Phong Lưu Chân Tiên

Dương Thiên vừa xuất hiện ở đại sảnh, nhân viên phục vụ đã chắn trước mặt hắn:

- Xin cho hỏi, ngài có phải là Dương Thiên tiên sinh hay không?

- Là ta.

- Vậy mời ngài đi theo ta.

Nhân viên phục vụ nói xong liền hướng thang máy bước đi. Dương Thiên đi theo phía sau, tò mò hỏi:

- Ngươi biết ta?

Nhân viên phục vụ lắc đầu:

- Không có. Hôm nay toàn bộ Thiên Hải quán được mấy vị tiểu thư bao trọn gói. Nói là chỉ cho một người tên là Dương Thiên đi vào. Ta chỉ theo lời của bọn họ mà làm thôi.

Dương Thiên im lặng không nói, đây là muốn uy hiếp tinh thần của hắn sao. Khi wYDZU6t nãy dùng thần thức quan sát lại quên để ý đến việc này, sai lầm a.

Bốn người Tần Tuyết đã ngồi đợi sẵn bên trong, thấy Dương Thiên đi vào liền ra hiệu cho tất cả nhân viên phục vụ ra ngoài. Đến khi trong phòng chỉ còn lại 5 người, Tần Tuyết mới mở miệng nói:

- Dương Thiên, hôm nay ta…

Dương Thiên lập tức ngắt lời nàng:

- Hiếm khi mọi người tụ tập đông đủ, thức ăn cũng đã được dọn lên. Chúng ta cùng ăn thôi.

Mọi người có chút ngạc nhiên nhìn hắn, thái độ của Dương Thiên vẫn giống hệt như bình thường. Trong trường hợp này, cố tỏ ra bình thường chính là bất thường. Bất quá cũng không có ai phản đối, cầm dao và nĩa lên bắt đầu ăn tối.

Không khí phòng ăn trầm xuống, Dương Thiên liên tục nói chuyện để khuấy động nó lên. Đáng tiếc mỗi người đều qua loa đáp lại khiến hắn chán nản, cắm mặt càn quét những thứ trên bàn.

Ăn uống xong xuôi, thức ăn tráng miệng được dọn ra, Tần Tuyết đặt hai tay lên bàn, bình tĩnh nhìn hắn:

- Đã ăn tối xong, chúng ta có thể nói chuyện một cách nghiêm túc được rồi chứ. Lưu Ly có việc đột xuất chưa kịp trở lại, ta sẽ nói với nàng sau.

- Nếu chỉ là nói chuyện, các ngươi cần gì làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.

- Vì bọn ta nghĩ chuyện này cần phải giải quyết một cách nghiêm túc. Ngươi cũng hiểu, có phải không?

Dương Thiên thở dài một hơi, nụ cười trên mặt cũng dần tắt đi:

- Tốt, các ngươi có gì muốn biết, hỏi từng câu một, ta sẽ lần lượt trả lời.

Mộc Vũ Hàm dường như đã nhịn rất lâu, vội lên tiếng:

- Dương Thiên, thân phận thực sự của ngươi là gì. Diệp Linh nhất quyết không chịu nói cho bọn ta biết chuyện đó.

- Ta có thể nói, có điều các ngươi cần có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.

- Bọn ta đều đã sớm có chuẩn bị.

Dương Thiên gật đầu:

- Vậy được. Các ngươi có thường xem phim về kiếm hiệp hay tiên hiệp hay không?

- Chuyện này thì có liên quan gì đến thân phận của ngươi?

- Chỉ là một cách vào đề mà thôi. Tất cả các ngươi chắc hẳn đều đã từng xem qua vài bộ phim như vậy. Những nhân vật trong đó thông qua tu luyện lâu dài sẽ đạt được năng lực vượt xa người bình thường. Phi thiên độn địa, một kiếm phá núi lấp sông. Trong kiếm hiệp gọi là võ lâm cao thủ, trong tiên hiệp gọi là tiên nhân. Thế giới này cũng có những kẻ sinh ra với thiên tư hơn người, thông qua tu luyện để đạt được sức mạnh.

Dương Thiên đưa tay phải lên cao, năm ngón tay hắn hiện lên năm quả cầu màu sắc khác nhau, đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ trong ngũ hành. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đến há hốc mồm của ba người kia, Dương Thiên hài lòng nói tiếp:

- Những người này được gọi chung là Tu Chân Giả, trời sinh có linh căn, ngàn vạn người mới có một. Bọn họ thông qua linh căn, thu nạp thiên địa linh khí, rèn luyện cơ thể tăng cao tu vị, gia tăng thọ nguyên. Linh căn thông thường chia làm ngũ hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ và các loại biến dị từ chúng như Băng, Lôi, Phong… Bên cạnh đó còn có các loại linh căn khó gặp hơn như Ám, Quang…

- Công pháp tu luyện được sáng tạo và truyền lại qua các đời. Tùy theo linh căn sẽ cần công pháp thích hợp. Công pháp càng cao cấp tu luyện càng khó, tốc độ tu luyện chậm. Bù lại tạo dựng căn cơ vững chắc, uy lực vượt xa đồng cấp, đồng thời giúp người tu hành tiến xa hơn trên con đường tu luyện…

Diệp Linh khẽ lên tiếng:

- Dương Thiên, hình như có hơi lạc đề a.

Dưng Thiên khựng lại, có chút xấu hổ cười:

- Mỗi khi nói về chuyện tu hành ta có hơi nhập tâm. Chắc các ngươi cũng đã hiểu về thân phận của ta rồi phải không?

Ba người còn lại vẫn chưa tỉnh lại được, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho một thân phận khủng bố nào đó của Dương Thiên. Nhưng còn những thứ vốn chỉ nên tồn tại trong phim ảnh này, bọn họ một giây cũng chưa từng nghĩ tới.

Diệp Linh nói:

- Để bọn họ từ từ tiêu hóa thông tin đi. Ta còn một chuyện khác muốn biết.

- Chuyện gì?

- Tu vị của ngươi rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào?

- Bí mật.

- Ngươi…

- Chỉ cần biết ta có khả năng bảo vệ cho tất cả các ngươi là đủ rồi.

Diệp Linh há miệng, định nói thêm điều gì nữa nhưng mãi không nói được câu nào. Không khí trong phòng ăn lại một lần nữa yên tĩnh, Dương Thiên nhàn nhã kéo đĩa trái cây đến trước mặt, chậm rãi thưởng thức.

Mãi một lúc sau Tần Tuyết mới nói:

- Dương Thiên, ngươi nói cho ta biết, có phải Tần gia cũng có Tu Chân Giả?

- Tần gia có thể xem là đại gia tộc Tu Chân, số lượng Tu Chân Giả trong gia tộc cũng khoảng trên trăm người. Lần trước tham dự lật đổ tộc trưởng, tất cả đều là Tu Chân Giả.

Tần Tuyết có chút kích động hỏi:

- Vậy tại sao ta không phải

- Sinh ra tại gia tộc Tu Chân, xác suất có linh căn của ngươi so với người bình thường cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Bất quá cũng sẽ không vượt quá 1%. Ngươi hình dung nó giống như gen trội và gen lặng, linh căn được xem như biểu hiện của một loại gen lặng, khả năng xuất hiện rất thấp.

Cuối cùng Tần Tuyết cũng đã hiểu rõ, gia tộc nàng có rất nhiều chi thứ. Đôi khi lại có một thành viên bình thường từ chi thứ trở về, nắm giữ địa vị cao trong gia tộc. Thì ra là do bọn họ sinh ra đã có linh căn. Cha nàng và đại bá đều thuộc dòng chính, trong khi cha nàng bị đẩy ra ngoài lo việc kinh doanh kiếm tiền, đại bá lại được gia gia nâng đỡ nắm giữ quyền hành rất cao trong gia tộc và bộ máy nhà nước.

- Vậy lý do gia tộc đột nhiên coi trọng ta, hẳn là vì ngươi?

Dương Thiên gật đầu:

- Bọn họ muốn thông qua ngươi để có được sự trợ giúp của ta.

- Ngươi rất lợi hại a.

Nhận thấy giọng nói của Tần Tuyết có điểm bất thường, Dương Thiên vội hỏi:

- Tuyết nhi, ngươi có sao không?

Tần Tuyết cười mà như khóc:

- Từ đầu đến cuối ta chỉ giống như con cờ để bọn họ lợi dụng, những thứ tinh cảm kia đều là giả dối. Gia gia vốn chưa từng gọi ta trở về, gần đây lại luôn tỏ vẻ quan tâm, cố ý cho ta tiếp xúc với nhiều việc quan trọng trong gia tộc. Tất cả đều là vì ngươi, ngươi nói xem, ta có thể vui vẻ được hay sao?

- Tuyết nhi, ngươi hiểu lầm bọn hắn rồi. Gia gia của ngươi chưa từng gọi ngươi trở về, không phải là ghét bỏ ngươi. Chỉ vì hắn không muốn ngươi tiếp xúc với Tu Chân giới mà thôi.

- Ngươi là người ngoài, làm sao biết được bọn hắn đang nghĩ gì?

- Vì ta cũng giống hắn.

Dương Thiên cả người ngã vào ghế, nhìn lên trần nhà thở dài:

- Các ngươi có biết vì sao ta chưa từng nói về thân phận thật sự của ta. Chính là vì ta không muốn các ngươi tiếp xúc với những thứ này quá sớm. Thế giới đó so với các ngươi tưởng tượng còn kinh khủng hơn rất nhiều. Tu Chân giả rất mạnh, để đạt được sức mạnh đó, kẻ nào không dẫm đạp lên xác của vô số người mà bước lên. Sau lưng bọn họ là cốt sơn, là huyết hải. Những ai tâm tính thiện lương sẽ bị loại bỏ. Sự khắc nghiệt ở đó, các ngươi không thể nào hiểu được.

Giọng nói của Dương Thiên bình thản, lại khiến mọi người trầm ngâm. Hắn dừng lại vài giây rồi nói tiếp:

- Gia gia của ngươi chính vì không muốn cho ngươi tiếp xúc với thế giới hắc ám này mới làm vậy. Linh nhi, ngươi có phụ thân bảo vệ, không phải tiếp xúc với những thứ này. Nhưng khi tu vị lên cao, sớm muộn cũng sẽ biết, thậm chí bị cuốn vào trong. Vậy nên, việc ngươi bị mất đi linh căn, trở thành người bình thường chưa hẳn đã là chuyện xấu.

Ba người còn lại lần nữa kinh ngạc nhìn qua Diệp Linh:

- Ngươi cũng là Tu Chân Giả?

Diệp Linh lắc đầu:

- Bây giở không phải nữa rồi.

Khóe mắt Diệp Linh có hơi ướt, nàng nhìn thẳng vào Dương Thiên, nức nở nói:

- Nhưng nếu ta là người bình thường, có thể ở bên cạnh một đại tu sĩ như ngươi hàng trăm, hay thậm chí là hàng ngàn năm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui