Phong Lưu Chân Tiên

Long Chiến Thiên phất tay, bốn tấm thẻ bài từ trên cao rơi xuống. Bốn người vẫn đứng yên bất động tại chỗ, dùng Khống Vật Thuật tùy tiện chọn lấy một tấm cho mình.

Dương Thiên cầm lấy thẻ bài, lật mặt trước lên, bên trên có khắc một chữ “nhất” đang phát sáng. Hắn quay đầu nhìn qua, phát hiện tên Đại Thừa trung kỳ kia cũng đang cầm một tấm thẻ có chữ nhất tương tự như mình. Tên kia nhìn qua Dương Thiên rồi lắc đầu thở dài, cùng là Đại Thừa trung kỳ nhưng trạng thái của Dương Thiên tốt hơn hắn rất nhiều. Hơn nữa cho dù có chiến thắng, sớm muộn cũng phải đối mặt với một trong hai tên Đại Thừa trung kỳ, hắn mới không thèm làm loại chuyện ngu ngốc như vậy.

Tên Đại Thừa trung kỳ kia bước ra phía trước, nhìn về phía Long Chiến Thiên đang ở trên cao nói to:

- Long Chiến Thiên tộc trưởng, lúc xảy ra không gian bạo liệt ta đã vô tình bị thương rất nặng, hiện tại không còn năng lực chiến đấu. Vì vậy cuộc đấu lần này ta chấp nhận chịu thua.

Lâm trận rút lui đối với Long Tộc là hành động rất đáng khinh thường, nhưng đối với hắn tính mạng mới là quan trọng nhất. Long Chiến Thiên cũng không đưa ra luật gì để bảo đảm tính mạng người tham gia, nói rõ tên kia không ngăn cấm việc “lỡ tay” trong khi thi đấu. Mục đích tham dự nghi lễ này của hắn chính là nguồn tài nguyên khổng lồ của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc mà Long Chiến Thiên sở hữu, nếu mạng còn giữ không được, những tài nguyên kia có lợi ích gì?

Long Chiến Thiên cũng có chút bất ngờ, hắn không nghĩ đến lại có kẻ chấp nhận mang tiếng hèn nhát để rút lui. Bất quá, về tình về lý, Long Chiến Thiên không có lý do gì để giữ tên Đại Thừa trung kỳ này lại. Hắn gật đầu nói:

- Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không miễn cưỡng nữa. Ngươi vì tham gia nghi lễ lần này mới bị thương, sẽ có Luyện Dược Sư của tộc chúng ta đưa ngươi đi chưa thương. Sau khi bình phục có thể tùy tiện chọn một món bảo vật bên trong bảo khố.

Lời nói của Long Chiến Thiên khiến nhiều người ồ lên kinh ngạc. Bảo khố chính là cấm địa của Long Tộc, bên trong cất giữ rất nhiều bảo vật quý hiếm, Long Chiến Thiên lại dám để cho một tên ngoại tộc tùy tiện tiến vào chọn một món, quả thực có chút rộng rãi a.


Long Chiến Thiên làm như vậy mục đích chính là xoa dịu mọi người vì biến cố vừa mới xảy ra, đồng thời thể hiện sự hào phóng rộng rãi của hắn. Nhưng phía sau lưng, Long Chiến Thiên âm thầm truyền âm cho Long Chiến Thần:

- Những việc tiếp theo không cần ta phải nói nữa chứ?

Long Chiến Thần đứng lên, gật đầu:

- Yên tâm, ta biết phải làm thế nào, nhất định sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào khiến người khác nghi ngờ.

Phân thân bị giết, Long Chiến Thần không bày tỏ thái độ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hắn xem đây như cơ hội trút giận, ít nhất phải hành hạ tên kia một chút. Long Chiến Thần đứng lên, lóe một cái liền biến mất. Tên Đại Thừa trung kỳ kia không ngờ Long Chiến Thiên lại độc ác như vậy, hắn vẫn đang vui vẻ chờ Luyện Dược Sư chữa thương, sau đó đi đến bảo khố lựa chọn bảo vật.

Tên Đại Thừa trung kỳ kia cảm tạ xong liền có người đến dẫn hắn rời đi. Vì đối thủ đã bỏ cuộc, Dương Thiên đương nhiên lọt vào vòng tiếp theo mà không cần giao đấu với ai. Hắn được mời đến một vị trí khá sang trọng bên trên quảng trường để quan chiến.


Đối với trận chiến giữa hai tên Đại Thừa hậu kỳ, Dương Thiên tỏ ra không có bao nhiêu hứng thú. Cho dù là phân thân của Long Chiến Thần cũng không phải đối thủ của hắn, hai tên Đại Thừa hậu kỳ tầm thường thì tính là gì. Dương Thiên kiêu ngạo, nhưng hắn có tiền vốn để kiêu ngạo.


Long Chiến Thiên đưa tay ra hiệu, những người đứng ở góc quảng trường lập tức kích hoạt trận pháp bảo vệ. Đại Thừa kỳ chiến đấu, sức công phá khó có thể đoán định, vì vậy bọn họ trực tiếp sử dụng trận pháp phòng ngự mạnh nhất ở nơi này để đảm bảo khán giả đang quan chiến không bị cuốn vào trận chiến.

Hai mắt Dương Thiên khép hờ, bộ dạng giống như đang ngủ. Những âm thành reo hò cổ vũ hay chấn động từ bên trong trận pháp phát ra dường như chẳng ảnh hưởng chút nào đến hắn. Hắn cứ như vậy “ngủ”, mãi cho đến khi một tiếng nổ cực lớn phát ra, cả quảng trường chấn động dữ dội. Dương Thiên nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra nhìn xuống phái dưới.

Bên trên sàn đấu, một con rồng màu lục lam rất lớn đang bay lượn, không ngừng phát ra từng tiếng long ngâm như đang reo mừng chiến thắng. Cách đó không xa là một núi băng khổng lồ cao đến đỉnh của trận pháp phòng ngự. Bên trong núi băng, một con rồng khác đã bị cắt thành nhiều mảnh rồi đóng băng lại, không nhìn được cụ thể thuộc về nhành nào của Long Tộc.

Dương Thiên mỉm cười:

- Xem là tên này nhất định thuộc về Vương tộc của Tuyết Lục Hàn Long Tộc. Ừm, Băng linh lực rất mạnh, nhưng so ra vẫn kém hơn Hàn Băng Thần Thể của Vận nhi nhiều lắm.

Nhắc đến Vương Vận, Dương Thiên không khỏi cảm thán một lúc. Hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, không cần chờ người đến thông báo liền thoải mái đứng lên, nhảy xuống sàn đấu.

Lúc này, trận pháp đã được mở ra, núi băng cùng những vết tích do trận chiến gây ra cũng đã được dọn dẹp. Hai tên Thổ Long tạp dịch đang dùng Thổ hệ pháp thuộc đem sàn đấu trở lại như ban đầu. Tên Đại Thừa hậu kia cũng đã khôi phục lại nhân hình, nhìn Dương Thiên khinh thường nói:

- Ngươi không bỏ cuộc?


Ý tứ của hắn chính là ám chỉ tên Đại Thừa trung kỳ kia đã bỏ cuộc, tại sao Dương Thiên vẫn còn liều mạng tham dự? Đối với câu hỏi này, Dương Thiên chỉ thản nhiên đáp:

- Tại sao phải bỏ cuộc. Chỉ cần thắng được ngươi, ta có thể ôm mỹ nhân trở về, trở thành con rể của Long Chiến Thiên tộc trưởng, tương lai chắc chắn có thể bước vào Độ Kiếp kỳ.

Tên Đại Thừa hậu kỳ kia cười nhạt:

- Ngươi cho rằng mình có thể thắng được ta hay sao?

Dương Thiên cũng cười:

- Không thử thì làm sao biết được. Đừng cho rằng ta không nhìn ra, ngươi cho dù thắng nhưng cũng đã bị thương khá nặng, linh lực hao tổn nghiêm trọng, nói không chừng đến bản mệnh tuyệt kỹ cũng không thể sử dụng được.

Những gì Dương Thiên nói đều là thật, tên Đại Thừa hậu kỳ kia tuy tỏ vẻ bình thản nhưng lại đang chịu thương thế không nhẹ. Chính vì lý do đó hắn mới mở miệng khuyên Dương Thiên bỏ cuộc. Nếu lúc này vẫn cố gắng đấu tiếp, cho dù có chiến thắng Dương Thiên thì vết thương của hắn cũng sẽ nặng hơn một bậc, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này.

- Ngươi không sợ chết?

Dương Thiên phất tay:


- Đừng nói những điều nhàm chán như vậy. Nếu muốn ngươi có thể lựa chọn bỏ cuộc. Yên tâm đi, mạng sống mới là quan trọng, ta sẽ không cười ngươi a.

Thái độ khinh thường kèm theo một chút châm chọc của Dương Thiên thực sự khiến hắn nổi giận. Từ khi hắn bước vào Đại Thừa kỳ đến nay, chưa từng có ai dám tỏ thái độ này trước mặt hắn. Sát khi từ người tên Đại Thừa hậu kỳ kia tỏa ra, Dương Thiên cũng cảm nhận được:

- Thế nào? Rốt cuộc cũng muốn đánh rồi sao? Vậy mau đánh nhanh một chút, ta còn muốn sớm gặp mặt cô dâu tương lai a.

- Ngươi muốn chết.

Tên Đại Thừa hậu kỳ kia cực kỳ phẫn nộ, hắn bất chấp thương thế, mở miệng phun ra một ngụm Long Tức. Do thương thế quá nặng, bản thân hắn đã không còn khả năng vận dụng bản mệnh tuyệt kỹ, Long Tức có thể xem như là kỹ năng mạnh nhất hiện tại. Vừa mở màn liền sử dụng nó chứng tỏ tên này muốn dùng một chiêu giải quyết nhanh gọn Dương Thiên, tránh cho thương thế trở nên nặng hơn. Cho dù phẫn nộ vẫn có thể đưa ra quyết định chính xác, tên này đạt đến Đại Thừa hậu kỳ quả nhiên không phải là do may mắn.

Một tên Đại Thừa trung kỳ bất ngờ bị một tên Đại Thừa hậu kỳ tấn công bằng Long Tức, kết quả đương nhiên không cần phải nghĩ. Nhưng là, Dương Thiên không phải là một tên Đại Thừa trung kỳ bình thường.

Một luồng khí màu lục lam bay đến chỗ Dương Thiên. Trong luồng khí này có thể thấy được ngoài nhiệt độ cực hàn còn có một cỗ cảm giác kỳ dị. Tuyết Lục Hàn Long, chữ lục ở đây chính là ám chỉ một loại linh lực đặc biệt ẩn chứa trong Băng linh lực của bọn hắn. Cụ thể nó lợi hại ở điểm nào, phải tự thân thể nghiệm mới biết được.

Dương Thiên điểm một ngón tay về phía trước mặt, một ngọn lửa màu đỏ rực xuất hiện rồi bùng cháy dữ dội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận