Phong Lưu Chân Tiên

Trung niên nhân mở miệng cố gắng nói chuyện nhưng chỉ ú ớ không nói được thành tiếng.

- Sao ngươi không trả lời, có phải là vẫn chưa hiểu hay không?

Trung niên nhân vẻ mặt đỏ bừng, khua tay múa chân. Mộc mẫu rốt cuộc chịu không được, tiến lên nói giúp:

- Dương Thiên, thả hắn ra đi, nếu không có thể xảy ra án mạng.

Dương Thiên gật đầu, nhạc mẫu đại nhân đã có lời, không thể không nể mặt. Trung niên nhân được thả xuống, vẻ mặt đỏ bừng, tức giận chỉ tay vào Dương Thiên:

- Ngươi muốn làm gì, có tin ta gọi cảnh sát đến bắt ngươi hay không?

Dương Thiên nhún vai:

- Ngươi có thể gọi, ta cũng muốn biết không khí ở cục cảnh sát là như thế nào.

Trung niên nhân không tiếp tục nói nữa, lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Dương Thiên cũng không ngăn cản hắn, nghe Lý Bàn nói cục cảnh sát có một vị hoa khôi rất xinh đẹp, nên nhân cơ hội này đến gặp nàng một phen. Có điều cũng không nên để tên này tiếp tục đến làm phiền Mộc Vũ Hàm. Dương Thiên cũng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chính Long:

- Thiếu gia, là ta.

- Ngươi đến quán ăn lần trước, cũng là tên lần trước. Cho hắn một bài học, đừng để hắn tiếp tục đến đây làm phiền nữa.

- Thiếu gia, có cần ta khiến hắn biến mất không? Việc này ta có thể xử lý một cách kín đáo, không để ai hay biết.

- Không cần, dù gì hắn cũng là nhạc phụ của ta, không nên tuyệt tình như vậy. Nhưng nhớ là đừng để các nàng biết. Còn nữa, nếu có cảnh sát đến bắt ta, ngươi không cần ngăn cản.

Tiêu Chính Long kinh ngạc, với thân phận của Dương Thiên, còn có người dám đến bắt hắn sau. Đây là chủ ý riêng của Dương Thiên, hắn tất nhiên không dám phản bác. Dương Thiên tắt điện thoại, quay lại nhìn hai người Mộc Vũ Hàm:

- Không có việc gì, nhưng có lẽ tối nay ta không thể ăn tối tại đây được rồi.

Mộc Vũ Hàm rất lo lắng:

- Dương Thiên, ngươi mau đi trước, hắn có quan hệ rất tốt với cục trưởng cục cảnh sát. Lát nữa sẽ có người đến bắt ngươi.


- Vậy sao, ngươi yên tâm, hắn cũng không thể làm gì được ta. Nhưng bữa tối nay bị lỡ hẹn, ngươi có phải hay không nên đền cho ta một cuộc hẹn khác.

Mộc Vũ Hàm câm nín, tên này sắp bị bắt đến nơi vẫn còn tâm trạng trêu đùa nàng.

- Sao vậy, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ, không có cửa đâu, tối thiểu cũng phải đáp ứng đi chơi với ta một lần a.

Dương Thiên một bên huyên thuyên, Mộc Vũ Hàm cũng mặc kệ hắn, thầm nghĩ: “Ta sao phải lo lắng cho hắn chứ?”.

Một lúc sau, có hai người cảnh sát tiến vào, trung niên nhân liền vội nói:

- Hai vị đồng chí, chính là người này vừa rồi hành hung và đe dọa ta, các ngươi nhất định phải xử lý hắn.

Hai người nhìn Dương Thiên, nói:

- Việc vừa rồi hắn nói là thật?

- Có thật hay không các ngươi đồng thời đưa ta về thẩm vấn là được, không nên lãng phí thời gian.

Trung niên nhân cùng hai tên cảnh sát ngẩn ra, người này hình như rất muốn đến cục cảnh sát a, hắn nghĩ đó là nhà nghĩ sao?

Mộc Vũ Hàm tức giận dậm chân, tên này là đang có ý trêu chọc nàng sao?

Dương Thiên vẻ mặt trêu tức trung niên nhân, hai tên cảnh sát cũng tiến lên dẫn hắn đi ra, nếu hắn đã muốn đến, vậy để cho hắn thưởng thức mùi vị bị thẩm vấn một lần đi, dù sao cục trưởng cũng đã có lời dặn.

Dương Thiên đi ra đến cửa liền quay lại kêu to:

- Vũ Hàm, ta vì ngươi bị bắt vào cục cảnh sát, ngươi cũng nên bồi thường cho ta a.

Mộc Vũ Hàm trợn mắt, tên này thực sự cho là cục cảnh sát chỉ là khu nghĩ dưỡng của hắn sao, bất quá vẫn không tự chủ được nói nhỏ:

- Nếu ngươi bình an đi ra, ta sẽ nhận lời mời của ngươi.

Dương Thiên thính lực tốt cỡ nào, sao có thể không nghe thấy. Trong lòng mừng rỡ, nhạc phụ đại nhân tuy rất xấu xa nhưng đã giúp hắn không ít, sau này phải nói với Tiêu Chính Long hảo hảo “Chiếu cố” hắn nhiều một chút.


- Ta đã nghe thấy, Vũ Hàm, đợi ta trở về a.

Mộc Vũ Hàm tức giận quay đi, nhìn thấy Dương Thiên vẻ mặt tự tin, không hiểu sao nàng cảm thấy rất an tâm. Trung niên nhân vẫn đừng một bên tức tối nhìn Dương Thiên, hắn quyết định nói với cục trưởng giáo huấn Dương Thiên thật tốt, tốt nhất là giam giữ mười ngày nửa tháng.

Trung niên nhân nhìn thấy xe cảnh wwBUbn0 sát rời đi, định quay lại tiếp tục uy hiếp Mộc Vũ Hàm liền thấy một đám người bước vào. Hắn nhận ra người dẫn đầu, vội chạy đến:

- Tiêu lão đại, đã lâu không gặp. Ngươi hôm nay đến đây là có việc gì.

Tiêu Chính Long ngẩn ra:

- Ta với ngươi trước đây có quen biết.

- Thực sự là quý nhân hay quên. Cách đây không lâu ta đã có dịp gặp ngài trong một buổi tiệc.

Tiêu Chính Long vẻ mặt bí hiểm:

- Vậy sao, rất tốt. Ta hiện tại cũng muốn ngươi phối hợp một chút.

- Tiêu lão đại có việc cần giúp, ta tất nhiên không từ chối.

Tiêu Chính Long quay lại nhìn mấy thuộc hạ phía sau lưng:

- Mang hắn đi.

Trung niên nhân thấy sự tình có điểm không ổn vội kêu to:

- Tiêu lão đại, có việc gì từ từ hẳn nói, ta hình như không có đắc tội với ngươi.

Tiêu Chính Long cũng mặc kệ hắn, quay lại cúi chào hai người Mộc Vũ Hàm. Hai người lần trước đã gặp qua Tiêu Chính Long nhưng cũng không nghĩ hắn có địa vị cao như vậy. Xem ra Dương Thiên thực sự không đơn giản.

Mộc Vũ Hàm không nhịn được hỏi:


- Dương Thiên đã bị cảnh sát bắt đi, ngươi mau tìm cách cứu hắn.

- Mộc tiểu thư, việc này ngươi không cần lo lắng, cục cảnh sát sẽ không động được một sợi tóc của thiều gia.

Nói xong liền dẫn theo trung niên nhân đi ra ngoài.

Dương Thiên hiện tại đang ngồi trong phòng thẩm vấn, hắn rất thất vọng. Chẳng lẽ tin tức của Lý Bàn bị sai lệch, hắn đã dùng thần thức quan sát rất kĩ cục cảnh sát, co vài vị không tệ những cũng không đến mức xinh đẹp như Lý Bàn đã nói.

Một tên cảnh sát cầm theo vài tờ giấy đi đến, ngồi đối diện với Dương Thiên, bắt đầu hỏi:

- Tên?

- Khoan đã, nếu chỉ có ngươi hỏi ta thì không công bằng. Như vậy đi, ngươi hỏi ta một câu sau đó liền để ta hỏi lại một câu. Thế nào?

Tên cảnh sát dở khóc dở cười, tình huống như vậy hắn còn là lần đầu gặp phải, giữ vẻ mặt nghiêm túc:

- Yêu cầu ngươi hợp tác, đây không phải là chỗ để đùa giỡn.

- Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi.

- Ngươi có thể không trả lời, nhưng như vậy tội của ngươi sẽ càng thêm nặng.

Thấy tên cảnh sát khó chơi, Dương Thiên cũng không tiếp tục làm khó hắn:

- Như vậy đi, ta sẽ trả lời hết các câu hỏi của ngươi, sau đó ta hỏi ngươi chỉ 3 câu thôi. Thế nào?

Tên cảnh sát thấy Dương Thiên cũng biết điều, gật đầu:

- Được rồi, chỉ cần không phải chuyện bí mật, ta có thể trả lời ngươi.

- Tên?

- Dương Thiên.

- Tuổi

- 20




- Lý do đánh người?

- Hắn đe dọa bạn gái của ta, tất nhiên phải đánh hắn.

- Ngươi không biết hành hung cùng đe dọa người khác là phạm tội sao?

- Việc này để sau hẳn nói, bây giờ ngươi cũng nên trả lời câu hỏi của ta rồi chứ.

Tên cảnh sát gấp lại tập tài liệu, gật đầu:

- Hiện tại ngươi có thể hỏi, nhanh chóng một chút, ta còn có việc.

- Tốt lắm, nghe nói ở cục cảnh sát này có một vị mỹ nữ rất nổi tiếng, ta tại sao không nhìn thấy nàng?

Tên cảnh sát kia ngẩn ra, tên này đến đây là vì mỹ nữ sao, không phải hắn nói đã có bạn gái sao?

- Không phải ngươi đã có bạn gái sao?

- Việc này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần trả lời 3 câu hỏi của ta là được.

- Ý của ngươi là Lưu Ly, nàng không có ca vào buổi tối nên tất nhiên là không có mặt ở đây.

Dương Thiên vỗ tay vào đầu:

- Đúng vậy a. Sao ta lại không nghĩ đến việc này. Vậy nàng hiện tại đã có bạn trai chưa? Tính cách của nàng như thế nào?

- Ngươi có ý tưởng với nàng sao, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định đó đi.

- Không cần nhiều lời, ngươi chỉ cần trả lời ta là được.

- Nàng hiện tại chưa có bạn trai, nhưng nghe nói có quan hệ rất tốt với đội trưởng đội phòng chống tội phạm công nghệ cao. Tính cách thì bình thường rất thoải mái, dễ chịu nhưng khi làm việc rất nghiêm túc, hơn nữa có chút nóng tính.

Dương Thiên gật đầu, cùng với tư liệu của Lý Bàn không sai biệt lắm. Tên này làm việc khá tốt, sau này đến Lý gia cũng nên giúp hắn nhiều hơn.

Trả lời xong câu hỏi của Dương Thiên, tên cảnh sát cũng đưng lên đi ra ngoài. Dương Thiên cũng lấy điện thoại ra bấm một dãy số, mỹ nữ hiện không có mặt tại đây hắn cũng không định tiếp tục ở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận