Phong Lưu Chân Tiên

Hội Trưởng vừa hiện, một câu nói của hắn đã khiến cho toàn trường lần nữa bùng nổ. Dương Thiên, cái tên này nặng đến mức nào, bọn họ sao có thể không biết. Cuộc chiến sắp chính thức bùng nổ, tin tức về những đại nhân vật tham dự cũng dần sáng tỏ. Đương kim thiên hạ, cầm đầu chính là 3 vị Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ: Huyết Thần, Từ Thanh, Dương Thiên.

Huyết Thần cầm đầu Ma môn, mưu đồ thôn tính thế giới. Từ Thanh đại diện cho phe chính nghĩa chống lại hắn. Về mặt hình thức, Dương Thiên và Khai Quang giống nhau, đều thuộc về phe trung lập. Ít nhất cho đến lúc này là vậy.

Bỏ qua cuộc chiến đó, Dương Thiên chính là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ. Đại nhân vật bậc này lại đến đây cướp dâu, thật khiến cho người khác khó có thể tin EN0IjmN nổi. Nhưng ngoài lời giải thích này ra, bọn họ lại không nghĩ ra ai lại có khả năng dưới sự tấn công của hàng trăm tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan kỳ mà vẫn bình yên vô sự.

Trong Tu Chân giới có lời đồn, Dương Thiên trước nay ham mê nữ sắc, hành sự lại tùy hứng, tâm trạng không tốt liền diệt đi một đại gia tộc, Văn gia là ví dụ điển hình. Đương nhiên, đây là do Văn gia cố ý tung tin đồn để lấy cớ đến tổng bộ Khai Quang lẩn trốn sự truy sát của Ám tổ mà thôi. Dựa theo giải thích này, Dương Thiên vì chú ý đến sắc đẹp của Irena nên bất chấp mọi thứ, chạy đến nơi này cướp dâu. May mắn Dương Thiên không thi triển Độc Tâm Thuật, bằng không những người này đã chết hàng chục lần rồi.

Kinh ngạc qua đi, Frank trong lòng thầm hô may mắn. Nếu không phải Hội Trưởng kịp thời ngăn cản, lúc này hắn chắc đã chết một cách vô ích. Cái chết của Hank đã bị hắn ném ra khỏi đầu, tính mạng mới là quan trọng nhất, muốn báo thù cũng phải lo giữ mạng trước đã. Huống hồ, Frank chưa điên cuồng đến mức tìm Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ báo thù. Hắn không có tư cách đó.

Dương Thiên bước lên, vỗ vai Hạo ca, cưới với nữ nhân đang ở trong ngực hắn:

- Ngươi gọi là Irena?

Được Dương Thiên hỏi đến, Irena dùng ánh mắt tôn kính nhìn hắn, khẽ nói: “vâng”. Sức mạnh của nam nhân này xứng đáng nhận được sự tôn kính của nàng.

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, cứ xem ta là bằng hữu bình thường là được rồi. Các ngươi lui ra phía sau, mọi chuyện tiếp theo để ta lo liệu.

Hạo ca hiểu ý gật đầu, lùi về phía sau, đứng sát hai người Mã Đạt. Mã Mãnh cùng Mã Đạt làm tư thế phòng thủ, gắt gao nhìn đám người đang ở trên không kia. Trận chiến ở tầng thứ này, bọn hắn không có tư cách xen vào. Đừng nói những tên Kim Đan kỳ kia, hàng trăm tên Trúc Cơ kỳ đồng loạt ra tay đủ để đánh bọn hắn thành cặn bã trong vài giây.

Dương Thiên ngẩn đầu lên nhìn Hội Trưởng ở đằng xa kia, bình thản nói:

- Ngươi đã đoán ra?

Hội Trưởng lắc đầu:

- Ta vốn dĩ không cần đoán.

Hắn vừa nói vừa đánh mắt về phía Văn Ngữ khiến tên này run nhẹ, không tự chủ lùi lại phía sau vài bước. Dương Thiên cười nói:

- Thì ra là nhờ hắn, ngươi là thái thượng trưởng lão của Văn gia đúng không? Tên gọi…hình như là Văn Ngữ thì phải.

Văn Ngữ dung tay tháo mũ trùm đầu xuống, để lộ mái tóc màu đỏ thẫm, gương mặt dị dạng. Hẳn là do trong quá trình đột phá gặp chút khó khăn. Hắn chắp tay chào lại:

- Được Dương thiếu nhớ đến, thật là vinh hạnh lớn của ta.

Dương Thiên châm chọc:

- Ngươi tại sao lại thành bộ dạng này, người không ra người, ma không ra ma. Ta nhớ lần trước ngươi trốn chui trốn nhủi như con chuột vẫn còn dễ nhìn hơn a.

- Ngươi…

Hội Trưởng trừng mắt hừ nhẹ, Văn Ngữ vội lui ra phía sau. Mặc kệ tức giận đến mức nào, hắn còn kém Dương Thiên rất nhiều, đây là sự thật không gì thay đổi được.

- Dương Thiên, tài đả kích người khác của ngươi rất khá.

- Bình thường. Đúng rồi, ta thích được gọi là Dương thiếu hơn, ngươi cũng không đủ tư cách để gọi tên ta.

Trái với dự đoán của mọi người ở đây, Hội Trưởng không giận mà vẫn lạnh lùng nói:

- Dương thiếu hôm nay đại giá đến Khai Quang, không biết có việc gì chỉ giáo?

- Người nhìn quanh cảnh này con chưa rõ sao? Để ta nhắc lại một lần nữa, chúng ta đến đây để cướp dâu. Hình như chú rể đã bị các ngươi giết chết, vậy thì không thể gọi là cướp dâu nữa rồi.

- Nếu mọi việc đã kết thúc, Dương thiếu có thể rời đi được rồi. Nơi này quá nhỏ bé, không đủ để chứa chấp đại nhân vật như ngươi.

Dương Thiên bất mãn:

- Muốn đuổi khách? Vốn dĩ ta định rời đi, nhưng sau câu nói này của ngươi ta quyết định đổi ý. Trên hòn đảo này có thứ gì quý giá mau đem hết ra đây, bằng không ta sẽ bứng gốc thần thụ kia về làm giá treo xích đu. Cao như vậy, đủ để treo vài trăm chiếc a.

- Dương Thiên, người đừng quá đáng.

Phật cũng có 3 phần nộ khí, dưới mồm mép của Dương Thiên, hắn thực sự đã động nộ. Nếu không phải e ngại tu vị của Dương Thiên, hắn đã sớm ra lệnh cho Khai Quang toàn lực tiêu diệt kẻ địch, cần gì phải nhiều lời vô ích. Nói vậy cũng không có nghĩa là Hội Trưởng sợ Dương Thiên, đảo Altas và Thất Tinh Đảo tập trung hơn 40 tên Kim Đan kỳ, vài trăm tên Trúc Cơ kỳ, chưa kể đến còn có Thực Thi Thụ chống lưng. Trong trường hợp hai bên xung đột, Hổi Trưởng nắm chắc 10 phần có thể tiêu diệt Dương Thiên, chỉ có điều tổn thất quá lớn, hắn không muốn vì một phút nóng vội mà hủy đi cơ nghiệp hao tốn hàng trăm năm để xây dựng lên.

- Ây, tức giận rồi sao. Ta còn tưởng ngươi bị vô cảm. Còn biết tức giận là tốt rồi.

- Dương Thiên, rốt cuộc ngươi muốn làm gì. Đừng tưởng Khai Quang bọn ta sợ ngươi. Nơi này có gần 50 tên Kim Đan kỳ, hàng nghìn Trúc Cơ kỳ đang tiềm tu. Chỉ cần ta ra lệnh, dù ngươi có là Nguyên Anh kỳ đại tu sĩ cũng khó toàn mạng rời đi.

Hội Trưởng cố ý nói quá số lượng lên để hù dạo Dương Thiên. Đáng tiếc, hành động này của hắn trong mắt Dương Thiên lại giống như một trò hề. Có bị hù dọa cũng là đám người phía sau lưng Dương Thiên mà thôi.

Hai người Mã Đạt da đầu tê lên, bọn họ cũng không nghĩ đến thực lực của Khai Quang lại cường đại đến mức này. Cộng thêm những thành viên ở bên ngoài, tổng thể chiến lực đã ngang hàng với Ám tổ. Dưới sự trợ giúp của thần thụ, một thời gian nữa chắc chắn sẽ vượt qua Ám tổ, bước vào hàng ngũ đại thế lực. Mã Mãnh bước lại gần Dương Thiên, nói nhỏ:

- Dương thiếu, cô dâu đã cướp được, hay là chúng ta mau rời đi thôi.

- Ngươi sợ?

Mã Mãnh thật thà đáp:

- Nghe những số liệu do Hội Trưởng vừa nói, ai cũng sẽ sợ hãi. Bọn ta cũng không ngờ thực lực của Khai Quang cường đại như vậy. Sau khi trở về nhất định phải bẩm báo lên tộc trưởng, đề phòng đám người này.

- Ta nhớ ngươi cũng là một thành viên của Khai Quang?

Mã Mãnh cười khổ:

- Sau hôm nay thì không phải nữa. Bọn ta…

- Các ngươi yên tâm, không cần sợ bọn hắn ghi hận. Vì sau hôm nay sẽ không còn Khai Quang nữa.

Mã Mãnh trợn mắt, lắp bắp:

- Dương thiếu, ngươi, ngươi muốn…

- Ta đã nói rất rõ, lui về phía sau đi. Chuyện này không cần các ngươi nhúng tay vào.

Mã Mạnh yên lặng vài giây rồi lùi lại, đã phóng lao thì phải theo lao. Đối mặt với tổ chức Khai Quang khủng bố kia, bọn hắn chỉ có thể dựa vào Dương Thiên, cãi lại hắn đồng nghĩa với cái chết. Nghĩ là vậy nhưng Mã Mãnh vẫn ra hiệu cho Mã Đạt, khi có biến cố lập tức bỏ trốn. Hai người bọn họ cho rằng, phần thắng của Dương Thiên thực sự rất thấp.

Lời nói của Dương Thiên khá to, những người ở đây hầu hết đều nghe được. Hội Trưởng giọng nói lạnh băng, bên trong chứa thêm mấy phần hỏa khí:

- Ngươi muốn liều mạng cùng với Khai Quang?

Dương Thiên lắc đầu:

- Đương nhiên không phải.

Hội Trưởng ngẩn ra, hắn sống đã mấy ngàn năm vẫn cảm thấy đầu mình có chút không đủ dùng.

- Ngươi muốn gì, mau nói rõ ra đi. Chỉ cần không quá đáng, Khai Quang sẽ cố hết sức thực hiện.

Hội Trưởng nói những lời này, ý tứ nhượng bộ đã rất rõ. Dương Thiên là người điên, dám liều mạng chống chọi lại một lượng lớn tu sĩ cấp cao. Hội Trưởng thì không dám bỏ ra cái giá tương tự. Kẻ thù thực sự của hắn là tam đại thế lực còn lại và Ám tổ, bằng mọi giá phải bảo tồn trước khi đại chiến xảy ra.

Dương Thiên bật cười:

- Ý của ta là, không phải liều mạng, mà là ta đơn phương chém giết các ngươi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui