Phong Lưu Chân Tiên

Tần Tuyết vẻ mặt chợt thay đổi, cúi đầu xuống lẩm bẩm:

- Chỉ là bằng hữu thôi sao?

Dương Thiên đang định nói thêm điều gì, Tần Chính hai người đã xông vào. Bọn hắn đợi bên ngoài một hồi lâu cũng đã rất sốt ruột rồi. Vừa nghe Tần Tuyết giọng nói mừng rờ liền không nhịn được đi vào. Nhìn thấy Tần Tuyết đi lại bình thường, mẫu thân nàng liền lao đến ôm lấy nàng khóc nức nở. Tần Chính vẻ mặt kích động, hai mắt cũng đã đỏ lên, cuối đầu nói:

- Dương Thiên, việc hôm nay thật sự đa tạ ngươi. Sau này chỉ cần ngươi có chuyện gì liền gọi cho ta. Dù là bất cứ việc gì ta cũng sẽ không từ chối.

Dương Thiên cũng biết gia đình Tần Chính hẳn đang rất xúc động, cũng không muốn ảnh hưởng đến họ. Liền cáo từ:

- Tuyết nhi hiện đã chữa khỏi. Ta còn có việc đi trước, hiện tại không làm phiền gia đình các ngươi nữa.

Quay ra nhìn Tần Tuyết:

- Tuyết nhi, ta đi trước. Vài ngày nữa lại đến thăm ngươi.

Tần Tuyết bị mẫu thân ôm chặt, cũng đang khóc. Cũng không có để ý Dương Thiên. Dương Thiên thấy nàng không để ý cũng cười trừ. Hắn cảm thấy hình như mình nói sai điều gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì hắn không rõ. Nghĩ mãi cũng không ra, Dương Thiên quyết định ra về. Hắn không muốn làm ảnh hưởng đến niềm vui của gia đình bọn họ.

Tiến ra ngoài cửa. Vừa lấy xe ra đến cửa liền bị tên bảo vệ lúc sáng chặn lại:

- Có việc gì?

Tên bảo vệ tiến lại gần, thấp giọng nói:

- Ngươi cẩn thận một chút, ta phát hiện có một đám người chờ ở ngoài kia rất lâu. Nếu ta đoán không sai hẳn là nhằm vào người.


Dương Thiên ngạc nhiên, dùng thần thức quét qua một cái, liền thấy mấy chiếc xe hơi màu đen đang dừng ở phía xa. Trên xe có rất nhiều người mặc áo đen. Đều là võ giả, hơn nữa có vài tên đạt đến Địa cấp. Trên một chiếc xe còn có một tên mặc áo trắng, vẻ mặt tái nhợt, không ngừng rên rỉ, ngồi bên cạnh là một thanh niên, tu vị vậy mà cũng đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ. Người mặc áo trắng đúng là Lý Tưởng, vừa bị Dương Thiên đánh khi sáng. Dương Thiên thầm nói: “Đến nhanh như vậy a”.

Dương Thiên vẻ mặt cảm kích nhìn tên bảo vệ, người này cũng có ý tốt nhắc nhở hắn.

- Đa ta đã nhắc nhở, chuyện này ta biết phải xử lí thế nào.

Tên bảo vệ thấy Dương Thiên vẫn định đi ra ngoài liền ngăn lại:

- Ta nói ngươi thật sự không hiểu sao? Bọn hắn đợi ngươi lâu như vậy hẳn là không có ý tốt. Ngươi tốt nhất nên vào nhà chờ một lát. Bọn họ đi rồi ta sẽ lại thông báo cho ngươi.

Dương Thiên cười:

- Không có việc gì. Bọn họ cũng không làm gì được ta.

Tên bảo vệ thấy Dương Thiên không để ý đến hắn. Liền mặc kệ quay đi, còn nói với lại:

- Đến lúc đó bị đánh cũng đừng trách ta không nhắc nhở người.

Dương Thiên lắc đầu cười, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt a. Lái xe đi ra ngoài, chưa được bao xa, Dương Thiên lập tức bị bao vây. Xuống xe, Dương Thiên lớn giọng:

- Các ngươi có việc gì liền nói nhanh một chút, bây giờ đã trễ. Ta cũng có chút đói bụng rồi.

Từng chiếc xe lần lượt mở cửa, một đám người bước xuống, cầm đầu là thanh niên Trúc Cơ kỳ kia. Hắn mặt lạnh nhìn Dương Thiên, trầm giọng nói:


- Xem ra người còn rất cao ngạo. Ta cũng muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà muốn Lý gia ta xin lỗi.

Dương Thiên nhếch miệng:

- Ngươi sẽ biết ngay thôi.

Dứt lời, Dương Thiên lập tức biến mất, thanh niên cảm thấy một trận hoa mắt. Chưa kịp nhìn rõ ràng đã cảm giác được cổ họng bị người ta nhấc lên. Thanh niên vẻ mặt liền hoảng sợ vô cùng, hắn dù gì cũng là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, không ngờ không có một chút phản kháng bị người ta khống chế. Tuy nói một phần là do Dương Thiên đánh lén, nhưng hắn hiểu rõ, Dương Thiên mạnh hơn hắn rất nhiều.

Đám người xung quanh thấy thanh niên bị khống chế, liền hoảng sợ, không nói hai lời lập tức xông lên. Dương Thiên hừ mạnh một tiếng. Cả đám người cảm thấy cả đầu ong ong, lão đảo ngã xuống đất.

Dương Thiên một tay nhấc thanh niên lên, lạnh giọng:

- Dựa vào ta thực lực. Có đủ hay không?

Thanh niên bị Dương Thiên bóp cổ, rất khó thở nhưng vẫn quật cường:

- Ngươi có thể mạnh hơn ta. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Lý gia người mạnh hơn ta có rất nhiều. Đắc tội với Lý gia chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Dương Thiên vẻ mặt khinh bỉ:

- Lý gia rất mạnh sao? So với tứ đại thế lực thì thế nào?

Thanh niên vẻ mặt đại biến, cả người run rẩy:


- Tứ đại thế lực? Ngươi là người của tứ đại thế lực tại Ẩn Thế đại lục?

Dương Thiên vẻ mặt cao ngạo, nói dối không chớp mắt:

- Xem ra ngươi biết cũng không ít. Đúng vậy, ta là người của tứ đại thế lực. Ngươi sao không suy nghĩ một chút. Bằng vào tuổi của ta có thể đạt tu vị như vậy, chẳng lẽ không có thế lực chống lưng?

Dương Thiên cũng vốn định dùng thân phận thành viên Ám tổ, nhưng lúc trước hắn đã dùng thân phận Ẩn Thế đại lục để hù dọa Tần gia. Sử dụng thêm lần nữa thì sẽ hợp lí hơn. Thanh niên vẻ mặt hoảng sợ, hắn đang chửi rủa 18 đời tổ tông tên Lý Tưởng kia, sao lại dây vào tên sát tinh này. Thanh niên cũng quên mất, tổ tiên Lý Tưởng cũng là tổ tiên của hắn.

Nhìn về phía Dương Thiên cung kính:

- Việc lần này là lỗi của bọn ta. Người muốn bất kì điều gì Lý gia cũng sẽ lập tức đáp ứng. Ngươi trước tiên có rhLNp7v thể hay không thả ta xuống?

Dương Thiên nhìn thấy tên này đã tin không chút nghi ngờ, liền thả tay ra. Thanh niên xoa nhẹ cái cổ, cuối đầu nói:

- Việc này thật sự xin lỗi, ta lập tức đem Lý Tưởng đến tạ lỗi với ngươi.

Dương Thiên lắc đầu:

- Không cần, ta đã trừng phạt hắn rồi. Chuyện lúc trước không nhắc tới. Chuyện vừa rồi ngươi định xử lí thế nào?

- Ngươi có bất kì yêu cầu gì ta cũng lập tức đáp ứng.

Dương Thiên nở nụ cười:

- Không có việc gì, ta vừa xem tin tức thấy vừa sản xuất một kiểu xe Rolls Royce mới số lượng trên toàn thế giới chỉ có 10 chiếc. Vốn định tự mua…

Thanh niên lập tức tiếp lời:

- Ta đã biết, việc này Lý gia ta sẽ lập tức đi làm ngay.


Dương Thiên vui vẻ:

- Tốt. Ta còn có việc đi trước. Mua xong có trực tiếp đưa đến nhà ta.

Dương Thiên dứt lời, liền lên xe đi xa. Hắn cũng không để lại địa chỉ. Tin rằng với thực lực Lý gia, muốn tìm cũng không khó. Còn về chuyện Rolls Royce, Dương Thiên cũng là nói thật, mấy bữa trước một vị cao thủ đã nói với hắn, đi một chiếc xe tốt đến tán gái sẽ tăng khả năng thành công lên rất nhiều. Dương Thiên cũng không biết có đúng hay không, thử thì sẽ biết. Hơn nữa kiểu dáng chiếc xe kia cũng rất đẹp, hợp ý của hắn.

Đợi Dương Thiên đi xa, thanh niên cười khổ. Loại xe kia chỉ sản xuất 10 chiếc dành riêng cho những người có quyền lực rất lớn. Lý gia tuy không nhỏ nhưng muốn mua được một chiếc cũng không phải dễ. Dù sao thứ đó không phải có tiền là mua được. Rút điện thoại ra bấm một dãy số:

- Cha, có chuyện không ổn.

Đầu dây bên kia vẫn bình tĩnh:

- Việc gì?

Thanh niên kể rõ toàn bộ mọi chuyện, đầu dây bên kia im lặng một lúc, liền trầm giọng hỏi:

- Chắc chắn tiểu tử đó là người của tứ đại thế lực.

- Ta cũng không biết, nhưng tu vị của hắn ít nhất cũng đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, hơn nữa còn rất trẻ. Nếu hắn không thuộc tứ đại thế lực thì cũng là người của Ám tổ. Ngoài ra ta thực sự không nghĩ ra cái nào khác.

Đầu dây bên kia dứt khoát:

- Chuyện này ta đã biết, việc xe ta sẽ mua giúp ngươi. Ngươi xung nên từ việc lần này rút ra bài học. Không nên quá tự cao tự đại. Còn Lý Tưởng, tìm người chữa trị cho hắn rồi đem hắn trục xuất ra ngoại tộc.

Thanh niên vẻ mặt cay đắng, hắn trước giờ vẫn có chút kiêu ngạo về thực lực, hôm nay chút tự tin ấy hoàn toàn bị chà đạp. Nhìn qua Lý Tưởng đang nằm trên xe:

- Đệ đệ, chuyện này ta cũng không thể giúp ngươi nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận