Phong Lưu Chân Tiên

Tiểu sư đệ cười nhẹ:

- Ngũ sư tỷ, bao nhiêu năm ngươi vẫn không thay đổi. Bình thường bộ dạng vui vẻ thích trêu đùa người khác, động một cái liền nổi giận đùng đùng giống như phát điên. Thật sự khiến người khác khó có thể thích ứng kịp.

Ngũ sư tỷ đã đến bờ vực bạo phát, chỉ cần nhìn biển lửa đang sôi trào phẫn nộ liền hiểu được. Tiểu sư đệ biết rõ tình hình của mình hiện tại, hắn cũng không muốn đối đầu với nàng lúc này liền lên tiếng:

- Sư tỷ bình tĩnh, ta kể không phải là được rồi sao.

Hai người đã quá hiểu nhau, tiểu sư đệ cũng không muốn dùng những trò lừa gạt hạ đẳng với nàng. Dù sao những chuyện này nàng sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại nói rõ cũng không có vấn đề gì.

Nghe tiểu sư đệ kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra, biển lửa dần dịu đi. Đợi tiểu sư đệ kết thúc câu chuyện, ngũ sư tỷ mới dùng âm thanh bình thản nói:

- Đó là tất cả?

Tiểu sư đệ gật đầu:

- Sau trận chiến đó, ta bị trọng thương đến nay vẫn chưa khôi phục được. Bất quá, cách đây một thời gian ngắn, ta phát hiện ra khí tức của đại sư huynh, hắn ta vẫn còn sống. Ha ha, ta biết, hắn là đối thủ lớn nhất của ta, sao có thể dễ dàng chết đi như vậy được.

Ngũ sư tỷ thở dài:

- Cửu sư muội đã từng nói với ta về dã tâm của ngươi. Khi đó ta không quá bận tâm, cho rằng nó là điều phi thực tế. Ta thật không thể hiểu, tại sao nhị sư huynh và tam sư huynh lại đồng ý với cách làm của ngươi, thậm chí còn không tiếc hi sinh bản thân dung hợp với ngươi.

Tiểu sư đệ đáp lại:


- Ngũ sư tỷ, không bằng ngươi cũng thử cách của ta đi, đến khi đó ngươi sẽ hiểu vì sao hai người bọn họ lại chấp nhận chuyện này.

Ngũ sư tỷ khinh thường:

- Bọn hắn ngu ngốc, ngươi cho rằng ta cũng như vậy? Sư phụ đã từng nói, Sáng Thế Lực chỉ có thể lĩnh ngộ, ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào nắm giữ được nó. Tiểu sư đệ, ngươi đừng đã sai lại tiếp tục sai. Chỉ có đại sư huynh mới có thể lĩnh ngộ Sáng Thế Lực, cứu lấy thế giới này.

Giọng nói của tiểu sư đệ trở nên lạnh lùng:

- Một tiếng đại sư huynh, hai tiếng đại sư huynh. Trong mắt các ngươi hắn lúc nào cũng là người giỏi nhất. Tại sao hắn có thể làm còn ta thì không thể?

Ngũ sư tỷ lắc đầu:

- Ngươi tâm thuật bất chính, lòng ganh tị, háo thắng… Vốn không phải nhân tuyển thích hợp. Ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi, nếu đại sư huynh vẫn còn sống, ta nhất định phải tìm được hắn.

Tiểu sư đệ cười mà như không cười:

- Vậy để ta chờ xem, trong hai chúng ta ai mới là người tìm ra đại sư huynh trước.

Dứt lời, tiểu sư đệ lập tức biến mất. Ngũ sư tỷ cũng không ra tay ngăn cản mà theo một hướng khác rời đi. Việc quan trọng trước mắt là tìm ra đại sư huynh, những thứ khác đều phải tạm thời gác sang một bên.



Lúc này Dương Thiên vẫn không hề biết bên ngoài kia đang xảy ra chuyện gì. Hắn đang vận dụng Vạn Pháp Thông Thiên nhãn, tập trung phân tích, hóa giải từng đạo Long Văn. Số lượng Long Văn Thái Hư Cổ Long để lại không quá nhiều, Dương Thiên chỉ cần hơn một ngày liền hóa giải toàn bộ. Đám Long Tộc kia đều đã bỏ đi, giữ lại cái trận pháp này cũng vô dụng, Dương Thiên quyết định đem nó hủy đi. Trận pháp nguyên bản cũng khá phức tạp. Lại tốn thêm 2 ngày, Dương Thiên cuối cùng cũng làm xong.


Một vòng sáng bao quanh Hỏa Long Quật hiện lên, sau đó giống như bong bóng nổ tung. Dương Thiên gật đầu hài lòng, chậm rãi bay vào bên trong. Hắn còn chưa đi được bao xa, đủ loại pháp thuật đã hướng về phía hắn phóng đến. Vung tay đánh tan tất cả, Dương Thiên dùng linh lực nói to:

- Trận pháp đã được ta phá giải, các ngươi có thể rời đi rồi.

Không có ai đáp lại hắn. Phải mất một hồi lâu sau, vài bóng người mới từ bên trong Hỏa Long Quật bay ra, dẫn đầu là ba người khá lạ mặt. Long Chiến Thiên, Long Ngạo Thiên đều đứng ở phía sau bọn hắn. Ba người này đều có tu vị Độ Kiếp Lục Chuyển, chỉ có khí tức hơi suy yếu, có lẽ là do một thời gian dài bị vây khốn ở đây.

Ba người còn chưa lên tiếng, Long Chiến Thiên đã giật mình hô lên:

- Long Vũ Hạo, là ngươi?

Dương Thiên mỉm cười:

- Nhạc phụ đại nhân, là Tích Nguyệt nhờ ta đến đây cứu các ngươi?

- Chỉ dựa vào tu vị Đại Thừa kỳ của ngươi…

Long Chiến Thiên còn chưa nói hết câu thì đã khựng lại. Dương Thiên không hề che dấu khí tức, Long Chiến Thiên rất dễ dàng cảm nhận được tu vị Độ Kiếp Ngũ Chuyển của hắn. Trong lòng Long Chiến Thiên kinh hãi gần chết, mới qua một thời gian ngắn Dương Thiên từ Đại Thừa kỳ đã đạt đến Độ Kiếp kỳ, hơn nữa còn là Độ Kiếp Ngũ Chuyển. Cho dù hắn đã từng nhìn thấy đủ những chuyện kỳ lạ, nhưng chuyện này đã vượt quá nhận thức của hắn.

Có cảm giác này không chỉ một mình Long Chiến Thiên, Long Chiến Thần cùng Long Ngạo Thiên cũng đồng dạng ngơ ngác, không thể nói được lời nào. Một nam nhân có mái tóc màu đỏ, cũng là một trong ba tên Độ Kiếp Lục Chuyển lúc này mới lên tiếng:

- Ngươi gọi Chiến Thiên là nhạc phụ, vậy ngươi hẳn là kẻ hoàn thành nghi lễ kén rể, chồng của Tích Nguyệt?


Dương Thiên thoải mái trả lời:

- Chính là ta.

Nam nhân gật dầu:

- Rất khá, tu vị vậy mà lại đạt đến Độ Kiếp Ngũ Chuyển, xem ra ngươi có rất nhiều bí mật. Mà thôi, chuyện này ta sẽ không hỏi đến. Ta chỉ muốn biết, ngươi làm cách nào giải cứu bọn ta?

Dương Thiên thản nhiên đáp:

- Đem đám Long Tộc kia đánh đuổi, sau đó sửa lại vài đạo Long Văn, phá bỏ trận pháp. Chẳng lẽ ngươi cho rằng còn có cách nào khác.

- Ngươi nó đánh đuổi? Có ai trợ giúp ngươi sao?

Dương Thiên cau mày:

- Quanh đây còn có ai ngoài ta sao?

Nam nhân câm nín, những người khác cũng không nói lời nào. Bọn hắn căn bản không tin những gì Dương Thiên vừa nói. Chỉ dựa vào sức một tên Độ Kiếp Ngũ Chuyển liền đánh lui hàng vạn Long Tộc, cho dù là chuyện cười thì vẫn có chút lố bịch. Dương Thiên chỉ cần nhìn biểu cảm liền biết bọn hắn đang suy nghĩ gì, hắn thở ra một hơi:

- Các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, mọi chuyện đến đây xem như xong. Đám Long Tộc kia cũng đã sớm bỏ đi, các ngươi không cần phí sức đuổi theo. Tiếp theo đây, chúng ta nên giải quyết những chuyện còn sót lại. Ví dụ như…kẻ phản bội.

- Phản bội?

Vẻ mặt tất cả những người ở đây đồng loạt thay đổi. Đối với Long Tộc bọn hắn, phản bội chính là một trong những tội lớn nhất. Nam nhân tóc đỏ âm trầm nói:


- Mau nói cho ta biết, là kẻ nào phản bội. Ta nhất định để hắn không có kết cục tốt đẹp.

Dương Thiên nhìn quanh một vòng rồi nói:

- Đây là chuyện riêng của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, những người không liên quan đừng xen vào. Thái Hư Cổ Long đã sớm rời khỏi Tàn Long Sơn Mạch, ta nghĩ các ngươi nên nhanh chóng trở về, chậm trễ ta sẽ không chịu trách nhiệm.

Lời của Dương Thiên đã khẳng định kẻ phản bội là người của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc. Những người khác tuy muốn ở lại quan sát, nhưng nghe đến Thái Hư Cổ Long vẫn còn đang ở ngoài kia, bọn hắn đều không tránh khỏi có chút lo lắng.

Bọn hắn đều hiểu, Dương Thiên nói những lời này là muốn để bọn hắn rời đi trước, cho dù có ở lại cũng sẽ không thu được gì. Lần lượt nói những lời khách sáo, dẫn đầu từng chủng tộc lần lượt mang theo tộc nhân của mình bên trong Hỏa Long Quật rời đi. Khoảnh khắc Long Ngạo Thiên lướt qua Dương Thiên, hắn lặng lẽ truyền âm:

- Sau khi xong chuyện nhớ đến gặp ta.

- Yên tâm đi, ta và ngươi vẫn còn vài việc phải giải quyết.

Đợi tất cả đều đã rời đi, nam nhân tóc đỏ mới lên tiếng:

- Tất cả những kẻ không liên quan đều đã đi, ngươi có thể nói rồi.

Dương Thiên gật đầu, nhìn về phía Long Chiến Thần. Bị Dương Thiên nhìn chằm chằm, tim Long Chiến Thần không tự chủ đập mạnh một nhịp. Khi nãy Dương Thiên nhắc đến kẻ phản bội hắn đã có chút lo lắng. Bất quá, trong tình thế như vậy, càng tỏ ra hoảng loạn càng sẽ bị nghi ngờ. Vì vậy hắn vẫn giả vờ như không biết gì. Cho dù Dương Thiên thật sự biết, Long Chiến Thần chỉ cần nhất quyết không nhận, tên kia cũng sẽ không có bằng chứng gì buộc tội hắn.

Long Chiến Thần nắm giữ địa vị rất cao ở Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, danh vọng chỉ đứng sau Long Chiến Thiên. Dù Dương Thiên vừa ra tay cứu cả ngũ tộc cũng không thể tùy tiện gán tội cho hắn, bất kỳ ai cũng sẽ không tin tưởng. Dựa vào điểm này, Long Chiến Thần đã tự tin hơn không ít.

Chỉ thấy Dương Thiên nở nụ cười:

- Vừa nãy chỉ là lý do ta tùy tiện nói ra mà thôi, không có kẻ phản bội nào cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận