Phong Lưu Chân Tiên

Cửu Tinh Diệu Nhật dần hình thành, bất quá tất cả những chuyện này chỉ có một mình Dương Thiên biết. Tại trên đỉnh Lam Sơn, một đám người vẻ mặt khó coi đang đứng nhìn nhau. Khi nãy chính lão nhân đã kiểm tra, Thiên Đạo Lôi Hỏa Trận quả thực đã bị hư hỏng rất nặng, uy lực còn lại chưa đến 50 phần trăm. Nếu tiếp tục chịu thêm một kiếm nữa, nói không chừng sẽ hoàn toàn tan vỡ.

Lão nhân im lặng một hồi lâu không nói gì, hắn cũng cảm nhận được một kiếm của Dương Thiên rất lợi hại, nhưng không ngờ lại đến mức này. Khi nãy lúc hắn ra tay dập tắt lôi hỏa cùng loại linh lực màu đen kia, hai bên đều đã đấu tranh với nhau một hồi lâu nên lâm vào tình trạng suy yếu, cho nên bản thân hắn cũng không ý thức được trọn vẹn sức mạnh của một kiếm kia. Chỉ dựa vào tu vị Độ Kiếp Nhất Chuyển có thể chém ra một kiếm kinh thế như vậy, Dương Thiên chắc chắn không phải tu sĩ Độ Kiếp thông thường. Lão nhân tự vấn, với tu vị Độ Kiếp Nhị Chuyển của hắn, một đòn toàn lực có thể khiến Thiên Đao Lôi Hỏa Trận thành ra như vậy hay không? Câu trả lời không mấy khả quan.

Bất quá, hiện tại không phải lúc suy nghĩ đến những chuyện này. Một khi Thiên Đạo Lôi Hỏa Trận tan vỡ, Lam Vũ Tông sẽ lâm vào nguy cơ diệt tông. Thân là thái thượng trưởng lão, tông chủ lại không có mặt, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Muốn giải quyết vấn đề này chỉ có một cách, tuy rằng có điểm nguy hiểm nhưng lại là cách duy nhất tại thời điểm này.

Lam Vũ Tông có một loại bí thuật có thể liên kết sinh mạnh giữa toàn bộ đệ tử trong tông với Thiên Đao Lôi Hỏa Trận. Nhờ sự liên kết đó, bọn hắn có thể sử dụng linh lực của mình chữa trị cho nó, đồng thời đem uy lực công kích của Dương Thiên phân tán ra cho nhiều người cùng chống đỡ, vừa có thể bảo vệ trận pháp, vừa giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Khi nãy lão nhân đã âm thầm truyền tin cho những tên Độ Kiếp kỳ đại tu sĩ khác của Lam Vũ Tông, hiện tại cần tranh thủ chút thời gian đợi bọn hắn trở về.

Lão nhân âm thầm truyền âm cho tất cả những vị trưởng lão có mặt ở đây. Mọi người tiếp nhận mệnh lệnh xong, lập tức chia ra hành động, chỉ còn lại lão nhân và Lục Mặc đang đứng tại chỗ. Lão nhân chậm rãi nói:

- Lục Mặc, ngươi trước giờ hành sự cẩn trọng, ta chưa từng nghi ngờ điểm này. Nói cho ta biết, tại sao ngươi lại đắc tội với một tên Độ Kiếp kỳ lợi hại như vậy. Nếu chỉ vì lý do ngươi nói ra khi nãy, ta có lẽ phải xem xét lại vị trí đại trưởng lão ngươi đang ngồi.

- Thái thượng trưởng lão, tên Sở Từ đó là người sở hữu Thần Thể, hơn nữa còn là Thần Thể hàng đầu, Man Chi Thể.


Mọi chuyện đã đến nước này, Lục Mặc cũng không dám tiếp tục giấu giếm nữa mà đem toàn bộ mọi chuyện nói ra. Chính bản thân hắn cũng không biết sau lưng Sở Từ lại có một nhân vật khủng bố đến vậy. Lão nhân nghe xong cũng không biết nói gì cho phải. Lục Mặc cũng không làm gì sai, nếu phải nói rõ, cái sai duy nhất của hắn chỉ là quá đen đủi mà thôi. Mất một tên đệ tử lại mang về được một tên sở hữu Thần Thể, nhưng cũng đồng thời kéo đến nhân vật khủng bố sau lưng hắn, thật sự không còn gì để nói.

Lão nhân đang định nói gì thì khựng lại, vẻ mặt của hắn giống như nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ. Có điều lão nhân rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn phất tay:

- Ngươi cùng với những người khác chuẩn bị đi, ta cần phải đến chính điện lấy bảo vật trấn tông của Lam Vũ Tông.

Lục Mặc kinh hãi:

- Thật sự cần đến cả bảo vật trấn tông?

Bảo vật trấn tông của Lam Vũ Tông là do lão tổ tông sáng lập ra Lam Vũ Tông để lại, uy lực cực mạnh. Nhưng điều kiện sử dụng cũng rất khắc nghiệt, chỉ có thể sử dụng chính máu của vị kia để kích hoạt. Dựa theo số lượng tinh huyết lão tổ tông kia lưu lại, thứ này chỉ sử dụng được năm lần. Lam Vũ Tông tồn tại qua vô số năm tháng, đã có hai lần đối mặt với nguy cơ tồn vong, cả hai lần đều sử dụng nó để hóa giải. Hiện tại lão nhân muốn đem nó ra đã cho thấy được hắn đáng giá Dương Thiên cao đến cỡ nào. Một người có năng lực hủy diệt một đại tông môn, đây cũng là lần đầu tiên Lục Mặc nghe được.


Lão nhân hừ lạnh, lúc này hắn không còn giữ vẻ bình thản như mọi khi:

- Còn không phải là do ngươi sau. Nếu lần này Lam Vũ Tông xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi. Còn không mau cút đi cho ta.

Đây là lần đầu tiên Lục Mặc thấy thái thượng trưởng lão có thái độ này. Biết chuyện này còn nghiêm trọng hơn hắn tưởng tượng, Lục Mặc không dám nói thêm lời nào mà lập tức rời đi triệu tập tất cả đệ tử trong Lam Vũ Tông.

Lục Mặc vừa biến mất, lão nhân lập tức vung tay tạo ra một cái cấm chế che mắt, sau đó nhìn về khoảng không trống rỗng trước mặt, trầm giọng:

- Ngạo Phong, những gì ngươi nói đều là sự thật?

Không gian trước mặt lão nhân rung nhẹ sau đó bị xé toạc ra. Từ bên trong vết nứt, một nam nhân khoảng chừng 27, 28 tuổi, lưng đeo một thanh trọng kiếm. Tướng mạo của hắn khá bình thường nhưng lại tỏa ra một loại uy nghi của thượng vị giả khiến người khác không dám ngước nhìn. Cả người hắn giống như một thanh thần kiếm vô cùng sắc bén, tựa như có thể xuyên thủng cả hư không. Chỉ là lúc này nét mặt của Ngạo Phong cũng không có thần thái của một kẻ bề trên, thay vào đó là sự lo lắng hiếm có. Hắn nghiêm túc nói:


- Hàn Minh, chúng ta giao tình đã hơn vạn năm, ngươi còn không tin những lời ta nói?

Hàn Minh lão nhân lắc đầu:

- Không có, chỉ là tin tức ngươi mang đến quá động trời. Trong nhất thời ta khó có thể tiếp thu được.

Ngạo Phong cũng biết Hàn Minh chấn động đến mức nào, hắn thở dài nói:

- Ta từ chỗ vài vị đạo hữu mới biết được hình dạng hiện tại của Sát Thần. Cho dù so với hàng ngàn năm trước có chút khác biệt, nhưng sự kinh khủng của hắn vẫn hoàn toàn không thay đổi. Tu vị không nói lên được chiến lực của hắn. Hàn Minh, ta và ngươi là chỗ quen biết lâu năm, khuyên ngươi một câu: “Làm người đừng quá cứng nhắc, cái gì cần phải buông bỏ thì không cần cố gắng, bằng không sẽ phải trả một cái giá rất đắt”.

- Ngươi muốn nói…

Hàn Minh trên cơ bản đã hiểu Ngạo Phong muốn nói gì. Vào thời điểm tối hậu, hắn cần phải đưa ra Lục Mặc để bảo toàn Lam Vũ Tông. Nhưng đưa ra Lục Mặc cũng đồng nghĩa với việc Lam Vũ Tông đã chịu thua Dương Thiên, danh dự gây dựng từ hàng vạn năm nay sẽ hoàn toàn mất sạch. Đối với bọn hắn, chuyện này thực sự rất khó chấp nhận. Ngạo Phong nói tiếp:


- Hàn Minh, chúng ta đã sống từng đó năm, có chuyện gì là chưa từng xảy ra. Chút danh dự kia so với tính mạng của toàn bộ người trong một môn phái lẽ nào không bằng sao? Hơn nữa, hắn là Sát Thần uy chấn Linh Giới, thua trong tay hắn cũng không tính là mất mặt.

Hàn Minh im lặng vài giây:

- Ngạo Phong, mọi chuyện ta điều hiểu. Vào giây phút quyết định, ta nhất định sẽ không chút do dự.

Ngạo Phong gật đầu:

- Ngươi hiểu là tốt rồi. Ta còn có việc phải đi trước, gặp lại sau.

Ngạo Phong nói xong liền trực tiếp mở ra một vết nứt không gian rồi biến mất bên trong. Hắn và Hàn Minh giao tình nhiều năm, được tên kia giao cho lệnh bài, có thể tùy ý đi xuyên qua Thiên Đao Lôi Hỏa Trận. Tình cảm thâm hậu đến cỡ này, Ngạo Phong vẫn không dám ở lại cùng Hàn Minh chống địch. Nói đùa, đây chính là Sát Thần từng đã từng chém giết vô số tu sĩ Độ Kiếp kỳ tại Linh Giới, cho dù hiện tại Dương Thiên chỉ có tu vị Độ Kiếp Nhất Chuyển, Ngạo Phong vẫn tin rằng tên kia muốn giết chết hắn cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Ngạo Phong đi rồi, trong lòng Hàn Minh thầm hạ quyết tâm. Hắn xoay người, chậm rãi hướng về phía chính điện phóng đi. Nơi này là một cung điện cực lớn được làm bằng một loạt tinh thiết mà vàng rực rỡ, vô cùng cứng rắn. Đây là nơi các vị trưởng lão cùng tông chủ tham gia nghị sự những vấn đề quan trọng của môn phái. Nhưng chỉ có một số rất ít người biết được, trong này còn cất dấu bảo vật trấn tông của Lam Vũ Tông, Lôi Vân Liệt Diễm Đao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận