Phong Lưu Chân Tiên

Đạo linh ngược lại không quá để ý đến chuyện này, nó suy nghĩ vài giây rồi nói:

- Ta có một cách có thể lập tức khôi phục linh hồn cho hắn, hơn nữa còn khiến thực lực tăng mạnh. Nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện, bỏ qua cho Lam Vũ Tông, không tiếp tục truy cứu nữa.

Đao linh không có quá nhiều tình cảm với Lam Vũ Tông, dù sao phần lớn thời gian của nó đều bị phong ấn bên dưới chính điện. Nó tiếp tục ở đó thủ hộ Lam Vũ Tông chỉ vì lời hứa với chủ nhân đời trước, tức lão tổ tông của Lam Vũ Tông, Lam Vũ mà thôi.

Dương Thiên cau mày:

- Ngươi chắc chắn?

Nếu là Dương Thiên ở thời kỳ toàn thịnh, chữa trị chút thương tích này thì không tính là gì. Bất quá hiện tại không được, bí pháp mà Lục Mặc sử dụng là xé nhỏ linh hồn rồi đem nó thiêu hủy. Tên này thực hiện rất chậm rãi, tránh để cơ thể ảnh hưởng. Chính vì vậy những thương tổn này nhìn thì rất bình thường nhưng lại rất khó chữa trị.

Nếu đao linh có thể làm được những lời nó vừa nói, tha cho Lam Vũ Tông cũng không có vấn đề gì. Lam Vũ Tông thành ra như thế này xem như đã đủ rồi. Sở Từ nhân họa đắc phúc, tu vị lại càng thêm tinh tiến, xem như là một chuyện tốt. Tu chân vốn nhiều chông gai, phải đối mặt với thử thách mới nhanh chóng trưởng thành, quá bình yên đôi khi lại ảnh hưởng đến việc tu luyện. Tất nhiên, đối với nữ nhân của mình, Dương Thiên không cần các nàng tu vị cao thâm, chỉ cần bọn họ có được cuộc sống bình yên, vui vẻ là đã đủ rồi.

Đao linh gật đầu:


- Có một cách rất đơn giản. Đem linh hồn của hắn liên kết với ta. Sức mạnh của ta sẽ lập tức đem linh hồn hắn chữa trị. Đồng thời thân thể và linh hồn hắn cũng sẽ được tăng mạnh. Không những vậy, hắn sẽ trực tiếp trở thành chủ nhân của Lôi Vân Liệt Diễm Đao.

- Không được.

Dương Thiên còn chưa nói gì, Lam Khiếu đã vội kêu to. Dương Thiên xoay người lại, cau mày nói:

- Ở đây không có chỗ cho ngươi lên tiếng.

Lam Khiếu cảm thấy sống lưng lạnh lẽo. Lời nói của Dương Thiên không mang theo bất kỳ linh lực hay uy áp nào, thế nhưng khiến thân thể hắn không tự chủ được lùi về phía sau một bước. Thanh Lôi hiểu Lam Khiếu đang suy nghĩ gì, âm thầm truyền âm tới:

- Tông chủ, dường như ngươi đã nghĩ sai một chuyện?

Lam Khiếu giật mình hồi đáp:

- Ta nghĩ sai? Theo tổ huấn của lão tổ tông, kẻ nào trở thành chủ nhân của Lôi Vân Liệt Diễm Đao liền trở thành tông chủ đời kế tiếp của Lam Vũ Tông. Chẳng lẽ ngươi định để một tên lạ mặt lên làm tông chủ hay sao?


Thanh Lôi thản nhiên:

- Tại sao lại không được? Hắn sở hữu Thần Thể cực mạnh Man Chi Thể, được Lôi Vân Liệt Diễm Đao tán thành, tương lai chắc chắn phong mang vô hạn. Để hắn làm tông chủ chúng ta cũng không chịu thiệt gì.

- Nhưng hắn ta là người ngoài…

- Nếu hắn là tông chủ, không phải liền trở thành một phần của Lam Vũ Tông hay sao. Loại người này, nếu có thể lôi kéo được là chuyện tốt. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có một kẻ rất khủng bố, cùng tên này chống lại chịu thiệt chỉ có chúng ta mà thôi. Chi bằng đem khuất mắt gỡ bỏ, xây dựng một mối quan hệ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Lam Khiếu ngẩn ra, khi nãy hắn có điểm nóng vội nên đã quên mất chuyện này. Nếu để Sở Từ trở thành tông chủ kế nhiệm, hắn đương nhiên sẽ là người của Lam Vũ Tông, cần gì phải đắn đo. Còn về phần Dương Thiên, kẻ này quá mức kinh khủng, nếu có thể làm bạn đương nhiên tốt hơn rất nhiều.

- Sư thúc, là ta suy nghĩ chưa được chu toàn.

Trong khi hai người thương lượng, Dương Thiên cũng không để tâm đến bọn hắn mà nhìn sang đao linh:


- Trên đời vốn không có bữa cơm miễn phí. Thứ mà ngươi gọi là liên kết linh hồn có tác dụng phụ gì hay không còn chưa biết được.

Bất cứ hành động gì liên quan đến linh hồn đều ẩn chứa nguy cơ tiềm tàng. Nếu Sở Từ và đao linh của Lôi Vân Liệt Diễm Đao liên kết thì mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở thành như thế nào? Đồng cấp hay chủ tớ? Nếu là chủ tớ, vậy ai là chủ, ai là tớ? Bỏ qua chuyện này, nếu linh hồn liên kết, tính cách của Sở Từ rất có thể sẽ bị đao linh biến đổi, cuối cùng trở thành một con người như thế nào Dương Thiên cũng không thể đoán trước được. Trước khi làm rõ những chuyện này, Dương Thiên sẽ không dễ dàng đồng ý.

Đao linh nhàn nhạt đáp:

- Yên tâm đi. Nói là liên kết nhưng thực chất là lấy lực lượng của ta chữa trị cho hắn. Liên kết này chính là mối quan hệ giữa hắn và Lôi Vân Liệt Diễm Đao, ta thông qua đó để chữa trị cho hắn. Ngoài việc bị bá khí của Lôi Vân Liệt Diễm Đao ảnh hưởng đôi chút đến tính cách thì không có gì nguy hiểm.

Dương Thiên rất nhanh nắm bắt được vấn đề:

- Ngươi dùng lực lượng của mình chữa trị cho Sở Từ? Ngươi chỉ là đao linh, không có thân thể, làm như vậy chắc chắn sẽ gánh chịu tổn hại rất lớn.

Đao linh cười nhẹ:

- Ta ở trong Lam Vũ Tông nhiều năm, phần lớn thời gian đều là bị phong ấn bên dưới chính điện. Cứ cách hàng vạn năm mới có cơ hội xuất hiện một lần. Hiện tại đã xuất hiện một người có thể phát huy ra được sức mạnh của Lôi Vân Liệt Diễm Đao, đưa nó tiến tới những ngày tháng huy hoàng trong quá khứ, hi sinh một chút thì có làm sao. Hơn nữa, sau trận chiến khi nãy, sự vùng vẫy cuối cùng kia cũng đã khiến ta suy kiệt, sớm muộn cũng lâm vào ngủ say để khôi phục. Vậy chi bằng dùng chút sức mạnh còn sót lại chữa trị cho vị tân chủ nhân này đi.

Dương Thiên im lặng, hắn cảm thấy những gì đao linh đang nói đều là lời thật lòng. Khí linh khác với nhân loại, cho dù tâm trí trưởng thành đến mức độ nào, nó vẫn luôn tận trung với chủ nhân. Nếu đao linh thực sự xem Sở Từ là tân chủ nhân của nó, chấp nhận hi sinh cũng không có gì khó hiểu.


- Nếu ý ngươi đã như vậy, ta cũng sẽ không tiếp tục ngăn cản. Ân oán với Lam Vũ Tông đến đây xem như chấm dứt đi.

Dương Thiên cố ý nói lớn để cho tất cả những người ở đây đều nghe thấy. Tảng đá trong nội tâm bọn họ cuối cùng thả xuống. Trước ngưỡng cửa tử thần nhặt lại được một mạng, đây chính là vạn hạnh a.

Cứu giúp Lam Vũ Tông lần cuối cùng, đao linh xem như đã trọn tình trọn nghĩa với Lam Vũ. Cả người nó biến thành một tia sáng, lao thẳng vào bên trong cơ thể Sở Từ. Linh lực trên người Sở Từ lập tức tăng vọt. Lôi Hỏa hai loại linh lực tràn ra bên ngoài, đem thân thể của hắn cường hóa. Sở hữu Man Chi Thể, cường độ thân thể chính là thứ quan trọng nhất. Có thân thể mạnh mẽ, linh lực bên trong rất nhanh sẽ tinh tiến. Đao linh cũng hiểu được điểm này nên vận dụng phần lớn linh lực để giúp hắn luyện thể.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Sở Từ đã thành công bước vào Phân Thần hậu kỳ, hơn nữa còn chưa có dầu hiệu dừng lại. Tất cả những người có mặt trên phi hành pháp bảo đều tập trung vào Sở Từ, bọn hắn muốn biết chuyện gì sắp sửa xảy ra.

Ba ngày sau, mây đen bắt đầu hội tụ trên bầu trời, hình thành một cái xoáy lớn. Từ bên trong, từng tia lôi điện mang theo thiên uy phủ xuống khiến mọi người hoảng hốt, vội vã tiến vào bên trong phi hành pháp bảo. Trên mạn thuyền lúc này chỉ còn lại vài người, bao gồm Sở Từ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Dương Thiên đang trông chừng hắn, hai người Lam Khiếu, Thanh Lôi cùng vài vị trưởng lão của Lam Vũ Tông.

Mỗi khi đột phá một đại cảnh giới từ Nguyên Anh kỳ trở lên sẽ xuất hiện thiên kiếp. Nhìn linh lực cùng cường độ thân thể của Sở Từ không ngừng tăng cường, Dương Thiên đã phần nào dự đoán được chuyện này. Đao linh một hơi liền đem tên kia đột phá đến Hợp Thể kỳ, gọi đến thiên kiếp.

Ngoại trừ Dương Thiên, tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ vẻ lo lắng. Sở Từ đang bất tỉnh, cho dù có là Man Chi Thể hùng mạnh cũng rất khó ngạnh kháng với thiên kiếp mà không có linh lực hỗ trợ. Hơn nữa, thiên kiếp đối với người sở hữu Thần Thể so với thiên kiếp thông thường mạnh hơn rất nhiều. Bản thân bọn hắn lại không thể xen vào, thiếp kiếp của mỗi người phải do bọn hắn tự mình chống đỡ. Nếu có người khác chen vào, thiên kiếp sẽ mạnh lên theo cấp số nhân, cuối cùng đem cả hai oanh thành tro bụi. Không thể giúp đỡ, lẽ nào lại trơ mắt nhìn một Thần Thể còn chưa kịp trưởng thành liền bị chết non hay sao?

Dương Thiên khẽ lắc đầu, một thanh kiếm màu đen xuất hiện trên tay hắn. Thanh kiếm kéo dài, xuyên qua không gian, gần như không nhìn thấy điểm cuối.

- Kiếm thứ nhất, Hoành Không. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận