Phong Lưu Chân Tiên

Văn Lương vẫn giữ gương mặt bình tĩnh:

- Tiểu huynh đệ, chuyện này ngươi thực sự đã hiểu lầm. Ta hoàn toàn không biết gì cả.

- Vậy những gì hai tên kia nói đều là dối trá hay sao?

- Hai tên nào? Tiểu huynh đệ, đừng nên tin lời những kẻ khác. Người ganh ghét Văn gia bọn ta rất nhiều, mục đích của bọn hắn chính là muốn chúng ta xung đột, tiêu diệt lẫn nhau mà thôi.

- Vậy thì càng lạ rồi, hai người bọn hắn đều là người Văn gia, chẳng lẽ Văn gia các ngươi có chia rẽ nội bộ sao?

Mồ hôi trên trán Văn Lương đã chảy ròng nhưng hắn không dám đưa tay lên vuốt, sợ bị Dương Thiên chú ý. Ngoài miệng cố giữ nụ cười:

- Ta là Văn gia tộc trưởng, người muốn nhắm đến vị trí này rất nhiều. Bọn hắn tìm cách hãm hại ta để cướp đoạt chiếc ghế này a. Ngươi mau nói cho ta biết hai kẻ đó là ai, ta nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc.

- Vậy thì không cần, ta đã sớm tiễn bọn hắn xuống suối vàng thay ngươi rồi. Một tên là tổng thống, gọi là Văn Lịch, tên còn lại là thủ tướng, gọi là Văn Hàng. Nghe rất quen thuộc đúng không?

Văn Lương đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, ngồi bệch xuống ghế, gương mặt tái nhợt. Những người khác thì không nói, Văn Lịch và Văn Hàng chính là hai người trực tiếp nhận chỉ thị từ hắn. Nếu đối phương đã giết hai người, vậy rất có thể đã sớm thi triển Sưu Hồn thuật. Thảo nào ngay từ đầu Dương Thiên đã không tin hắn. Văn Lương giọng nói run rẩy:

- Ngươi thực sự đã giết chết hai ngươi bọn họ?

- Chút việc vặt mà thôi. Mọi chuyện đều đã rõ ràng, ngươi còn điều gì để nói hay không?

- Còn có một việc.

- Việc gì?

- Các ngươi đi chết đi.

Dứt lời, Trên bức tường đột nhiên mở ra một thông đạo, chiếc ghế sau lưng Văn Lương chạy ngược về phía sau, tiến vào bên trong. Trên tường xuất hiện một đám súng ống cỡ lớn, phát ra những tia chớp lửa phóng thẳng về phía hai người.

Văn Lương không hi vọng những thứ vũ khí này giết chết được hai người Dương Thiên. Hắn chỉ muốn tranh thủ một chút thời gian để bỏ trốn mà thôi. Đối mặt với nguy hiểm tính mạng, ai còn quan tâm đến Văn gia sống chết thế nào chứ.

Hắn tính toán rất tốt, nhưng có một điểm hắn không tính ra được, đó là sự cường đại của Dương Thiên đã vượt qua mọi hiểu biết thông thường. Văn Lương bỏ chạy chưa được bao xa thì chiếc ghế đã dừng lại. Hắn bị một cổ cự lực nhấc lên không trung, bay ngược về vị trí ban đầu.

Bị kéo ra khỏi thông đạo, cảnh tượng trước mắt lần nữa khiến hắn sợ chết khiếp. Mọi đồ vật xung quanh đã bị vũ khí phá hỏng nhưng bán kính một mét quanh Dương Thiên lại hoàn hảo vô khuyết. Tất cả các loại súng gắn trên tường toàn bộ đều đã vỡ nát. Dương Thiên gương mắt tràn đầy ý cười nhìn Văn Lương:

- Ngươi cho rằng có thể chạy thoát được dưới tay của ta sao?

- Dương Thiên, ngươi bình tĩnh, đừng làm bậy. Ta là tộc trưởng Văn gia, nếu ngươi giết chết ta sẽ trở thành kẻ thù của Văn gia.

Dương Thiên tỏ vẻ chẳng thèm bận tâm:

- Nếu vậy, ta tiêu diệt toàn bộ Văn gia là được, cũng không phải vấn đề gì quan trọng.

Văn Lương cố níu kéo hi vọng cuối cùng:

- Khoan đã, ngươi phải nghĩ đến trận đại chiến sắp đến. Thiếu đi Văn gia, thực lực của Ám tổ sẽ suy giảm một mảng lớn. Chúng ta chính là nguồn cung cấp vũ khí nóng chủ yếu cho cuộc chiến lần này.

Những gì Văn Lương nói tuy không hoàn toàn đúng nhưng toàn bộ lại là sự thật, thực lực Văn gia so với các gia tộc còn lại trong Thập đại gia tộc không có gì nổi trội nhưng các đại gia tộc khác đều phải cho bọn hắn mặt mũi. Nguyên nhân là do Văn gia từ xa xưa khởi nguồn là một gia tộc thương nhân, bọn hắn chính là gia tộc giàu có nhất trên toàn thế giới. Chi phối một lượng lớn vũ khí nóng, công nghệ hiện đại.

Tuy nói vũ khí nóng không có tác dụng với Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ nhưng những người tham gia trận chiến tu vị đa số chỉ là Kim Đan kỳ trở xuống. Hơn nữa, đối mặt với vũ khí hạt nhân, Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ cũng phải kiêng nể một phần. Tất nhiên, nếu có người đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, vũ khí hạt nhân cũng sẽ không đả thương được hắn.

Văn Lương không nói dối, bất quà vào tai Dương Thiên lại trở thành phế thoại. Thứ nhất, cuộc chiến này đã sớm có kết quả ngay từ lúc nó bắt đầu. Mặc kệ diễn biến thế nào đi chẳng nữa, đến cuối cùng Huyết Thần cũng sẽ bị Vương Vận giết chết. Đây là điều Dương Thiên đã hứa với nàng, tất nhiên sẽ không thay đổi. Thứ hai, Văn gia là thế lực của Ma môn, để bọn hắn tồn tại mới đúng là mối nguy hiểm.

Phong ấn tu vị của Văn Lương lại, Dương Thiên tiện tay ném hắn xuống trước mặt Thanh Vũ:

- Ta giao hắn cho ngươi. Muốn làm như thế nào, ngươi tự quyết định đi.

Thanh Vũ gật đầu, lấy từ trong người ra một thanh trủy thủ, từng bước tiến lại chỗ của Văn Lương. Cảm giác được tử thần ngày càng đến gần, Văn Lương van xin thảm thiết:

- Tất cả là lỗi của ta, ta không nên ra lệnh truy sát ngươi. Nhưng đây là luật lệ của gia tộc, thân là tộc trưởng ta bắt buộc phải làm theo. Cầu xin ngươi tha mạng cho ta có được không, ta sẽ từ chức, rời khỏi Văn gia, từ này về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.

Gương mặt Thanh Vũ vẫn lạnh như băng, kẻ thù đang ở ngay trước mặt, nàng sao lại có thể dễ dàng tha cho hắn như vậy. Đúng lúc này, một bóng đen từ phía sau xông tới. Trên tay hắn phóng ra mười mấy quả bom khói cỡ nhỏ. Cả căn phòng trong phút chốc tràn ngập khói mù, đứng cách nhau trong gang tấc cũng khó nhìn thấy rõ mặt.

Bóng đen xuất hiện ngay bên cạnh Văn Lương, hai tay đỡ lấy hắn rồi phóng nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa, thân thể cả hai người bị cự lực đè nặng, rơi xuống đất. Dương Thiên đưa tay quơ một vòng trong không khí, tất cả khói mù tụ lại thành một khối cầu nhỏ màu xám lơ lửng trên tay hắn.

Khói mù biến mất, lộ ra hình dạng một thanh niên, tuổi tác khoảng chừng 26, 27. Tu vị rất khá, đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong, còn cách Trúc Cơ trung kỳ một bước nhỏ. Hai người bị đè nặng trên đất, không nhúc nhích được mảy may. Dương Thiên bước tới gần, cúi xuống hỏi:

- Ngươi nghĩ bằng vào chút trò vặt vãnh này là có thể thoát khỏi tay ta sao?

Thanh niên hừ một tiếng, quay đầu không thèm trả lời. Văn Lương nhận ra người đến là ai, vội hét to:

- Văn Vương, tại sao ngươi lại đến đây. Mau đi đi, chuyện này không liên quan đến ngươi.

Lão nhìn qua Dương Thiên, cầu xin:

- Dương Thiên, con trai ta hoàn toàn không liên quan đến việc này. Mọi chuyện là do một mình ta gây ra. ngươi có thể tha cho nó một con đường sống được không?

Văn Vương hai mắt phẫn nọ nhìn Dương Thiên:

- Muốn chém muốn giết cứ tùy ý. Ta thà chết cũng không muốn làm một con rùa rụt đầu như đám người Văn gia kia.

Dương Thiên hơi ngẩn ra, hắn ta vừa mới nói Văn gia là một đám rùa rụt đầu sao. Đây không phải là tự cầm đá đập chân mình sao?

- Ngươi nói Văn gia là một đám rùa rụt đầu?

- Không sai, tộc trưởng sắp bị ngoại nhân giết chết mà lại hạ lệnh án binh bất động. Uổng công cha ta vất vả vì bọn hắn xây dựng Văn gia hùng mạnh như bậy giờ. Đây chính là cách bọn hắn trả ơn cha ta sao. Ta cảm thấy mất mặt thay cho bọn hắn.

Văn Lương nước mắt đã chảy dài, quả nhiên chỉ đến khi có chuyện mới biết ai là người thật lòng quan tâm đến mình. Đến giây phút cuối cùng, có con trai hắn ở đây cùng hắn, chết thì có gì đáng sợ?

- Tiểu Vương, ngươi không sợ chết hay sao?

- Chết thì có gì đáng sợ, sống trong nhục nhã mới đáng sợ.

- Ha ha, NN5NmRN không hổ là con trai của ta. Đúng vậy, chúng ta thà chết chứ cũng không muốn sống một cách nhục nhã như đám người kia. Dương Thiên, mau đến đây giết chết hai người bọn ta đi. Ta chắc chắn sẽ không cầu xin ngươi nửa lời.

Hai cha con tên này xem như có chút cốt khí, bất quá Dương Thiên sẽ không vì chuyện này mà tha mạng cho bọn hắn.

- Thanh Vũ, giết hay tha, mọi chuyện đều do ngươi quyết định.

Thanh Vũ cũng bị tình cảm của hai cha con kia làm cảm động, trong lúc nhất thời không xuống tay được. Dương Thiên đặt tay lên vai nàng:

- Đôi khi chuyện giết hay thả không phải là vấn đề trọng yếu. Quan trọng là ngươi cảm thấy tâm hồn mình được thanh thản mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui