Phong Lưu Chân Tiên

Thái sư thúc tổ không nói gì mà nhìn qua Lý Cẩn, ý bảo hắn giải thích mọi chuyện. Lý Cẩn gật đầu rồi nói:

- Bọn ta đã sắp xếp xong mọi chuyện. Ba ngày sau, toàn bộ thế lực của đám người Hàn trưởng lão tập trung tại Thanh Linh Đài. Rất có thể tên thái thượng trưởng lão kia của Dị Linh Môn cũng sẽ đến tham dự.

Thanh Linh Đài nằm trên đỉnh núi cao nhất của Thanh Linh Môn. Nơi này có một cái Tụ Linh Trận do chính Thanh Linh Tử, người sáng lập Thanh Linh Môn tạo ra. Thanh Linh Đài truyền lại qua các đời, là nơi các trưởng lão có quyền lực lớn hoặc có nhiều cống hiên cho môn phái tu luyện.

Ngoài Tụ Linh Trận ra, Thanh Linh Tử còn dựng lên rất nhiều trận pháp phòng ngự cùng công kích khác để bảo vệ nó. Thái sư thúc tổ hẳn là muốn mượn nhờ những trận pháp này áp chế đám người Hàn trưởng lão cùng tên Dị Linh Môn kia.

Dương Thiên không biết về lịch sử của Thanh Linh Môn, hắn cũng chẳng quan tâm đến Thanh Linh Đài gì đó.

- Tốt, các ngươi đã chuẩn bị xong, vậy ba ngày nữa chúng ta sẽ ra tay.

Dương Thiên đứng dậy, đang định đi ra ngoài thì đã nghe tiếng Thái sư thúc tổ gọi lại:

- Khoan đã, chúng ta vẫn chưa nói xong, còn về kế hoạch…

Dương Thiên che miệng ngáp:


- Kế hoạch các ngươi tự lo liệu, hiện tại ta còn có việc, cáo từ.

Dương Thiên vừa dứt câu liền biến mất, để lại ba người ngẩn ngơ nhìn nhau. Lý Cẩn nhìn Thái sư thúc tổ hỏi:

- Sư thúc, người này thực sự đáng tin sao?

Thái sư thúc tổ cười khổ:

- Ta và hắn chỉ mới gặp mặt một lần, vốn không có gì là chắc chắn. Nhưng tu vị của hắn rất lợi hại, nếu có hắn tham dự, khả năng giành chiến thắng sẽ rất cao. Bàn Phi, ngươi nghĩ sao?

Bàn Phi im lặng không nói. Hắn biết, Thái sư thúc tổ vẫn luôn cho rằng Dương Thiên ẩn tàng tu vị để âm thầm trà trộn Thanh Linh Môn. Nhưng Bàn Phi lại nghĩ khác, nếu Dương Thiên ẩn tàng tu vị, cần gì phải vì trốn tránh Hàn trưởng lão mà đồng ý gia nhập phe của hắn. Vị chủ nhân này rất có thể là hóa thân của một đại năng nào đó ở Linh Giới nên mới có tốc độ tăng tiến tu vị kinh khủng đến bậc này. Những chuyện này, Bàn Phi quyết định không nói ra, vì nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng.

Thái sư thúc tổ còn tưởng Bàn Phi không có câu trả lời liền thở ra một hơi:

- Chưởng môn, ngươi yên tâm đi, ta đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu, cũng không phải hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.


Nghe được lời này của Thái sư thúc tổ, Lý Cẩn vui mừng nói:

- Sư thúc, ta biết ngươi chắc chắn vẫn có cách mà. Ha ha, trời không tuyệt Thanh Linh Môn ta.

Thái sư thúc tổ nhìn Lý Cẩn đắc ý cười to, trong lòng thầm than:

- Một tên vô dụng như hắn tại sao lại được sư huynh chọn làm chưởng môn. Ài, mặc kệ, hiện tại sư huynh không có ở đây, ta đành thay hắn giải quyết mọi việc. Còn chức vị chưởng môn này, sau khi hắn trở về, nhất định phải bàn bạc lại.



Dương Thiên thật sự có việc quan trọng cần làm. Hắn có thể cảm ứng được, trong vòng 3 ngày, Tiểu Sư nhất định sẽ thức tỉnh. Nói cách khác, hắn cần tìm một nơi phù hợp cho nó. Tiểu Sư là Thần Thú hàng đầu, một khi nó thức tỉnh, toàn bộ linh khí trong một khu vực rộng lớn sẽ bị hút sạch để phục vụ cho quá trình này. Nếu có tu sĩ nào ở gần đó, chắc chắn là sẽ hút thành xác khô.

Lỡ như chết một vài người thì cũng thôi, nhưng sẽ khiến Tiểu Sư hút phải một phần linh khí hỗn tạp của những tu sĩ cấp thấp kia, ảnh hưởng đến quá trình phát triển sau này của nó.

Nơi mà Dương Thiên chọn chính là Tuyệt Mệnh Sơn Cốc. Vì mức độ nổi tiếng cùng nguy hiểm của nó, thỉnh thoảng chỉ có vài con hung thú chưa đạt đến nhất cấp mới dám bén mảng đến.


Phi thân xuống vách núi, Dương Thiên dùng ngón tay vẽ vài cái lên vách núi, cắt ra một cái hàng động lớn. Tiếp theo, hắn dùng Phá Thiên bố trí một cái Tụ Linh Trận cỡ nhỏ, tập hợp thiên địa linh khí về một chỗ rồi đặt Tiểu Sư vào vị trí trung tâm.

Mọi việc xong xuôi, Dương Thiên tìm một nơi gần đó kiên nhẫn chờ đợi. Tu Chân Giả một lần nhắm mắt tu luyện có thể kéo dài hàng trăm năm. Đối với hắn mà nói, ba ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt. Sáng ngày thứ 3, một cơn lốc linh khí khổng lồ xuất hiện. Từ bên trong cơn lốc, từng giọt linh khí được Tụ Linh Trận cô đặc lại nhỏ vào bên trong, cung cấp năng lượng cho Tiểu Sư.

Hai mắt Dương Thiên mở ra quan sát, chỉ cần có biến cố hắn sẽ lập tức ra tay. Tiểu Sư đáng lẽ đã phải thức tỉnh từ rất lâu, nhưng do trận chiến kia khiến nó cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, đến tận lúc này mới hoàn toàn tiếp nhận hết truyền thừa.

Thời gian kéo dài, tất nhiên sẽ không giống với truyền thừa thông thường. Cụ thể thế nào Dương Thiên cũng không đoán ra được, đành phải dựa vào tạo hóa của Tiểu Sư mà thôi.

Linh khí liên tục chảy vào, bộ lông của Tiểu Sư tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Mỗi tia sáng mang theo sự sắc bén đang kinh ngạc, đen núi đá chém ra từng cái rảnh sâu. Dương Thiên đưa tay đón đỡ mua tia sáng, cau mày:

- Đây là hình thái sơ khai của Kim Chi Lực?

Kim Chi Lực, một trong Ngũ Hành Tiên Lực, từ nó phân ra vô số các loại sơ cấp linh lực cùng cao cấp linh lực như Xuyên Kim Lực, Toái Thạch Lực. Dương Thiên dùng từ hình thái sơ khai bởi vì hắn cũng không rõ đây là loại linh lực nào. Nhớ lại lần đầu hắn gặp Tiểu Sư, tên này cũng dùng một loại thuộc tính Kim linh lực công kích hắn.

Bách Biến Thần Sư, hai chữ Bách Biến có ý nói về sự đa dạng trong linh lực của bọn chúng. Mỗi loại Thần Thú đều có một hay nhiều loại linh lực nhất định. Như Tất Phương thuần Hỏa linh lực, Nghi Thủy thuần Thủy linh lực, Tam Thiên Thú là Quang, Ám, Lôi ba loại linh lực.

Bách Biến Thần Sư thì khác, bọn chúng tuy cùng chủng tộc nhưng lại tu luyện linh lực không giống nhau. Như con sư tử già kia là Vô Sắc Diệt Lực, thuộc về Hủy Diệt Lực, Tiểu Sư chính là Kim Chi Lực.

Nhưng tia sáng kia chỉ là linh lực dư thừa trong người nó phát ra, Dương Thiên cũng không thể đoán được tu vị chính xác của nó khi thức tỉnh. Nhưng có một điểm hắn có thể chắc chắn, Tiểu Sư sau khi tiếp nhận truyền thừa, tu vị sẽ không thua kém hắn là bao, thậm chí đạt đến FJjOBMt Phân Thần kỳ.


Đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu, Tiểu Sư càng mạnh, Dương Thiên tất nhiên càng vui mừng. Nhưng nếu nó đạt đến Phân Thần kỳ, cộng thêm thân phận đỉnh cấp Thần Thú, chắc chắn sẽ bị pháp tắc của Phàm Vũ Giới bài xích, lập tức nghênh đón thiên kiếp phi thăng Linh Giới.

- Tiểu Sư, hi vọng ngươi không thực sự đạt đến Phân Thần kỳ, nếu không, chúng ta đành phải tạm chia tay một thời gian a.

Đáp lại lời than thở của hắn là một tiếng gầm to cùng cột sáng màu vàng đâm thẳng lên bầu trời. Mây trắng bị đánh ra một lỗ hổng lớn, bầu trời chuyển sang màu đen, mây đen bắt đầu kéo đến, cố gắng che lấp cột sáng màu vàng kia.

Nhìn thấy một màn này, Dương Thiên vẻ mặt rất khó coi:

- Đây…Thực sự là độ kiếp phi thăng a.

Khi hắn muốn đột phá Phân Thần kỳ thì lại thất bại, khi hắn muốn Tiểu Sư đừng đến thì nó lại thành công. Mọi chuyện đã đến bước này, Dương Thiên cũng không còn gì để nói. Với sức mạnh Thần Thú, cho dù thiên kiếp có mạnh hơn so với tu sĩ bình thường rất nhiều, nó cũng sẽ dễ dàng vượt qua được.

Mây đen hội tụ ngày một nhìn, từng tia sét từ bên trong lóe lên, uy thế vô cùng khủng bố. Khác với lựa chọn của tu sĩ thông thường là chờ đợi thiên kiếp giáng xuống để chống đỡ. Tiểu Sư gầm lên một tiếng nữa, thân hình biến lớn, dài hơn 3 mét, bốn chân vững chắc, cặp cánh phía sau lưng dang rộng, bay thẳng về phía kiếp vân.

Viên ngọc trên trán nó từ vô sắc chuyển sang thuần sáng vàng kim rực rỡ. Ngay trước viên ngọc, một quang cầu xuất hiện, phóng ra vô số tia sáng màu vàng. Kiếp vân uy thế kinh người kia vậy mà bị những tia sáng kia đánh tan tác, nhanh chóng biến mất, trả lại bầu trời trong xanh.

Tiểu Sư cất tiếng cười trẻ con đắc ý, phối hợp với bộ dạng Thần Thú của nó có chút không phù hợp. Dương Thiên lắc đầu:

- Chỉ là chút thiên kiếp cỏn con, có cần phải vui vẻ đến như vậy hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận