Phong Lưu Chân Tiên

Bàn Phi cả kinh:

- Khống chế Mệnh Nhãn?

Dương Thiên hỏi lại:

- Có phải Mệnh Nhãn của ngươi thường tự động quan sát số mệnh của người khác, dẫn đến việc thọ nguyên bị tiêu hao nhanh chóng?

Bàn Phi vội gật đầu:

- Đúng vậy, ta đã tìm mọi cách để khống chế nhưng không thành công. Thứ này rất kỳ lạ, dường như có ý thức riêng, tự động mở ra để quan sát kẻ có số mệnh hơn người.

- Cái này gọi là sự hấp dẫn. Ai, mà thôi, ta có nói ngươi cũng không hiểu được. w2T6H5z Ta sẽ chỉ cho ngươi cách phong ấn Mệnh Nhãn, chỉ mở ra khi nào cần thiết.

Dương Thiên hướng dẫn Bàn Phi dùng chính máu của mình vẻ ra một trận pháp, khắc nó lên trên Mệnh Nhãn. Xong việc, hắn mới hài lòng nói:

- Tốt lắm. Sau này hạn chế sử dụng nó. Người có vận số càng lớn, ngươi sẽ càng bị tiêu hao nhiều thọ nguyên hơn.

Bàn Phi cúi đầu:


- Thuộc hạ cảm tạ chủ nhân.

Dương Thiên phất tay:

- Không cần lễ nghi rườm rà, ta không thích như vậy. Bây giờ ta sẽ giao nhiệm vụ cho ngươi…

Mục đích của Dương Thiên hiện tại chỉ có một, thu thập tất cả các loại linh dược của vị diện này, giúp hắn khôi phục thương thế. Để làm được việc đó, trước tiên Dương Thiên cần tìm hiểu về vị diện này.

Bàn Phi cất công đến Tàng Thư Các, gom góp tất cả các loại thư tịch về lịch sử hình thành và phát triển, các khu vực phân chia, lãnh thổ… lại cho Dương Thiên. Tiếp đến, Bàn Phi được lệnh trở về báo cáo lên trên, Dương Thiên muốn lợi dụng đám người này bảo vệ cho hắn. Tạm thời hắn không muốn bị tên họ Hàn kia làm phiền.

Trước một đống ngọc giản xếp đầy trên bàn, Dương Thiên đánh ra vài đạo cấm chế để tránh bị quấy rối, sau đó bắt đầu tập trung nghiên cứu. Hao tốn gần một tuần lễ, Dương Thiên cuối cùng cũng đem toàn bộ thông tin tiêu hóa hết.

Không cần suy nghĩ, Dương Thiên cũng biết Nhân Tộc suy yếu đến mức này là vì hắn. Khe vực nơi Dương Thiên leo lên kia hẳn là Tuyệt Mệnh Sơn Cốc. Ngoài ra, còn có một điểm khiến Dương Thiên đặc biệt chú ý. Trong ngọc giản có ghi chép lại, tại một nơi sâu trong Thực Cốt Sâm Lâm thường xuyên xuất hiện vết nứt không gian. Bất cứ kẻ nào tiến vào bên trong đều sẽ mất mạng. Nơi này cuối cùng bị các vị Yêu Vương thiết lập đại trận phong tỏa, nghiêm cấm đi vào.

Chuyện này rất kỳ quái, theo lẽ thường mà nói, dù sao cũng đã trải qua hơn 300 năm, không gian bị tan vỡ do Dương Thiên rơi xuống đáng lẽ đã khôi phục lại. Lẽ nào còn có thứ gì đó cũng theo hắn rơi xuống đây?

Thứ đầu tiên mà Dương Thiên nghỉ đến chính là mảnh vỡ của Diệt Thế Kiếm. Nhưng hắn rất nhanh phủ nhận. Nếu mảnh vỡ của Diệt Thế Kiếm rơi xuống đây, vị diện này đã sớm bị chém thành hai nửa.

Nghĩ mãi cũng không ra được đáp án, Dương Thiên quyết định tìm cơ hội đến nơi này kiểm tra một phen. Còn có, người đã ra tay cứu vớt Nhân Tộc kia, Dương Thiên cũng định gặp hắn một lần. Người này chắc hẳn là kẻ mạnh nhất Phàm Vũ Giới, nêu thu phục được hắn làm thuộc hạ, mọi chuyện sau này sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.


Tính toán kĩ càng từng bước tiếp theo, Dương Thiên giải trừ cấm chế quanh căn phòng. Hắn còn chưa kịp có hành động gì thì bên ngoài đã bay vào một tấm Truyền Âm Phù cùng một tấm lệnh bài thân phận. Người truyền tin cho hắn là Bàn Phi, điều này khiến Dương Thiên có hơi thất vọng, nếu là Hạ Chỉ Nghiên thì tốt hơn a.

Nội dung bên trong là việc Hàn Phi đến tìm Dương Thiên nhưng không gặp nên để lại cho hắn tấm Truyền Âm Phù này để thông báo về nghi lễ gia nhập Nội môn cùng các hoạt động bên trong. Bàn Phi cũng có nói, nếu Dương Thiên không muốn tham gia, hắn có thể thay mặt lo liệu.

Dương Thiên đối với những việc như đến Tàng Kinh Các hay đi nghe giảng giải về vấn đề tu luyện hoàn toàn không có hứng thú. Thứ khiến hắn quan tâm là những nhiệm vụ do môn phái đưa ra, đệ tử nào hoàn thành sẽ có được phần thưởng tương ứng.

Ngồi một chỗ cũng không có tác dụng gì, chi bằng nhận nhiệm vụ, xuống núi du ngoạn. Vừa có được cuộc sống thoải mái, lại có cơ hội tìm hiểu nhân sinh. Quyết định xong, Dương Thiên lập tức đi đến Nhiệm Vụ Đường.

Nơi này là một căn nhà khá lớn, bên trên treo bảng màu đỏ có 3 chữ Nhiệm Vụ Đường. Người đến nhận và trả nhiệm vụ ra vào tấp nập. Vừa bước vào bên trong, Dương Thiên đã nhìn thấy Hạ Chỉ Nghiên. Ngay khi hắn định đưa tay chào thì nàng đã vội quay người sang chỗ khác, dường như đang muốn tránh né hắn.

Thấy phản ứng của nàng, Dương Thiên bất đắc dĩ thở dài, xem ra Hạ Chỉ Nghiên vẫn còn chưa quên được chuyện kia a. Nói đùa, bị một người khác giới nhìn thấy hết thân thể, nói quên là quên được ngay sao?

Hạ Chỉ Nghiên đã muốn tránh mặt, Dương Thiên tất nhiên sẽ không mặt dày đi tìm nàng. Hắn đi đến chỗ bản treo nhiệm vụ, lựa chọn một cái phù hợp rồi lấy xuống, đi lại chỗ lão chấp sự để đăng ký.

Cầm lấy bảng nhiệm vụ trên tay Dương Thiên, lão chấp sự rất nhanh ghi chép lại vào một cuốn sổ:

- Diệt trừ bầy Cô Lang tại Vân Dương Thôn. Cô Lang là loại nhất cấp linh thú yếu nhất, tương đương với tu vị Luyện Khí sơ kỳ của nhân loại, nhưng lại quen sống theo bầy đàn. Ngươi chỉ mới đạt đến Luyện Khí sơ kỳ chưa lâu, nhận nhiệm vụ này sẽ rất nguy hiểm.

Dương Thiên cười nói:


- Yên tâm, ta còn có đồng bạn đi cùng.

Lão giả nghe vậy liền gật đầu, đóng một dấu mộc đỏ lên giấy rồi đưa cho Dương Thiên:

- Kỳ hạn hoàn thành nhiệm vụ là 3 tháng. Nếu quá hạn, cho dù hoàn thành nhiệm vụ vẫn sẽ bị tính là thất bại, không nhận được phần thưởng.

Tiêu diệt Cô Lang không cần tốn đến 3 tháng, có điều Vân Dương Thôn cách Thanh Linh Môn quá xa nên thời gian làm nhiệm vụ có hơi dài. Đây mới là lý do chính Dương Thiên lựa chọn nhiệm vụ này.

Hoàn thành xong thủ tục, Dương Thiên cầm theo giấy nhiệm vụ rời đi. Chờ hắn khuất bóng, Hạ Chỉ Nghiên mới xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn theo.

- Ta phải đối diện với hắn như thế nào đây?

Có giấy thông hành, Dương Thiên thuận lợi rời khỏi Thanh Linh Môn. Có hoàn thành nhiệm vụ hay không không quan trọng, hắn chỉ muốn du ngoạn một chuyến cho thỏa thích mà thôi. Khôi phục lại dung mạo vốn có, Dương Thiên liền chọn ra nơi phù hợp để đi.

Bản đồ sơ bộ của Phàm Vũ Giới đã nằm trong đầu Dương Thiên. Nơi đầu tiên hắn muốn đến là Tuyết Tinh Sơn. Nghe nói nơi đó quanh năm bị băng tuyết bao phủ, cứ cách một đoạn thời gian lại có người tìm thấy Tam Thải Băng Liên. Thứ này có giá trị rất lớn, thường được dùng trong luyện chế đan dược, công dụng chính là gia tăng tỉ lệ dung hợp giữa các thành phần khác nhau, đề cao phẩm chất.

Dựa theo tốc độ của Dương Thiên, từ Thanh Linh Môn đến Tuyết Tinh Sơn cần hao tốn 15 ngày thời gian. Một đường phi hành, đến ngày thứ 9, Dương Thiên gặp phải một nhóm người từ nơi khác đến, mục tiêu cũng chính là Tuyết Tinh Sơn.

Nhóm người này bao gồm 3 nam một nữ. Nữ nhân dung mạo miễn cưỡng tính là xinh đẹp, vóc dáng lồi lõm, nhìn có hơi lẳng lơ. Ba nam nhân kia trên người có rất nhiều vết sẹo do binh khí tạo thành, nhìn qua rất đáng sợ. Vừa trông thấy Dương Thiên, một người đã tiến lên hỏi:

- Vị đạo hữu này, có phải ngươi cũng đang trên đường đến Tuyết Tinh Sơn hay không?


Dương Thiên thản nhiên gật đầu:

- Đúng vậy?

- Chúng ta cũng muốn đến đó, vừa hay lại tiện đường, ngươi có muốn đi cùng hay không? Trên đường đi có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Dương Thiên trực tiếp cự tuyệt:

- Ta trước nay độc lai độc vãng, không quen đồng hành cùng người khác. Cáo từ.

Nói xong hắn liền phóng đi với tốc độ rất nhanh, không để bốn người kia có cơ hội nói thêm gì nữa. Nữ nhân tức giận mắng to:

- Chỉ là một tên Trúc Cơ sơ kỳ, có gì mà phách lối.

Dương Thiên biểu lộ ra tu vị chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ. Đây là thói quen của hắn để tồn tại trong Tu Chân Giới khốc liệt này, nhất định không được để người khác biết được thực lực thật sự của mình.

Một nam nhân gương mặt già dặn, dường như là kẻ đứng đầu trong bốn người, lắc đầu nói:

- Tứ muội, hắn không muốn hợp tác thì thôi, chúng ta cũng không cần phải ép buộc họ. Nghe nói Ngũ Thải Băng Liên sắp hoàn toàn thành thục, chúng ta nhất định phải đến kịp lúc.

Bốn người gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất phóng đi. Bọn họ không để ý gần đó có một con hạt giấy nhỏ đang ẩn mình. Dương Thiên núp ở một nơi rất xa, khóe miệng vẽ lên nụ cười:

- Ngũ Thải Băng Liên, rất thú vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận