Phong Lưu Chân Tiên

- Thôn phệ? Ngươi muốn ta ăn nó sao? Chuyện này…

Biết Nam Cung Băng Vân hiểu sai, Dương Thiên liền giải thích:

- Thôn phệ ở đây có nghĩa là hấp thu. Chỉ cần ngươi hấp thu Luân Hồi Lạc Ấn, ngươi sẽ có một phần thực lực cũng công pháp tu luyện kiếp trước mà tính cách kiếp này vẫn làm chủ đạo. Chỉ là quá trình sẽ diễn ra khá lâu, so với dung hợp đồng nhất sẽ tốn nhiều thời gian hơn.

- A, vậy ngươi mau bắt đầu đi.

Nam Cung Băng Vân rất muốn nhanh chóng hấp thu Luân Hồi Lạc Ấn. Ước mơ từ nhỏ của nàng là có thể trở thành Tu Chân giả, nắm giữ vận mệnh trong tay mình.

- Trước tiên, ngươi hãy nhắm mắt lại.

Chờ nàng nhắm mắt xong, Dương Thiên dựng một kết giới ngăn cách với ngoại giới. Hắn không biết Luân Hồi Lạc Ấn ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh kiếp trước của nàng, cẩn thận vẫn hơn.

Dương Thiên đưa tay lên, một luồng khí màu vàng từ tay hắn chui thẳng vào đầu Nam Cung Băng Vân, tìm đến thần thức hải của nàng. Hoàng khí nhanh chóng tìm đến Luân Hồi Lạc Ấn, bao phủ lấy nó. Cảm nhận được uy hiếp, Luân Hồi Lạc Ấn liên tục phóng thích ra lực lượng phá vỡ vòng vây.

Hoàng khí do Dương Thiên điều khiển vô cùng bá đạo, bất cứ tia lực lượng nào thoát ra từ Luân Hồi Lạc Ấn đều trực tiếp bị nó hủy diệt. Chờ sự chống cự của Luân Hồi Lạc Ấn yếu đi, Dương Thiên phất tay một cái, hoàng khí lóe sáng rực rỡ, bằng một phương thức thô bạo kéo Luân Hồi Lạc Ấn ra khỏi thần thức hải của Nam Cung Băng Vân.

Thoát khỏi thần thức hải, Luân Hồi Lạc Ấn không còn bị kiềm chế, lập tức bạo phát. Lực lượng tuôn trào, thế giới bên trong kết giới đỏ rực. Nhiệt độ bên trong nhanh chóng tăng cao, hỏa linh lực VFvqFTb bá đạo vô cùng, dường như muốn thiếu đốt mọi sinh vật tồn tại.

Dựng lên một rào chắn cách âm bảo vệ Nam Cung Băng Vân xong, Dương Thiên đứng trong biển lửa màu đỏ, đánh giá:

- Ta nghe nói Luân Hồi Lạc Ấn có khả năng lưu giữ một phần mười lực lượng của một người trước khi tiến vào Luân Hồi. Lực lượng bậc này, kiếp trước nàng hẳn đã đạt đến Đại Thừa kỳ, rất mạnh a. Nếu thành công hấp thu toàn bộ, chắc chắn sẽ đạt đến Hợp Thể kỳ.


- Rất tốt, nên bắt đầu rồi.

Dứt lời, hoàng khí từ trong người hắn mạnh mẽ phát ra, hỏa linh lực đang tràn ngập trong kết giới từng bước bị ép lui, rút dần vào trong Luân Hồi Lạc Ấn. Đợi hỏa linh lực hoàn toàn trở lại, Dương Thiên đưa tay lên nắm lấy, Luân Hồi Lạc Ấn cố gắng phản kháng một cách vô ích rồi rơi vào trong tay hắn.

Đặt lên Luân Hồi Lạc Ấn 9 tầng phong ấn xong, Dương Thiên để nó treo lơ lửng trước mặt Nam Cung Băng Vân. Truyền vào trong đầu nàng phương pháp hấp thu, Nam Cung Băng Vân dưới sự giúp đỡ của Dương Thiên, Lạc Ấn thành công một lần nữa tiến vào trong thần thức hải.

Giải trừ kết giới, Dương Thiên hài lòng gật đầu:

- Ngươi theo phương pháp của ta tiến hành hấp thu Luân Hồi Lạc Ấn, rất nhanh sẽ có thể hấp thu toàn bộ.

Nam Cung Băng Vân mở mắt ra:

- Cần tiêu tốn bao nhiêu thời gian?

- Theo tính toàn của ta, cần khoảng 500 năm.

- Cái gì, Dương Thiên, ngươi đang đùa giỡn với ta hay sao?

Dương Thiên khẳng định:

- Ta nói đều là sự thật. Ngươi có biết sau khi hấp thụ Luân Hồi Lạc Ấn thực lực của ngươi sẽ đạt đến cảnh giới nào không? Chính là Hợp Thể kỳ, Tu Chân giả bình thường đừng mơ đạt đến. Thiên tài dưới sự bồi dưỡng của vô số thiên tài địa bảo cũng cần đến hàng vạn năm a.


Nam Cung Băng Vân ngẩn người, nàng vốn không biết gì về Tu Chân giả. Bọn họ thực sự sống lâu đến như vậy sao?

- Dương Thiên, ngươi mau giải thích cho ta biết thêm về Tu Chân giả đi.

- Được.

Đối với một người mới như nàng, Dương Thiên phải bắt đầu từ những thứ căn bản nhất. Đến tận khi trời đã tối mịt, lão giả cho người đến gọi cả hai đến dự tiệc, Dương Thiên mới dừng lại.

- Ngươi đi nói với hắn, lát nữa bọn ta sẽ đến.

Chờ người kia đi rồi, Dương Thiên đứng dậy nhìn Nam Cung Băng Vân:

- Buổi tiệc này ta sẽ không tham dự.

- Tại sao?

- Ta biết lý do hắn muốn mời ta ở lại dự tiệc là gì, chắc chắn là để mời các thế lực khác đến để thị uy mà thôi. Ta có hơi lo lắng cho ngươi nên mới ở lại. Nhưng bây giờ thì không cần thiết nữa, chỉ cần ngươi tập trung tu luyện, một thời gian nữa, trong Nam Cung gia sẽ không có ai là đối thủ của ngươi.

Nam Cung Băng Vân có chút lưu luyến:

- Có thể ở lại thêm vài ngày được không? Ngươi giúp đỡ ra nhiều như vậy, ta vẫn chưa làm được gì để cảm tạ ngươi.


Dương Thiên bật cười, đưa tay vuốt tóc nàng:

- Giữa hai chúng ta, cần phải nói những lời đó sao. Khi nào ngươi không còn lưu luyến với Nam Cung gia nữa thì hãy đến tìm ta. Đến khi đó, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để bàn luận chuyện nhân sinh a.

Nam Cung Băng Vân không ngốc, nàng hiểu chuyện nhân sinh Dương Thiên nói ở đây là có ý gì. Vội quay mặt đi che dấu sự thẹn thùng. Khi nàng quay lại, Dương Thiên đã không còn ở chỗ đó nữa, hắn đã sớm rời đi. Nam Cung Băng Vân thở dài một hơi:

- Cần gì vội vả như vậy chứ.



Mỹ nhân có lời mời, trong trường hợp bình thường, Dương Thiên vui mừng còn không kịp, lý nào lại từ chối. Chỉ là vừa rồi trong lòng hắn nổi lên một cảm giác bất an, linh cảm nói cho hắn biết, có một nữ nhân của hắn đang gặp nguy hiểm.

Người có được vòng tay hộ mệnh của Dương Thiên đương nhiên sẽ có báo động khác, theo đó, số trường hợp xảy ra bị hắn thu hẹp nhanh chóng. Vượt qua kết giới của Ẩn Thế đại lục, Dương Thiên trong phút chốc xuất hiện tại nhà Triệu Vũ Hinh.

Từ trên cao nhìn xuống, một lão già mặc áo xám, đang đứng trước của nhà nàng bấm chuông cửa. Hai mắt Dương Thiên xoẹt qua một tia sát khí:

- Kim Đan sơ kỳ, hắn đến nhà của Triệu Vũ Hinh là có mục đích gì? Mặc kệ, chắc chắn không phải chuyện tốt. Nếu đã đến rồi thì nên vĩnh viễn ở lại đây đi.

Thân hình Dương Thiên lóe lên rồi xuất hiện ngay phía sau lưng lão giả, nhẹ nhàng điểm một ngón tay vào cổ hắn. Lão giả hai mắt tối sầm lại, cả người mềm oặt như một cọng bún ngã xuống đất. Dương Thiên đưa tay đỡ lấy hắn, cả hai lập tức biến mất.

Triệu Vũ Hinh nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa vội vàng chạy ra. Nhìn quanh một hồi không phát hiện ai, nàng nhíu mày:

- Chẳng lẽ lại là bọn trẻ con trong sớm phá phách sao?

Lúc này, Dương Thiên đã trở về nhà, hắn tiện tay ném lão giả xuống sàn nhà. Cong ngón tay búng nhẹ một cái, lão giả từ trong cơn mê tỉnh lại. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người lão giả đã co rúm lại, từng thớ thịt hằn lên từng vết ngấn như bị một thứ gì đó bóp chặt. Hắn cố mở miệng để nói nhưng không được.


Dương Thiên tiến lại tủ lạnh rót một ly nước rồi kéo ghế lại ngồi trước mặt lão giả.

- Nói, ngươi tìm đến nhà của Triệu Vũ Hinh là có mục đích gì?

Lão giả miệng há to, không phát ra được âm thanh nào. Dương Thiên đưa tai lại gần:

- Ngươi nói gì, ta nghe không rõ. Nói lớn tiếng một chút.

Lão giả hai mắt trợn trắng lên, bất tỉnh. Dương Thiên lắc đầu, sức chịu đựng kém như vậy, chơi đùa với hắn không thú vị chút nào. Giải trừ tra tấn, Dương Thiên một lần nữa đánh thức hắn dậy:

- Bây giờ ngươi đã có thể trả lời câu hỏi của ta chưa? Ta muốn nghe sự thật, nếu ngươi có ý định lừa dối, phía sau sẽ còn nhiều trò đặc sắc hơn đang chờ đợi ngươi.

Hai mắt vừa mở ra, cả người hắn bắn mạnh lên, một quyền nhắm thẳng vào mặt Dương Thiên nện tới. Dương Thiên che miệng ngáp một cái, đưa tay vẫy nhẹ vào không khí, lão giả cả người như bị đánh trúng, rơi thẳng xuống đất.

- Mang tiếng là Kim Đan kỳ Tu Chân giả lại chỉ biết dùng võ thuật vớ vẩn, thật sự mất mặt a.

Lão giả cả người run lên, hai mắt hoảng sợ nhìn hắn:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Chuyện này ngươi không cần biết, mau trả lời câu hỏi của ta?

Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên như muốn động thủ. Dưới sự hù dọa của Dương Thiên cùng nỗi sợ trước màn tra tấn khi nãy, lão giả đành thành thật trả lời. Thanh niên trước mặt này mạnh hơn hắn rất nhiều, người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu, hắn hiểu rõ câu nói này hơn ai hết.

- Ta là người của gia tộc Roll, đến đây để điều tra về cái chết của thiếu gia Rain.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận