem qua các kết quả kiểm tra, ánh mắt sáng rực nhìn Dương Thiên khiến hắn rùng mình một cái.

- Dương Thiên, ngươi làm cách nào mà có thể loại bỏ hoàn toàn khối u mà không cần phẫu thuật. Lại không ảnh hưởng tới não bộ và các dây thần kinh xung quanh.

- Cái này a, ta dùng một loại kĩ thuật châm cứu đặc biệt, đem toàn bộ các chất độc hại thải ra ngoài theo lỗ chân lông.

Dương Thiên không biết y thuật, biện pháp của hắn chỉ là phá hủy rồi khôi phục lại mà thôi. Biện pháp này có nói ra đám bác sĩ này cũng không làm được.

Viện trưởng cùng đám người trợn mắt há mồm. Nếu không phải bệnh nhân đã hoàn toàn khỏi bệnh, bọn hắn nhất định sẽ cho là Dương Thiên đang nói nhảm. Châm cứu có thể loại bỏ khối u ở não sao. Hơn nữa dù có thể loại bỏ độc tố, sao có thể bài xuất qua lỗ chân lông. Chỉ có những kẻ không có tí kiến thức y học nào mới có thể nói những lời như vậy. Nhưng Dương Thiên đã chữa trị thành công, bọn hắn cũng chỉ đành tin tưởng.

Bất ngờ đi qua, hai mắt lão viện trưởng càng nồng nhiệt hơn:

- Ngươi có thể dạy ta phương pháp châm cứu đó hay không.

Dương Thiên đành tìm một cái cớ qua loa để từ chối:

- Đây là phương pháp gia truyền, chỉ truyền cho con cháu trong dòng họ. QkZZpIB Ta dù muốn cũng không thể chỉ dạy cho ngươi được.

Lão viện trưởng tỏ vẻ tiếc nuối:

- Thật đáng tiếc a. Nếu phương pháp này được phát triển rộng rãi, sẽ có hàng triệu người được cứu sống.

Thấy tên này bắt đầu giở trò, Dương Thiên liền tìm cớ chuồn thẳng:

- Đúng rồi, ta còn có hẹn phải đi trước. Gặp lại sau.


Nói gặp lại sau nhưng Dương Thiên không hề có ý định quay lại bệnh viện này một lần nào nữa. Hắn chạy lại chỗ của Lưu Ly:

- Kiểm tra đã xong, chúng ta đi được chưa?

- A, ta còn đang đợi ngươi đây. Nếu đã xong việc, chúng ta liền đi thôi.

Không đợi Dương Thiên vui mừng, Lưu mẫu cũng đã bước ra:

- Dương Thiên, ngươi đã xong rồi sao, chúng ta đi ăn trưa thôi.

Biết có nói gì cũng bằng thừa, Dương Thiên cũng đành mặc kệ. Lưu mẫu đi ở phía trước, Dương Thiên nhỏ giọng nói với Lưu Ly:

- Sao mẹ của ngươi cũng đi cùng?

Lưu Ly nén cười nhìn hắn:

- Bây giờ cũng đã trễ, chẳng lẽ ngươi bảo mẹ ta nhịn đói hay sao?

- Không phải trong phim thường để một người ở lại trông người bệnh, còn một người đi ăn rồi mua về sao?

Lưu Ly đã không nhịn được nữa, cười to. Mọi người chung quanh lập tức quay lại nhìn nàng. Biết mình hơi quá lố, Lưu Ly cố gắng kiềm lại khiến mặt nàng đỏ lên. Lưu mẫu quay lại:

- Hai người các ngươi nói gì mà lại cười to như vậy?

- Mẹ, không có gì đâu, ngươi đừng để ý.

Lưu mẫu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, tiếp tục bước đi. Lưu Ly lúc này mới nói:

- Dương Thiên, ngươi xem phim ảnh quá nhiều rồi. Bây giờ đã có nhiều bác sĩ ở đó chăm sóc cha ta, hai mẹ con ta đi ăn rồi quay về cũng không có vấn đề gì a.

Mọi chuyện đã như vậy, Dương Thiên cũng không tiếp tục hỏi nữa. Có Lưu mẫu ở đây, mọi kế hoạch của hắn hoàn toàn đổ bể. Thôi thì đến đâu thì đến vậy.

Lưu mẫu muốn đến nhà ăn bên trong bệnh viện thì bị Lưu Ly từ chối. Bữa ăn này là để cảm ơn Dương Thiên, phải lựa chọn nơi nào sang trọng một chút. Thấy Lưu Ly nói có lý, Lưu mẫu cũng không phản đối. May mắn trước cổng bệnh viện vừa mở một nhà hàng khá sang trọng, ba người không cần phải đi xa.

Do còn mới nên khách đến không đông lắm, ba người Dương Thiên nhanh chóng được xếp một vị trí đẹp ở lầu 3, có thể ngồi từ đây nhìn ngắm đường phố. Lưu Ly gọi vài món rồi cầm lấy thực đơn đưa cho Dương Thiên:


- Bữa ăn hôm nay ta đãi khách, ngươi muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi. Không cần khách sáo.

- Thật sao?

- Chỉ một bữa ăn mà thôi, ta cũng không keo kẹt như vậy.

- Tốt.

Đã không có cơ hội phát triển tình cảm, vậy hắn nhất định phải ăn thật thỏa thích để bù vào. Dương Thiên xem qua thực đơn, gọi nhân viên phục vụ đến:

- Ngươi xem, món này, món này, còn có món này. Trừ bỏ ra, còn lại tất cả đều mang lên cho ta. Còn nữa, loại rượu ngon nhất ở đây, mang cho ta mười chai đi.

Nhân viên phục vụ đang ghi chép liền dừng lại:

- Xin lỗi, vừa rồi hình như ta nghe nhầm, ngài nói là tất cả?

- Phải, trừ bỏ những món kia ra, còn lại đều mang lên đi.

- Vâng, ta đã biết. Thức ăn sẽ nhanh chóng được mang lên. Mong các vị đợi một lát.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Lưu Ly tức giận nói:

- Dương Thiên, ngươi cố ý đúng không?

Dương Thiên vẻ mặt vô tội:

- Không phải ngươi đã nói ta không cần khách sáo sao, nếu không để ta gọi hắn lại đổi món.

Lưu mẫu lập tức căn ngăn:

- Dương Thiên, không cần. Ngươi muốn ăn bao nhiêu thì cứ gọi. Lưu Ly chỉ nói đùa mà thôi.

Vừa rồi nàng đã xem qua thực đơn, giá cả cao hơn mức bình dân một chút nhưng vẫn có thể trả được. Đáng tiếc, các nàng còn chưa lật qua những trang tiếp theo, bằng không Lưu mẫu chắc chắn không nói được những lời như vậy. Giá của mỗi món ở đó đều bằng vài tháng lương của Lưu Ly a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận