Phong Lưu Chân Tiên

Những ngày tiếp theo, Tô Nguyệt Nhi cũng đích thân xuống bếp vài lần. May mắn là có Nam Cung Băng Vân nhiệt tình hướng dẫn nên món ăn của nàng đã khá hơn một ít.

Nam Cung Băng Vân từ nhỏ không thể tu luyện, cho nên các kĩ năng như nấu ăn, may vá, âm nhạc đều được nàng rèn luyện đến trình độ thượng thừa, là hình mẫu yêu thích của mọi nam nhân trên thế giới. Có một sư phụ tầm cỡ trợ giúp, món ăn của Tô Nguyệt Nhi vẫn chỉ dừng lại ở mức miễn cưỡng chấp nhận được, điều này cũng phần nào cho thấy khả năng nấu ăn kinh khủng của nàng, cũng là lý do khiến Dương Thiên sợ hãi như vậy.

Vài ngày trôi qua khá bình yên, thay vì tận hưởng cuộc sống này, Dương Thiên lại đau đầu nghỉ cách cho các nàng gặp mặt lẫn nhau. Đây là chuyện sớm muộn phải làm, hắn cũng không muốn trốn tránh nữa. Chỉ là việc này có chút gấp, Dương Thiên còn chưa nghĩ ra được cách nào vẹn toàn.

Vào ngày chủ nhật cuối tuần, khi Dương Thiên còn đang ngon giấc thì đã nghe bên ngoài có tiếng gọi cửa. Ba nữ nhân kia đều đang bận bịu tu luyện, không ai thèm để ý đến. Dương Thiên nhanh chóng mở ra thần thức, thấy rõ người đến là ai, hắn nhanh chóng đi xuống mở cửa.

Người đến chính là Diệp Linh, chuyện này Dương Thiên cũng không quá bất ngờ. Tô Nguyệt Nhi cùng Nam Cung Băng Vân đã đến đây nhờ vả hắn, Diệp Linh tuy có hơi muộn một chút, nhưng chắc chắn cũng sẽ tới. Dương Thiên tin tưởng Diệp Linh sẽ là cấu nối giúp hắn “khai thông” mối quan hệ giữa hai bên. Thứ nhất, với tính cách của Diệp Linh, chắc chắn sẽ đồng ý giúp hắn. Thứ hai, nàng có việc đến đây nhờ hắn, đương nhiên phải chịu đánh đổi gì đó.

Cửa mở ra, Diệp Linh trông thấy Dương Thiên liền nói:

- Dương Thiên, cha ta nhờ ta nói lại với ngươi, trong vòng 2 tháng tiếp theo, một lượng lớn người của Ám tổ sẽ chuyển đến đất nước này.

Dương Thiên há mồm, không biết nói sao cho phải. Cái này hình như là thông báo, không phải nhờ vả gì hắn a. Diệp Linh cũng chú ý đến thái độ của Dương Thiên, nàng khó hiểu hỏi:

- Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?

Dương Thiên gian nan nói:

- Ngươi đây là đến thông báo cho ta?

Diệp Linh gật đầu:

- Đúng vậy. Đất nước này chính là của Ám tổ, bọn hắn chuyển người đến đây là chuyện bình thường. Dù vậy, bọn họ vẫn rất nể mặt ngươi, nhờ ta đến thông báo cho ngươi một tiếng.

Đến lúc này, nếu Dương Thiên vẫn chưa hiểu ra thì hắn thực sự là một tên ngốc. Diệp Vấn Thiên quả nhiên cao tay hơn những thế lực kia, hắn lợi dụng sự ngây thơ của Diệp Linh đưa Dương Thiên vào tình huống không thể từ chối. Lão già này, hắn không làm hội trưởng của Ám tổ thực có chút uổng phí a.


Diệp Linh tò mò:

- Dương Thiên, chẳng lẽ có điểm nào không đúng sao?

Dương Thiên lắc đầu:

- Không có, tất cả đều đúng. Đây là địa bàn của bọn hắn, muốn làm gì cũng đâu đến lượt ta có ý kiến.

- Ta cảm thấy ngươi đang bất mãn chuyện gì đó.

Dương Thiên nhún vai, từ chối cho ý kiến. Cảm giác bị gài mà không làm gì được quả thực rất khó chịu. Diệp Linh cũng không tiếp tục truy vấn, nàng vui vẻ nói:

- Đúng rồi, hôm nay tiện thể đến đây, để ta nấu cho ngươi một bữa cơm.

Đây mới là mục đích chính của Diệp Linh. Tuy 4 nàng đã đồng ý với Dương Thiên, nhưng vì e ngại những người còn lại nên không có ai chủ động đến tìm hắn. Nhận được lời nhờ vả từ Diệp Vấn Thiên, Diệp Linh lập tức chạy đến nhà Dương Thiên, thông báo một cách ngắn gọn hết mức có thể. Đối với nàng mà nói, kia chỉ là chút chuyện vặt VAZQaYZ để có lý do “hợp pháp” tìm hắn mà thôi.

Diệp Linh vừa nói vừa lách người đi vào. Dương Thiên giật mình, theo quán tính ngăn cản nàng lại. Diệp Linh ngẩn đầu lên, nghi hoặc:

- Có chuyện gì sao?

Dương Thiên gật đầu:

- Linh nhi, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

- Ngươi mau nói đi.


Dương Thiên nhìn vào trong nhà rồi lại quay ra:

- Hay là chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.

Hành động lén lút của hắn liền khiến Diệp Linh nghi ngờ:

- Dương Thiên, có phải ngươi đang dấu thứ gì trong nhà nên không muốn ta đi vào có phải không?

Đã đến nước này, Dương Thiên cũng không tiếp tục dấu giếm. Hắn một hơi kể ra hết mọi chuyện, kể cả lý do đám người Tô Nguyệt Nhi tìm đến đây. Diệp Linh hai mắt trừng to, tức giận mắng:

- Cha ta thật là, chuyện quan trọng như vậy tại sao không nói cho ta biết.

Dương Thiên tán thành:

- Đúng vậy, chuyện này quả thực rất quan trọng. Lỡ như các nàng bất ngờ gặp nhau, ta sợ…

Diệp Linh hơi khó hiểu:

- Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Ta nói chuyện quan trọng ở đây chính là tên Huyết Thần gì đó a. Thật đáng sợ, chỉ một mình hắn có thể dồn ép tất cả thế lực trên thế giới này co cụm sợ sệt. Đúng rồi, không phải ngươi rất lợi hại sao, mau ra tay tiêu diệt hắn ta, như vậy mọi rắc rối của ngươi liền biến mất.

Dương Thiên có chút bất đắc dĩ:

- Không phải ta không muốn, chỉ là ta đã có lời hứa với vài người. Con người Dương Thiên ta có nhiều điểm không tốt, nhưng chắc chắn là một kẻ biết giữ lời hứa.


Diệp Linh nghe vậy, hai mắt sáng lên:

- Ta không nhìn lầm ngươi a.

- Ai, chút chuyện nhỏ đó không cần bận tâm. Quan trọng hơn là các nàng đã ở đây, nếu như đám người Tần Tuyết gặp được…

Diệp Linh che miệng cười khúc khích:

- Thì ra đây mới là điều khiến ngươi lo lắng.

- Chẳng lẽ ngươi nghĩ là do tên Huyết Thần kia, hắn còn kém nhiều lắm.

- Nếu là về chuyện này, ngươi không cần lo lắng. Bọn ta cũng đã thảo luận qua.

Dương Thiên vội hỏi:

- Kết quả thế nào?

- Bốn người bọn ta đã nhất trí, sau này sẽ phải chung sống cùng nhau, cũng nên gặp mặt làm quen.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến Dương Thiên không phản ứng lại kịp:

- Ngươi nói đều là sự thật?

Diệp Linh bĩu môi, giả vờ hờn dỗi:

- Ngươi không tin thì thôi.

Dương Thiên dỗ dành:


- Tin, ta đương nhiên tin. Linh nhi hiền lành đáng yêu như vậy, sao có thể gạt ta chứ.

- Tốt, ngươi đã không có ý kiến gì, bây giờ ta sẽ gọi bọn họ đến đây.

- Hình như có hơi quá nhanh?

Diệp Linh gật đầu:

- Đằng nào cũng phải gặp, sớm chút nào hay chút đó.

Dương Thiên suy nghĩ trong giây lát rồi tán thành:

- Ngươi nói không sai, là ta nghĩ nhiều. Ngươi đi mời bọn họ đến đây, ta sẽ thông báo với tất cả những người còn lại, tiện thể mua chút đồ ăn về làm một bữa tiệc thịnh soạn để chúc mừng. Tối nay 7 giờ?

- Được, quyết định như vậy đi.

Diệp Linh rời đi, Dương Thiên lập tức gọi ba người Tô Nguyệt Nhi xuống để thông báo mọi chuyện. Khác với suy đoán của hắn, ba nàng không có bất kỳ ý kiến gì, dễ dàng gật đầu đồng ý.

Ba người đều là tu sĩ, thính lực vượt xa người thường. Khi nãy Dương Thiên và Diệp Linh nói chuyện hoàn toàn không điều chỉnh âm thanh, dù không sử dụng thần thức bọn họ vẫn có thể nghe kĩ từng câu nói. Ba người đều đã sớm biết còn có những nữ nhân khác bên cạnh Dương Thiên, bản thân bọn họ cũng muốn gặp những người đó.

Văn hóa trong Tu Chân Giới không giống với thế tục, bọn họ lấy cường giả vi tôn. Những Tu Chân Giả cấp cao có nhiều nữ nhân là chuyện bình thường. Dù sao bọn họ sống đến vài trăm năm, thậm chí vài nghìn năm, phần lớn thời gian lại chia nhau bế quan tu luyện, chỉ có hai người cũng có chút cô đơn.

Mọi chuyện qua thuận lợi khiến Dương Thiên quyết định liều một phen. Hắn lần lượt đến kinh thành tìm Hoa Thi Âm và Bạch Khiết, đến tận nhà gửi lời mời đến Lăng Nhã Kỳ, Dược Lăng, Lưu Ly, hẹn các nàng tối nay gặp mặt tại nhà hắn.

Đối với vài người còn chưa rõ mọi chuyện, Dương Thiên muốn nhờ những người giỏi ăn nói thuyết phục các nàng. Suy đi tính lại, chuyện này giao cho Hoa Thi Âm là hợp lý nhất. Nghe được yêu cầu của Dương Thiên, Hoa Thi Âm tự tin gật đầu đồng ý. Tính cách của nàng rất mạnh mẽ, dù trong tình huống nào vẫn luôn muốn mình là nhất. Vì vậy, Hoa Thi Âm đã sớm chuẩn bị tốt biện pháp thuyết phục những người khác. Nàng muốn là người đứng đầu hậu cung, mà người đứng đầu thì phải giải quyết được các mâu thuẫn trong đó.

Dương Thiên cũng nhìn ra ý đồ của Hoa Thi Âm, hắn chỉ cười trừ chứ không nói gì. Mặc kệ Hoa Thi Âm có ý gì, tất cả cũng đều là vì hắn. Ai đứng đầu không quan trọng, đối với hắn mà nói, mọi người đều bình đẳng như nhau.

Gần đến 7 giờ tối, đại tiệc sắp bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận