Phong Lưu Chân Tiên

Lý Bàn bị những lời Dương Thiên nói làm xúc động trong giây lát rồi cười phá lên:

- Dương Thiên, ngươi từ lúc nào trở nên đã sầu đã cảm như vậy.

Đang tâm trạng lại bị người khác phá hỏng, Dương Thiên bất mãn nói:

- Bàn Tử, hiếm khi nào ta mới “diễn sâu” thế này, người đừng phá hỏng bầu không khí trang trọng này a.

Lý Bàn cố nhịn cười, do nghẹn quá nên khiến nước mắt chảy xuống:

- Đã biết, nhưng người cũng đừng tiếp tục diễn nữa. Đã gần 5 giờ, gia chủ Lý gia cùng tiểu Vũ cũng sắp đến đây rồi.

Dương Thiên nhìn về phía cửa ra vào, mỉm cười:

- Bọn hắn đã đến nhưng không dám vào, đang đậu xe ở đằng xa.

- Ặc, Tiểu Vũ đã đến rồi sao. Mau, chúng ta mau ra ngoài đi.

Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường tên trọng sắc khinh bạn trước mặt. Lý Bàn lúc này đã không có tâm trạng để ý Dương Thiên đang nghĩ gì, vội mở cửa đi ra ngoài. Dương Thiên lười biếng, vươn vai đứng dậy đi theo phía sau hắn.

Ra đến cổng, Lý Bàn nhìn ngó khắp nơi rồi chạy đến một chiếc xe đang đậu cách đó hơn 200 mét. Khi hắn đến gần, cửa xe mở bật ra, một tiểu mỹ nữ từ trên xe bước xuống, vẫy tay:

- Lý Bàn ca.

Lý Bàn hơi khựng lại, ngạc nhiên hỏi:

- Lý Nghiên, tại sao muội lại ở đây, Tiểu Vũ đâu rồi?

Lý Nghiên quệt mũi, tức giận nói:

- Tại sao muội không thể tới, trong mắt ca chỉ có Tiểu Vũ tỷ, có khi nào để ý đến ta đâu.

Lý Bàn quen với Lý Nghiên đã lâu, biết rằng nàng không phải thực sự đang tức giận, cười làm lành:


- Tiểu Nghiên Nghiên xinh đẹp đáng yêu như vậy, ta sao có thể không để ý đến muội chứ. Chỉ là ta nghe nói hôm nay Tiểu Vũ cũng cùng tới, tại sao không thấy nàng?

Lý Nghiên tuổi còn nhỏ, nghe Lý Bàn khen mình xinh đẹp liền vui vẻ trở lại:

- Tiểu Vũ tỷ có việc đột xuất nên nhờ ta cùng Lý Quân bá bá đến đây đón ngươi. Ta nghe tỷ ấy nói còn có một người rất lợi hại, mau cho ta gặp hắn đi.

Không đợi Lý Bàn trả lời, Dương Thiên đã lướt qua trước mặt hắn, đánh giá tiểu mỹ nữ Lý Nghiên. Đột nhiên bị người khác nhìn chằm chằm, Lý Nghiên có chút khó chịu, gắt nhẹ:

- Ngươi là ai? Không biết nhìn chằm chằm một đại mỹ nữ là việc rất vô lễ hay sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Mỹ nữ thì không sai, nhưng nói là đại mỹ nữ thì hơi quá. Cùng lắm chỉ tính là tiểu mỹ nữ mà thôi.

- Ngươi…

Lý Nghiên nhìn xuống bộ ngực còn chưa kịp lớn của nàng, tức giận mắng:

- Ngươi chê ngực của ta nhỏ đúng không, vài năm nữa ta nhất định sẽ vượt qua Tiểu Vũ tỷ.

- Ặc…

Dương Thiên không biết nói gì, hắn nói nhỏ ở đây là tuổi tác của nàng, ai mà biết tiểu mỹ nữ này lại nhạy cảm đến vậy.

Thấy Dương Thiên không nói gì, Lý Nghiên lại càng cho là hắn đang trêu đùa mình. Gương mặt xinh xắn tức giận đến đỏ bừng. Tay trái âm thầm tích tụ linh lực, định cho Dương Thiên một bài học.

Đúng lúc này, từ trên xe phát ra một tiếng quát nhỏ:

- Tiểu Nghiên, đừng làm rộn. Dương Thiên là khách quý của Lý gia, nếu đắc tội hắn, mẹ của ngươi cũng không cứu được ngươi.

Bị Lý Quân mắng, Lý Nghiên làm vẻ mặt đáng thương quay lại nhìn:


- Bá bá, ngươi xem, là hắn trêu chọc ta trước, ngươi lại mắng ta. Không được, chuyện ngươi ức hiếp ta, ta nhất định sẽ nói lại với mẹ.

Lý Nghiên quăng lại cho Dương Thiên một câu rồi buồn bực trở lại trên xe. Lý Quân bước xuống xe, cười khổ nhìn Dương Thiên:

- Dương thiếu, thật xin lỗi. Tiểu Nghiên là bảo bối của Lý gia, được bọn ta nuông chiều từ nhỏ nên tính cách có hơi…

Dương Thiên khoác tay:

- Chút chuyện nhỏ, ta sẽ không để ý.

Lý Quân nghe vậy liền vui mừng nói:

- Vậy mời Dương thiếu lên xe.

Dương Thiên gật đầu, theo sắp xếp của Lý Quân bước lên. Lần này Lý Quân mang đến một chiếc xe hơi rất lớn, được chia thành nhiều ngăn riêng biệt. Nội thất bên trong đẩy đủ, tiện nghi, toàn đồ vật sang trọng, đắt tiền.

Ba người Dương Thiên, Lý Bàn, Lý Nghiên được sắp xếp cho ngồi cùng ngăn chính giữa. Không gian khá rộng lớn, ngồi 20 người cũng không có vấn đề gì. Lý Nghiên vẫn còn tức giận Dương Thiên chuyện khi nãy nên chọn một góc cách xa hắn nhất ngồi xuống.

Lý Bàn hiểu rõ tính cách của Lý Nghiên, trong lúc nhất thời không biết phải ngồi chỗ nào cho phải. Thấy vậy, Lý Nghiên liền lên tiếng nũng nịu:

- Lý Bàn ca, ngươi qua đây ngồi với ta. Chúng ta đã lâu ngày không gặp, có nhiều chuyện để tâm sự a.

Lý Bàn lau mồ hôi trên trán, cái gì mà lâu ngày không gặp, tuy nàng vừa từ nước ngoài trở về không lâu nhưng hai người gặp nhau ít nhất cũng phải 4, 5 lần, trò chuyện cũng không ít. Đây rõ ràng là cố ý chọc tức Dương Thiên.

Điểm này đến Lý Bàn còn dễ dàng nhận ra, Dương Thiên sao lại không biết. Hắn cười cười vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh:

- Bàn Tử, đến đây ngồi đi. Ta và ngươi còn nhiều chuyện cần bàn bạc. Tâm sự gì đó để sau hẳn tính.

Trắng trợn tranh cướp. Lý Nghiên mặt mày nhăn nhó, ánh mắt tóe lửa nhìn Lý Bàn, chờ đợi quyết định của hắn. Lâm vào tình thế khó xử, Lý Bàn trong nhất thời không biết lựa chọn thế nào. Tại Lý gia, ngoài Lý Vũ ra, Lý Nghiên là người thân thiết với hắn nhất, còn Dương Thiên lại là bạn thân nhất của hắn, cứu tinh của Lý gia. Nói cứu tinh cũng không đúng, Lý gia ra nông nổi này hoàn toàn là do Dương Thiên gây ra.


Dương Thiên đưa tay cầm lấy chai rượu ở cái kệ ngay bên cạnh, rót ra một ly rồi nói:

- Cuộc đàm phán sắp tới…

Hắn bỏ dở câu nói, đưa ly rượu lên miệng một hơi uống cạn. Lý Bàn không ngu ngốc, hắn hiểu Dương Thiên đang uy hiếp mình. Lý Bàn thở ra một hơi, nhìn về phía Lý Nghiên nói nhỏ:

- Tiểu Nghiên, ta xin lỗi.

Nói xong, hắn xoay người đi lại chỗ Dương Thiên. Lý Nghiên vội hô theo:

- Lý Bàn ca, nếu ngươi qua đó, từ nay về sau ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.

Lý Bàn hơi dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục bước đi. Lý Nghiên không nói được thêm lời nào nữa, xoay mặt về phía cửa xe, ấm ức khóc.

Ngồi xuống bên cạnh Dương Thiên, Lý Bàn có chút phẫn nộ:

- Dương Thiên, tuổi của nàng còn nhỏ, ngươi nhường nhịn một tí không được hay sao?

Dương Thiên vẻ mặt nghiêm túc:

- Cái này để sau hẳn nói. Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.

Lý Bàn hiếm khi nào thấy Dương Thiên nghiêm túc, cho rằng hắn thực sự có chuyện quan trọng cần bàn, liền hỏi:

- Ngươi hỏi đi, chỉ cần ta biết, nhất định sẽ không dấu giếm.

- Tiểu mỹ nữ Lý Nghiên này, tại sao lần trước ta đến Lý gia không gặp nàng?

Lý Bàn có xúc động muốn đánh người:

- Đây là chuyện quan trọng của ngươi hay sao?

Dương Thiên bật cười:

- Ta có nói đây là chuyện quan trọng sao, là ngươi tự suy diễn.


- Nhưng vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi…

- Đừng nói nhiều, mau trả lời câu hỏi của ta đi.

Lý Bàn sợ Dương Thiên lại nổi máu bạo lực, liền trả lời:

- Lý Nghiên vừa mới từ nước ngoài trở về được vài ngày.

- Nàng đi nước ngoài du học?

- Không phải, nghe Tiểu Vũ nói, tư chất của Lý Nghiên rất đặc biệt, phù hợp với một môn phái Tu Chân nào đó nên được bọn họ nhận làm thân truyền đệ tử tu luyện.

- ZrSYz4v Ta thấy tu vị của nàng chỉ mới đạt đến Luyện Khí hậu kì, còn khá thấp. Tại sao đã vội trở về?

- Việc này ta cũng không rõ. Chắc là xa nhà đã lâu nên muốn về thăm nhà mà thôi.

Dương Thiên lắc đầu:

- Chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ.

- Vậy theo ngươi thì là thế nào?

- Khi nãy Lý Quân cùng Lý Nghiên ngồi cùng một ngăn, tại sao bây giờ lại xếp cho ba người chúng ta vào một ngăn?

Lý Bàn đã hơi hơi hiểu ra, bất quá vẫn còn chút mờ mịt:

- Ý của ngươi là…

- Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao. Lý Quân muốn tác hợp cho ta và nàng. Đáng lẽ hiện tại chỉ có ta và nàng ngồi trong ngăn này, nhưng do chuyện cãi nhau khi nãy nên mới đưa ngươi vào đây làm người phân giải, giảng hòa.

Lý Bàn há hốc miệng:

- Không thể nào. Lý Quân rất yêu thương nàng, sao có thể đem nàng tùy tiện cho ngươi được. Ngươi dựa vào cái gì nói chắc như vậy?

Dương Thiên suy nghĩ hồi lâu rồi phun ra một chữ:

- Đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận