Phong Lưu Chân Tiên

Lý Bàn cứ tưởng Dương Thiên sẽ trách mắng Tiêu Chính Long về việc này, không ngờ tên này ngược lại còn tán thưởng. Hắn có hơi xem thường cái tiết tháo của Dương Thiên a.

Việc này hiểu theo một cách nào đó, chính là ngươi hại nàng, sau đó lại ra tay cứu nàng để chiếm lấy cảm tình. Trong tiểu thuyết, đây chính là nghệ thuật tán gái bậc nhất, cũng là vô sỉ bậc nhất.

Không biết Lý Bàn đang mắng chửi mình, Dương Thiên còn đang suy tính phải thưởng cho Tiêu Chính Long cái gì để khích lệ hắn. Chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, Dương Thiên liền hỏi:

- Đúng rồi, còn Lưu Ly thì sao?

- Về phần Lưu Ly, ta cũng đã sắp xếp xong. Dùng tấm lệnh bài kia ra lệnh cho vài tên quan chức cấp cao chuyển nàng đi công tác ở tỉnh ngoài 4 tháng nay. Tần Tuyết bọn họ mải mê tìm ngươi nên không để ý đến. Hằng ngày ta mạo danh ngươi gửi hoa đến cho nàng kèm theo những tấm thiệp mùi mẫn. Mưa dầm thấm lâu, cây cũng đã ra trái, chỉ chờ ngươi đến hái nữa mà thôi.

- Bàn tử, ngươi đúng là bạn thân nhất của ta, chuẩn bị rất chu đáo. Tốt lắm, nếu mọi việc ngươi đều đã sắp xếp ổn thỏa, vậy ta cũng nên ra tay rồi.

Thấy Dương Thiên có ý đứng dậy rời đi, Lý Bàn theo bản năng hô lên:

- Dương Thiên, chờ một chút.

Dương Thiên khựng lại, hỏi:

- Còn có chuyện gì?

Lý Bàn có chút lo sợ, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh:

- Ta, ta muốn…

Dương Thiên bật cười:

- Bàn tử, có gì cứ nói, cần gì phải ấp úng như vậy. Ngươi nói không sai, chúng ta là bạn bè tốt. Giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, đừng nhắc đến trao đổi lợi ích ảnh hưởng đến cảm tình.

Lý Bàn trợn mắt, há hốc mồm. Dương Thiên từ khi nào trở nên tốt tính như vậy. Một kẻ như Dương Thiên đột nhiên thay đổi, điều này càng khiến Lý Bàn lo sợ, không biết tên này có đang bẫy hắn hay không?

- Dương Thiên, ngươi nói đều là thật?


- Đương nhiên, có gì cần ta giúp đỡ cứ nói.

Lý Bàn cắn răng, quyết tâm nói ra. Chuyện này quả thực rất quan trọng đối với hắn, cùng lắm là chịu thêm một trận đòn nữa.

- Dương Thiên, ta muốn tu luyện.

Trái với suy nghĩ của Lý Bàn, Dương Thiên không hề tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Hay quay trở lại ghế, ngồi xuống, bình thản nói:

- Sớm biết ngươi sẽ có yêu cầu này. Bàn tử, Tu Chân Giới tàn khốc hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, một khi đã bước vào thì khó lòng quay đầu. Đến khi ngươi hiểu được chuyện đó thì đã quá muộn để quay đầu. Làm một người bình thường, vô lo vô nghĩ không phải tốt hơn nhiều sao?

Lý Bàn lắc đầu:

- Những gì ngươi nói ta cũng đã từng được người khác nhắc nhở qua. Nhưng ta thực sự không còn lựa chọn nào khác.

- Là vì nàng?

Hai mắt Lý Bàn hiện lên chút nhu hòa rồi rất nhanh trở lại bình thường.

- Đúng vậy, là vì tiểu Vũ. Nàng là Tu Chân Giả, hơn nữa tư chất khá tốt, được Lý gia dốc lòng bồi dưỡng. Sớm muộn cũng sẽ đạt đến Trúc Cơ kỳ. Ta nghe nói Tu Chân Giả cảnh giới càng cao, thọ nguyên cũng sẽ gia tăng thêm một khoảng lớn. Ta không nỡ nhìn nàng cô độc một mình, cũng không nỡ rời xa nàng.

Dương Thiên thở ra một hơi:

- Nếu ngươi đã quyết, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa. Hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của mình.

Lý Bàn cười hì hì:

- Ta đã suy nghĩ rất kĩ, nhất định sẽ không hối hận.

Dùng phương pháp tương tự như Hoa Thi Âm, Dương Thiên nhanh chóng tạo cho Lý Bàn một cái linh căn. Để lại cho hắn công pháp phù hợp cùng một đống lớn đan dược xong, Dương Thiên cũng rời khỏi nhà Lý Bàn, tiện tay mượn luôn chiếc laptop trên bàn.


Trước tiên, Dương Thiên ra tiệm tìm về một cái điện thoại mới. Trong trận chiến với Bách Biến Thần Sư, điện thoại của hắn đã vô tình rơi mất. Có điện thoại, Dương Thiên liền gọi cho Tiêu Chính Long, mất một lúc lâu tên này mới bắt máy:

- Ta là Tiêu Chính Long.

- Ta biết, ngươi đang ở đâu?

Tiêu Chính Long ngạc nhiên nói:

- Ngươi là… Dương thiếu?

- Có gì kỳ lạ sao?

- Không có, chỉ là số điện thoại…

- Điện thoại cũ bị rơi mất. Đừng dài dòng nữa, mau đến quán cafe *** ở khu phố Ẩm Thực. Ta có việc cần ngươi giúp đỡ.

- Ta lập tức đến ngay.

Dương Thiên vào quán cafe, ngồi đợi chừng 5 phút thì Tiêu Chính Long đã có mặt, trên trán đầy mồ hôi chưa kịp lau đi. Dương Thiên cười cười:

- Cần gì phải gấp như vậy.

Tiêu Chính Long ngồi xuống đối diện với Dương Thiên, lau mồ hôi nói:

- Dương thiếu đã có lệnh, ta sao dám chậm trễ.

Đã sớm quen với tính cách của tên này, Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Đợi hắn gọi đồ uống xong, Dương Thiên mới mở laptop ra, đẩy về trước mặt Tiêu Chính Long:

- Chuyện này ngươi đã biết?


Lướt nhanh qua vài dòng tin tức, Tiêu Chính Long tức giận nói:

- Đương nhiên là biết. Ta đã cho người tìm So44ju0 kiếm tên này, một khi tìm ra được, nhất định sẽ cho hắn biến mất khỏi thế giới này.

Dương Thiên nhún vai:

- Chuyện đó không quan trọng. Về vấn đề tập đoàn Thắng Nam, ngươi đã có cách giải quyết chưa?

Tiêu Chính Long gật đầu:

- Sau khi biết tin tập đoàn đã bị bán lại cho mẹ của Mộc Vũ Hàm. Ta đã tiến hành liên lạc với tất cả các chủ nợ, hẹn với bọn họ cuối tuần này gặp mặt, thanh toán các khoản tiền mà tập đoàn Thắng Nam đã vay mượn.

Dương Thiên hài lòng nói:

- Làm không sai. Vậy chuyện giải quyết các khoản nợ giao lại cho ngươi. Bây giờ giúp ta làm một chuyện.

- Dương thiếu cứ nói.

- Liên lạc với tập đoàn Thắng Nam. Nói là có một vị đại gia bí ẩn muốn mua lại nó với giá cao.

- Ta sẽ đi làm ngay.

Hành động dứt khoát của Tiêu Chính Long khiến Dương Thiên hơi bất ngờ:

- Ngươi không hỏi lý dó vì sao?

- Ngươi là chủ nhân, ta là thuộc hạ. Chủ nhân ra lệnh cho thuộc hạ cần phải nói lý do sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Ta vốn không xem ngươi là thuộc hạ. Cứ bình đẳng đối đãi là được. Ta không phải loại người thấy vui khi đứng trên người khác. Kẻ đứng ở trên cao mới hiểu trên đó cô độc đến cỡ nào.

Tiêu Chính Long cảm động:

- Dương thiếu…


Dương Thiên phất tay:

- Được rồi, ngươi hình như đã đột phá Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, đang tiến hành trùng kích rào cản Thiên cấp, có hơi nhanh hơn dự tính của ta một chút.

Nghe Dương Thiên nói, vẻ mặt Tiêu Chính Long co giật một cái, cười khổ:

- Đều là nhờ có Sở Tử, hắn đã dùng linh lực thay ta luyện thể.

- Ngu ngốc.

Dương Thiên đột nhiên quát to khiến tất cả mọi người xung quanh quay lại nhìn. Hắn vội cầm ly café nhìn ra cửa, làm vẻ mặt “chuyện này không liên quan đến ta”. Chờ mọi ngươi quay đi, Dương Thiên mới tức giận nói:

- Ngươi không cần mạng nữa hay sao?

Tiêu Chính Long ấp úng:

- Ta chỉ muốn nhanh chóng mạnh lên, không còn là gánh nặng cho người khác.

Từ sau chuyện xảy ra ở biệt thự của Hoa Thi Âm, tuy không nói ra nhưng hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Nếu lúc đó hắn mạnh hơn, Sở Từ có lẽ đã không bị trọng thương, Hoa Thi Âm cũng không gặp nguy hiểm. Khát vọng mạnh mẽ của Tiêu Chính Long lớn hơn bao giờ hết. Hắn lại không dám nói chuyện này với Dương Thiên, sợ bị nói tham lam quá mức.

Vừa hay gần đây, Sở Từ thành công lĩnh ngộ công pháp, nắm giữ được chút linh lực. Sở Từ có nhắc đến Dương Thiên đã từng nói linh lực của hắn rất đặc biệt, có công năng luyện thể. Tiêu Chính Long nghe được điều này rất vui mừng, nhất quyết yêu cầu Sở Từ thay hắn luyện thể.

Sở Từ cũng không quá hiểu rõ nguy hiểm trong chuyện này, hắn và Tiêu Chính Long quen biết đã lâu, vô cùng thân thiết. Tiêu Chính Long đã cầu xin, hắn tất nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ.

Ban đầu, quá trình luyện thể diễn ra khá thuận lợi, mãi cho đến khi linh lực của Sở Từ tràn vào cơ thể Tiêu Chính Long. Mặc cho Sở Từ cố gắng hết sức khống chế, linh lực cuống bạo gần như phá hủy cơ thể Tiêu Chính Long. Cuối cùng Sở Từ đành phải thu hồi linh lực.

Tiêu Chính Long thân thể gần như đổ nát, mất hơn nửa cái mạng. May cho hắn, Hoa Thi Âm cũng biết chuyện này, vội lấy đan dược chữa thương Dương Thiên để lại đem cho Tiêu Chính Long.

Nhờ có đan dược thần kỳ, vết thương của Tiêu Chính Long dần bình phục trở lại. Nhân họa đắc phúc, Tiêu Chính Long nhờ đó đạt đến Địa cấp hậu kỳ đỉnh phong, kém chút nữa đột phá Thiên cấp.

Chờ Tiêu Chính Long kể lại hết mọi chuyện, Dương Thiên lắc đầu ngao ngán:

- Ngươi thực sự quá may mắn.

P/S: Mai bạo, nhiều ít tùy duyên. Nói chung bạo 1 lần cảm ơn các bạn đã tặng kim đậu với tham gia event tác giả luôn.:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận