Toàn bộ Lam Sơn là một khối kiến trúc giống như cung điện, bao gồm rất nhiều những dãy nhà được chia làm từng khu, phân bổ từ sườn núi cho đến đỉnh núi. Trên đỉnh Lam Sơn chính là tiêu chí của Lam Vũ Tông, một thanh đại đao khổng lồ do toàn bộ linh lực tại Lam Sơn thông qua trận pháp ngưng tụ lại mà thành.
Đánh chú ý chính là thanh đại đao này từng đường nét đều rất rõ ràng, có thể thấy được từng hạo tiết nhỏ nhất ở trên đó, chính là hình ảnh một con yêu thú thuộc về giống yêu cầm, gồm chín cái đầu khác nhau. Dựa vào sự hiểu biết của Dương Thiên, không khó để nhìn ra đây cũng là một loại Thần Thú khá nổi danh, Cửu Đầu Điểu.
Cửu Đầu Điểu là Thần Thú song thuộc tính Lôi, Hỏa. Vì vậy trên thanh đao kia xuất hiện từng tia lửa điện, tỏa ra uy thế mạnh mẽ. Chỉ riêng một màn này đã chứng tỏ được phần nào sức mạnh của Thiên Đao Lôi Hỏa Trận, Lam Vũ Tông quả nhiên có điểm hơn người.
Bất quá, điều này chỉ khiến Dương Thiên đánh giá Lam Vũ Tông cao hơn một chút mà thôi, còn chưa đủ khiến hắn phải dè chừng. Nếu có Phá Thiên ở đây, muốn phá Thiên Đao Lôi Hỏa Trận cũng không quá khó khăn. Hiện tại xem ra phải tốn nhiều công sức hơn một chút.
Dùng trận pháp triệu hồi ra bản sao Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm, Dương Thiên cũng không sử dụng hai mảnh vỡ mà hắn thu được để gia tăng sức mạnh, thứ kia hiện tại có thể xem là con bài tẩy, để lại thì tốt hơn. Đưa kiếm về phía trước, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm đột nhiên kéo dài, chỉ thẳng về phía không trung, tựa như đâm xuyên qua bầu trời.
Đại kiếm quét ngang, một vết nứt hư không khổng lồ hiện ra, mang theo uy thế hủy diệt chém thẳng xuống Lam Sơn. Thiên Đao Lôi Hỏa Trận có tự chủ phòng hộ, phát hiện được uy hiếp đại đao lập tức bay lên, hóa thành một thanh đao dài hơn hàng trăm trượng mang theo lôi hỏa ngập trời đón đỡ một kiếm kia.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra. Lôi hỏa cùng linh lực màu đen của Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm va chạm, từng đợt sóng chấn động truyền ra. Cây cối gần đó bị thổi tung, mặt đất xung quanh bắt đầu sụp đổ, kể cả Lam Sơn có trận pháp bảo vệ cũng rung lên từng đợt.
Không gian xuất hiện một cái hố đen cực lớn, tỏa ra sức hút cực mạnh mang tất cả những thứ gần đó hút vào trong. Đất đá, cây cối cùng những thứ khác lần lượt bị hút vào bên trong hố đen, chỉ còn lại Lam Sơn trơ trọi, được trận pháp nâng đỡ lơ lửng giữa không trung. Lôi hỏa cùng linh lực màu đen không ngừng tấn công lẫn nhau. Lôi hỏa rất nhanh tỏ ra yếu thế, dần dần bị linh lực màu đen đánh tan. Dương Thiên khẽ cười:
- Không tệ, có thể dưới một kiếm Hoành Không của ta chống đỡ lâu như vậy, Thiên Đao Lôi Hỏa Trận danh tiếng không sai a.
Nhìn về mấy bóng đen vừa xuất hiện ngay trên đỉnh Lam Sơn, Dương Thiên nói tiếp:
- Các ngươi không cần trưng ra bộ mặt khó coi như vậy. Năm xưa Độ Kiếp kỳ, Thánh Thể kỳ thậm chí cao hơn ngã xuống dưới một kiếm này nhiều vô số. Ta tuy nay không bằng xưa nhưng có thể đỡ được mốt kiếm đã chứng minh nó rất lợi hại, không hổ là trận pháp trấn tông của Lam Vũ Tông.
Tên trên đỉnh Lam Sơn, một lão nhân đầu tóc bạc phơ, tay chống một cây gậy nhìn rất thô sơ. Hắn chậm rãi bay lên, đưa tay về phía trước nắm lại một cái. Linh lực màu đen cùng lôi hỏa đồng loạt biến mất, không gian cũng dần khôi phục lại. Hắn quay sang nhìn Dương Thiên, điềm đạm nói:
- Không biết Lam Vũ Tông ta có điểm nào đắc tội, khiến đạo hữu đến tận đây hưng sư vấn tội?
Dương Thiên lắc đầu:
- Hưng sư vấn tội thì không dám, ta đến đây để đòi người.
Lão nhân tỏ vẻ nghi hoặc:
- Ngươi muốn tìm người nào?
Dương Thiên dùng linh lực ngưng tụ ra một đạo ảo ảnh:
- Một vị bằng hữu của ta, gọi là Sở Từ. Hình như tên kia có biết.
Dương Thiên vừa nói vừa nhìn về một nam nhân trung niên đang đứng ở phía đằng xa. Khi nhắc đến hai từ Sở Từ, Dương Thiên nhìn ra vẻ mặt tên kia có chút thay đổi. Dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng hắn đã kịp nắm bắt được.
Lão nhân cũng nhận ra điều này, hắn bình thản nói:
- Lục Mặc, ngươi lên đây giải thích cho vị đạo hữu này nghe một chút đi.
Kẻ được gọi là Lục Mặc có chút giật mình, sau đó liền bay lên đứng bên cạnh lão nhân, chắp tay cúi chào:
- Thái thượng trưởng lão, chuyện là như thế này. Hai tháng trước đệ tử của ta có mang người đến một tòa thành nhỏ gọi là Vũ Hóa Thành để tuyển chọn để tử mới nhưng đã gặp một vài rắc rối. Trong lúc cãi nhau, đôi bên xảy ra xô sát, cuối cùng tên Sở Từ này xuất hiện, đem đệ tử của ta cùng tất cả những người thuộc Lam Vũ Tông giết chết. Ta đã bắt hắn về giao cho Chấp Pháp Đường xử trí. Kết quả thế nào, có lẽ không cần phải nói ra.
Lão nhân khẽ gật đầu, nhìn về phía Dương Thiên:
- Đạo hữu, mọi chuyện chính là như vậy. Lỗi đến từ phía hai bên, nhưng tên Sở Từ kia lại đem tất cả đệ tử của Lam Vũ Tông ta chém giết, hắn phải trả giá cũng là điều hiển nhiên.
Dương Thiên cười nhạt:
- Ta cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao ngươi có thể tu luyện đến cảnh giới này?
Lão nhân ngạc nhiên:
- Tại sao đạo hữu lại nói như vậy?
Dương Thiên thản nhiên:
- Tại sao một kẻ ngu ngốc như ngươi lại có thể tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, đáng lẽ phải sớm bị người khác giết chết rồi mới đúng. Hắn nói ngươi liền tin là thật sao, ta nói ta là lão tổ tông của Lam Vũ Sơn, vừa từ trên Tiên Giới hạ xuống đây ngươi có tin hay không?
Lão nhân vẫn không tức giận:
- Đạo hữu nói vậy là sai rồi. Lục Mặc là đệ tử của ta, đại trưởng lão đương nhiệm của Lam Vũ Tông. Lời của hắn đại diện cho toàn bộ Lam Vũ Tông, tất nhiên phải là sự thật. Hơn nữa, lời của người đồng tông lão phu không tin, chẳng lẽ lại đi tin lời của người ngoài.
Lão nhân nói nghe rất hợp lý, nhưng dụng ý ẩn sâu bên trong câu nói đó Dương Thiên có thể dễ dàng nghe được. Đại ý chính là “Bởi vì Lục Mặc là đại trưởng lão của Lam Vũ Tông, lời nói của hắn đại diện cho Lam Vũ Tông, cho nên dù hắn có nói sai cũng sẽ thành đúng”. Dương Thiên không khỏi bật cười nhìn hai người:
- Ta đúng là đã nhìn lầm, không nghĩ đến kẻ sống càng lâu, da mặt lại càng dày như ngươi. Nếu ngươi đã nói như vậy, chúng ta không cần tiếp tục bàn luận chuyện lý lẽ, cứ dùng thực lực để giải quyết. Trong mọi trường hợp, đây mới là cách giải quyết nhanh gọn nhất.
Lão nhân nhàn nhạt đáp:
- Đạo hữu, ngươi chắc chắn? Ta không phủ nhận một kiếm kia quả thực rất khủng bố. Nếu chỉ có một mình ta, muốn đỡ được nó cũng là chuyện rất khó khăn. Nhưng ngươi phải biết, sau lưng ta là toàn bộ Lam Vũ Tông, lại có thêm Thiên Đạo Lôi Hỏa Trận cùng vô tận linh lực mà Lam Sơn cung cấp, với sức của một mình ngươi thì không cách nào chiến thắng được.
Dương Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Lam Sơn:
- Đây chính là chỗ dựa của ngươi?
Lão nhân không đáp, bộ dạng không để Dương Thiên vào trong mắt. Dương Thiên gật đầu:
- Tốt, rất tốt. Đã rất lâu rồi mới có kẻ xem thường ta như vậy. Để ta xem thử, Lam Vũ Sơn của ngươi hôm nay có thể chống đỡ được bao lâu.
Lão nhân giật mình, cau mày nghĩ thầm: “Dương Thiên, danh tự này có chút quen thuộc, dường như ta đã nghe qua ở đâu rồi thì phải”.
Không đợi lão nhân nói gì, Dương Thiên liền tiếp:
- Có điều, ngươi đã quá xem thường một kiếm Hoành Không của ta rồi. Lẽ nào ngươi thực sự cho rằng, Thiên Đao Lôi Hỏa Trận có thể đỡ được nó mà không chút hao tổn nào sao?
Trong lòng lão nhân run nhẹ, mặt vẫn không biến sắc:
- Không cần hù dọa ta.
Dương Thiên mỉm cười:
- Ai hù dọa ngươi? Tự mình xem thử một chút đi.
Lão nhân không nói tiếng nào, thân hình khẽ động liền mang theo Lục Mặc biến mất. Dương Thiên không đuổi theo, hắn biết hai tên này tuy đứng đối diện với hắn nhưng vẫn có lực lượng của trận pháp bao bọc. Chỉ cần một ý nghĩ liền lập tức có thể trở lại bên trong Lam Sơn. Trận pháp có thể làm được điều này cần phải có đẳng cấp rất cao, cộng thêm việc nó có thể chuyển hóa nguồn linh lực gần như vô hạn do Lam Sơn cung cấp, người lập ra nó chắc chắn phải là đại tông sư hàng đầu Linh Giới.
Cũng chỉ có trận pháp cỡ này mới có năng lực chống đỡ được một kiếm Hoành Không của Dương Thiên. Tuy nhiên, giống như Dương Thiên đã nói với lão nhân kia, một kiếm đó chí ít cũng khiến nó hư hỏng hơn một nửa, rất nhiều mắt trận bị phá hoại, uy lực yếu đi rất nhiều. Muốn đem những hư hỏng này chữa trị cần tốn rất nhiều thời gian. Bất quá, Dương Thiên không có ý định cho bọn hắn thời gian.
Ở phía trên cao, linh lực bắt đầu âm thầm hội tụ mà không một ai phát hiện ra, Cửu Tinh Diệu Nhật dần dần được hình thành.