Phong Lưu Chân Tiên

Qua vài lần tiếp xúc, Long Ngạo Thiên đã quen với sự tự tin, thậm chí có thể gọi là cao ngạo của Dương Thiên cho nên không cảm thấy có gì bất ngờ. Không tán thành cũng không phản đối, Long Ngạo Thiên cho rằng có nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có hành động mới là minh chứng tốt nhất. Hắn nhàn nhạt nói:

- Nếu ngươi thực sự có thể giết được Thái Hư Cổ Long, vậy Khốn Long Tiên nhất định phải về tay của ta.

Dương Thiên cười nhạt:

- Tham vọng của ngươi vẫn không thay đổi. Ngay từ đầu ta đã mơ hồ nhìn ra, cho dù Khốn Long Tiên rơi vào tay ai, kết quả vẫn sẽ như cũ.

Long Ngạo Thiên bình thản đáp:

- Ngươi lo cho an nguy của Linh Giới? Ta nghe nói tình trạng của bọn hắn hiện tại không được tốt lắm.

- Ồ, nói nghe một chút đi.

Long Ngạo Thiên từ từ thường thức trà, chậm rãi kể ra:

- Thời gian qua Long Giới có rất nhiều việc, ta cũng không có tâm trí đi quản xem Linh Giới hiện tại thế nào. Bất quá, vẫn nghe phong thanh được vài tin tức. Ví dụ như đám cường giả của Linh Giới rơi vào bẫy của Vực Ngoại Thiên Ma, dẫn đến tổn thất nghiêm trọng. Hoặc là cao thủ Độ Kiếp Bát Chuyển của Linh Giới phải xuất đầu lộ diện, trực tiếp đánh trọng thương hai tên Độ Kiếp Thất Chuyển Vực Ngoại Thiên Ma. Tình hình đã trở nên rất căng thẳng, dường như bất cứ lúc nào Vực Ngoại Thiên Ma cũng có thể phát động cuộc chiến xâm lược.


Dương Thiên không tỏ thái độ:

- Long Tộc các ngươi có dự định tham gia vào cuộc chiến này? Linh Giới hiện tại đã suy yếu rất nhiều. Nếu Vực Ngoại Thiên Ma phát động tấn công, nói không chừng thực sự có cơ hội chiến thắng. Đến khi đó, Linh Giới trở thành ma thổ, các ngươi cũng đừng mong chiếm được chỗ tốt.

Vực Ngoại Thiên Ma chiếm được Linh Giới chắc chắn sẽ dùng Ma Hóa Thiên Địa để đồng hóa đất đai, linh lực ở đó. Nếu chuyện này xảy ra, Long Giới cho dù tấn công đoạt được Linh Giới cũng sẽ mất một thời gian dài để cải tạo. Đó là chưa kể đến Vực Ngoại Thiên Ma hùng mạnh, so với Long Giới cũng không hề kém cạnh chút nào.

Long Ngạo Thiên nhìn Dương Thiên, lắc đầu cười khổ:

- Những gì ngươi nói đều là “nếu”. Hiện tại có Sát Thần ngươi ở đây, chữ “nếu” đó có thể xảy ra sao?

Dương Thiên hiện tại đã là Độ Kiếp Lục Chuyển, so với tu vị Đại Thừa kỳ khi mới gặp Long Ngạo Thiên thì chênh lệch một trời một vực. Với tốc độ này, tin rằng không bao lâu nữa hắn sẽ đạt đến Độ Kiếp Cửu Chuyển, phi thẳng Tiên Giới. Điểm này Long Ngạo Thiên gần như đã chắc chắn, không hề có chút nghi ngờ nào. Ngàn năm trước Sát Thần đã có thể một mình một kiếm đẩy lui Vực Ngoại Thiên Ma, ngàn năm sau cũng sẽ không có gì thay đổi.

Dương Thiên cười đáp:

- Ngươi đã nghĩ như vậy, tại sao vẫn có ý đồ với Linh Giới?


Long Ngạo Thiên vẫn giữ vẻ bình thản:

- Ngươi sớm muộn cũng sẽ phải phi thăng Tiên Giới, không thể bảo hộ nó cả đời được. Chiến tranh giữa những vị diện với nhau không phải chuyện hiếm. Linh Giới là vị diện giàu có nhất, tất nhiên là miếng mồi ngon bị rất nhiều kẻ nhắm đến. Long Tộc bọn ta không ra tay cũng sẽ có kẻ khác ra tay. Nhưng nói như thế nào, bị bọn ta chiếm được so với Vực Ngoại Thiên Ma vẫn tốt hơn rất nhiều. Ít nhất, bọn ta sẽ không để nó biến thành một thứ kinh tởm như vậy.

Dương Thiên phất tay:

- Không cần giải thích với ta. Trừ đám Vực Ngoại Thiên Ma kia ra, ai chiếm được Linh Giới ta đều sẽ không quan tâm. Bất quá, các ngươi có muốn làm gì cũng phải đợi đến khi ta phi thăng Tiên Giới. Bằng không, lỡ như đám người kia đến cầu ta giúp đỡ, đưa ra vài món bảo vật có giá trị, ta sợ rằng mình sẽ không kiềm lòng được…

Mặt Long Ngạo Thiên đen lại, Dương Thiên tưởng chừng đang nói bâng quơ nhưng lại nhắc đến hai từ “bảo vật”, rõ ràng là đang có ý lấy thêm chút “máu” từ chỗ Long Ngạo Thiên. Lần trước Dương Thiên đã lấy đi mười món, Long Ngạo Thiên đã quyết tâm không cho tên này tiến vào bảo khố thêm một lần nào nữa. Thế nhưng hiện tại hắn vẫn còn đang muốn dựa vào Dương Thiên để cứu lấy Long Giới, không thể không hạ mình.

- Bảo vật thì không có. Bất quá, ta biết một thứ sẽ khiến ngươi vừa lòng. Đương nhiên ngươi phải tự mình đoạt lấy nó. Bởi vì thứ kia cũng không thuộc sở hữu của Long Tộc bọn ta.

- Là thứ gì?

Long Ngạo Thiên mập mờ:


- Đợi sau khi giải quyết xong Thái Hư Cổ Long ta sẽ nói cho ngươi biết.

Dương Thiên tỏ vẻ khinh thường:

- Còn giả vờ thần bí. Tốt, cứ ước định như vậy đi. Hành động tiếp theo các ngươi tự mình lo liệu, khi nào cần cứ việc thông báo cho ta một tiếng.

Long Ngạo Thiên khẽ cười:

- Không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?

Dương Thiên giật mình:

- Bắt đầu?

- Hôm nay toàn bộ lực lượng tinh nhuệ của ngũ tộc đã đồng loạt tiến về trung tâm của Long Giới. Nếu không phải vì chờ đợi ngươi, ta cũng đã sớm đi theo bọn hắn. Bọn ta không tính được chính xác khi nào Thái Hư Cổ Long sẽ đem năm khối ngọc ấn hợp nhất thành công, cho nên đến càng sớm, chuẩn bị càng chu toàn càng tốt.

Dương Thiên đứng dậy:


- Vậy thì đi thôi. Trên đường đi ngươi có thể giảng giải cho ta về kế hoạch cụ thể.



Hai người cùng tiến về nơi đại quân ngũ tộc đang bố trí lực lượng. Trên đường đi, Long Ngạo Thiên đem chi tiết của kế hoạch nói cho Dương Thiên. Đến tận lúc này hắn mới biết, trung tâm của Long Giới, nơi cất giữ món bảo vật kia nằm sâu bên dưới lòng đất. Bảo vật kia tựa như một cái lõi, liên kết Long Giới lại thành một khối vững chắc. Nói cách khác, đám Độ Kiếp kỳ của Long Tộc kia từ đầu đến cuối thực tế chưa từng rời khỏi Long Giới, bọn hắn chỉ yên lặng ở rất sâu bên dưới tu luyện mà thôi.

Long Ngạo Thiên nói ra chuyện này mục đích là muốn sắp xếp cho Dương Thiên đến nơi đó, trở thành chốt canh giữ cuối cùng ngăn cản Thái Hư Cổ Long. Long Tộc cao ngạo, lòng tự trọng rất cao. Không đến bước cuối cùng, bọn hắn nhất định sẽ không mượn nhờ sự trợ giúp của người ngoài. Do đó, cho dù Long Ngạo Thiên trả một cái giá lớn mời Dương Thiên trợ giúp, nhưng đó cũng chỉ là để đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra mà thôi. Nếu như đại quân ngũ tộc cùng những vị Độ Kiếp kỳ đang tu luyện tại trung tâm Long Giới không thể ngăn cản được Thái Hư Cổ Long, khi đó mới cần đến Dương Thiên ra tay.

Dương Thiên tỏ vẻ tùy tiện, hắn không quá quan trọng chuyện này. Bọn hắn tự mình tiêu diệt được Thái Hư Cổ Long thì tốt, nếu không được thì cũng không sao. Dương Thiên hiện tại cho dù phải đối mặt với Độ Kiếp Bát Chuyển cũng nắm chắc phần thắng. Trừ phi là những kẻ biến thái đến mức khó tin như Nhạc Hiên. Dù sao tên kia cũng giống như hắn, không thể dùng lẽ thường mà xem xét được.

Long Ngạo Thiên không có ý định cho Dương Thiên chạm trán với quân đội ngũ tộc để tránh những phiền phức không cần thiết. Hắn đã sắp xếp mọi việc từ trước. Khi gần đến vị trí quân đội ngũ tộc đang tập trung, Long Ngạo Thiên bất ngờ dẫn Dương Thiên rẻ sang một hướng khác. Muốn đến trung tâm Long Giới có rất nhiều lối đi khác nhau. Quân đội ngũ tộc sẽ chia ra canh chừng, bất cứ ai phát hiện Thái Hư Cổ Long sẽ lập tức thông báo cho những người còn lại, dùng tốc độ nhanh nhất tập hợp lại cộng đồng chống địch.

Tất nhiên, nhiều lối đi như vậy bọn hắn cũng không thể nào nắm bắt được tất cả, vẫn sẽ có một vài lối đi bí mật mà ít người biến đến. Long Ngạo Thiên chính là muốn dùng một trong những con đường không ai biết đến này, âm thầm đi Dương Thiên đi sâu vào trung tâm của Long Giới.

Hai người đi đến một cánh rừng nhỏ, Long Ngạo Thiên vòng vèo một hồi, cuối cùng hạ xuống trước một tảng đá to cao hơn 20 mét. Hắn vung tay đem tảng đá nhấc lên, để lộ ra một cái hố đường kính chừng 8 mét, sâu không thấy đáy. Long Ngạo Thiên chậm rãi nói:

- Đây là con đường trước kia ta mở ra để thăm dò thực hư tại trung tâm Long Giới. Do tác động đặc thù của bảo vật kia, cho dù sử dụng Thổ Độn Thuật cũng không thể nào tiến sâu vào lòng đất được. Ta cùng vài tên Thổ Long phải mất rất nhiều công sức phá giải Long Văn cùng Long Lực mới tạo ra được con đường này. Đáng tiếc, chỉ có thể đi được khoảng cách nhất định, muốn đến được trung tâm vẫn cần có tu vị Độ Kiếp Thất Chuyển trở lên. Cho nên, ta chỉ có thể đưa ngươi đi một đọa, còn lại vẫn phải phụ thuộc vào năng lực của ngươi. Đây là bản đồ do ta dùng Long Âm, một loại phương thức đặc thù để vẽ ra. Ngươi chỉ cần theo đúng lộ tuyến đã được đánh dấu trên đây sẽ đến được nơi cần đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận