Bên ngoài có một chiếc BMW màu đen bóng loáng đừng lại trước cửa tòa soạn, bác tài nhanh nhẹn vòng một vòng lớn đến mở cửa xe. Một người đàn ông bước xuống mặc một bộ comple mà đen bên trong là chiếc áo sơ mi cũng màu đen nốt. Nhưng nổi bật lên lại là bộ ba gồm hai chiếc cúc phía ống tay và chiếc ghim cài cà vạt màu vàng sáng lóa khiến hình ảnh của tổng biên tập sáng chói như mặt trời giữa trưa. Toàn thân toát ra một khí chất hùng dũng lạnh lùng nhưng cũng rất đào hoa, cuốn hút. Bước xuống xe thong thả tổng biên tập mới đảo mắt hết một vòng toàn bộ khu nhà cao hơn 40 tầng, trong đó tòa soạn nằm ở nơi đắc địa nhất - tầng 10. Mặc dù ánh mắt dường như chỉ nhìn vô định nhưng lại toát lên khí chất khác người, dẫu xa lạ nhưng rất muốn gần, dẫu lạnh lùng nhưng rất muốn làm quen, chỉ có thể gói gọn trong từ “khác người”. Thu hồi lại tầm mắt của mình tổng biên tập mới rảo bước vào bên trong bỏ mặc những ánh mắt vừa lạ lẫm vừa hứng khởi của những nữ nhân viên đang đi vào, đoán già đoán non, tầng nào đang có vinh dự đón soái ca
Nhìn tổng biên tập mới mà lòng Như Kỳ như có vô vàn những điều bất an không lời ùa đến, trong khi những nhân viên khác lại mỉm cười hạnh phúc bất tận, nhất là các nhân viên nữ thì nhìn đến không tin vào mắt mình là lời đồn kia toàn là sự thật. Tổng biên tập còn chưa bước vào trong tòa soạn thì tất cả nhân viên nữ đều lăm lăm tay phấn tay son mà chỉnh chu lại mình, còn các nhân viên nam thì cũng tranh thủ mà tỉa tót lại quần áo thẳng thớm để không phải bị lu mờ rồi bị lãng quên, cô bất giác mỉm cười đau khổ. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Anh ta là ai cơ chứ ? Có hóa thành tro thì cô cũng nhận ra vị tổng biên tập mới này là Khúc Thụy một người đã chuyển khoản cho cô số tiền ột đêm tình, sau đó toàn bộ số tiền được cô gửi tặng hết cho côi nhi viện gần nhà. Lúc này đây cảm giác của cô là hoàn toàn trái ngược, khi lúc đầu là hào hứng chờ mong thì bây giờ là bồn chồn sợ hãi. Cô chẳng biết mình sẽ phải ứng phó ra sao khi tác giả của một đêm tình và sếp mới lại là một người mang cái tên vừa gọi đã thấy run – Khúc Thụy. Sau lần tiếp xúc đầu tiên với anh ta, cô vẫn là rất giận vì những câu nói tàn nhẫn vô tình của anh ta dành ình, đến hôm nay gặp lại anh ta với vai trò là sếp thì dường như cô đã cầm phân nửa của vé bị đuổi việc biết đâu còn khuyến mãi thêm một vài câu nói vô tình khác. Tất cả cũng chỉ là suy đoán của cô, còn thực tế thì cô đành phải chờ đợi. Nhưng là phúc không phải họa mà là họa thì không thể tránh, nên cô cứ là hít thật sâu rồi tùy cơ ứng biến.
Như phép lịch sự thông thường tổng biên tập đến bắt tay chào hỏi thân mật với từng nhân viên một. Với bất kì một nhân viên nữ nào anh ta cũng mỉm cười vui vẻ, còn đối với các nhân viên nam là thân thiện gần gũi. Quả thật nếu không từng tận mắt nhìn thấy vẻ lạnh lùng trước đây của anh ta, cô cũng đã như mấy nhân viên kia là chìm trong sự đào hoa trước mắt mà quên đi chính mình. Không chừng còn có thể bưng trà rót nước, phục vụ cả điểm tâm sáng để lấy lòng xếp và cũng là soái ca. Nhưng bây giờ thì cô chỉ có thể đứng im lặng mà chờ được bắt tay rồi giả đò ngu ngơ như mới gặp lần đầu, ai bảo anh ta là xếp làm chi.
“Chào tổng biên tập” Như Kỳ lịch sự chào hỏi trong khi Khúc Thụy đang đứng trước mặt mình mặc dù chưa có dấu hiệu nào cho thấy sẽ bắt tay làm quen hay mỉm cười thân thiện như bao người khác
Đứng trước mặt Như Kỳ, anh chưa vội lên tiếng. Khúc Thụy đã có thể nhận ra ngay cô gái “bán hoa” hôm nào từ hồ sơ quản lý nhân viên của tòa soạn mà anh đã đọc trước đó , nhưng hôm nay cô lại ăn mặc chỉnh chu và công sở hơn nhiều. Khuôn mặt không trang điểm cầu kì, tóc được búi gọn gàng, ánh mắt cũng trở nên thuần khiết hơn lần đầu anh gặp. Dưới bộ độ công sở ôm sát những đường cong cơ thể lại khiến cô gái này dường như vượt xa tiêu chuẩn người mẫu mà nổi bật cuốn hút hơn nhiều.
Nếu đem gộm cô gái đã ngủ với anh đêm đó và cô gái ngay ngắn với bộ đồ công sở này làm một thì có vẻ hơn khập khiễn. Một người sexy quyến rũ trong chiếc váy ngắn ôm sát thân còn một người là thu hút và bí hiểm trong bộ đồ công sở, nếu chỉ giải thích đơn giản rằng cô nàng này đa tính cách thì anh lại tin vào lời giải thích rằng cô nàng này có tài hóa trang. Không chỉ có thể hóa trang bên ngoài mà ngay cả khí chất bên trong tỏa ra cũng riêng biệt và sành sỏi.
“Cô Như Kỳ làm việc ở đây ?” mặc dù anh biết rất rõ nhưng vẫn muốn Như Kỳ tự mình khẳng định
“Vâng, có chuyện gì sao tổng biên tập ?”Như Kỳ vui vẻ gật đầu chấp nhận
“Không có chuyện gì cả. Chỉ là tôi muốn biết ở đây cô làm những việc gì?” Khúc Thụy nhàn nhã chờ đợi
Có lẽ thứ anh chờ đợi không phải là câu trả lời mà là thái độ thành khẩn nhận sai. Nếu Như Kỳ thật sự chỉ là một nhân viên công sở thì chẳng phải lần trước cô nàng đã tống tiền anh bằng một cái giá cắt cổ cho chút hiểu lầm của anh về cô nàng sao. Nếu đem chuyện này kể ra cho Tịnh Dương hay Diêu Hưng nghe thì không chừng họ có thể đưa câu chuyện của anh vào danh mục những chuyện cười hiếm thấy. Có lý nào người lăn lộn trên thương trường và tình trường nhiều như anh lại có thể mắc cái lỗi sai vô vị như thế
Mỉm cười lịch sự, Như Kỳ đáp “Em viết báo thưa tổng biên tập ?”
“…” Khúc Thụy im lặng gật đầu nhưng trong lòng vẫn là chưa chấp nhận. Có vẻ là Như Kỳ còn không muốn nhận ra anh huống chi nghĩ đến việc cô sẽ nhận sai về mình. Hơn hết thảy anh không hề nhỏ nhen với những ai biết lỗi nhận sai, huống chi đây chỉ là một cô gái anh lại càng không muốn chấp. Thế mà giờ đây anh rất muốn chấp với Như Kỳ, vì cái thứ gì đó gọi là không thể chấp nhận được.
Đang định bước qua Như Kỳ, bỗng anh nhớ rằng chưa ai biết anh và Như Kỳ từng gặp nhau, thế nên thay vì bắt tay vui vẻ thì anh lại vỗ lên vai Như Kỳ rồi mỉm cười nói bâng quơ không chủ ý
“Trái đất không những tròn mà còn rất nhỏ”
“…” Như Kỳ im lặng
Mặc dù Như Kỳ rất tức giận vì thái độ đó của Khúc Thụy, hành động đó chẳng khác nào khinh bỉ cô mà không chịu bắt tay làm quen. Nhưng cô cũng chẳng cần làm quen vì cô chẳng phải đã biết bộ mặt tàn nhẫn của anh ta rồi sao. Bỗng nhếch miệng cười nhạt nhẽo Như Kỳ cũng chẳng thể hiểu tại sao trái đất này nhỏ đến vậy,chỉ vừa gặp anh ta vào cuối tuần thì đầu tuần lại biết anh ta là cấp trên. Chẳng phải ông trời đố kị gì đó mà mang người cô không muốn gặp lại đến tòa soạn làm sếp cô hay không nữa, cái này chỉ có trời mới biết.
Dạo hết một vòng, rồi gặp gỡ làm quen hết từng người trong tòa soạn, lúc này Khúc Thụy đang đứng lãnh đạm nhìn một lượt hết cả đám nhân viên rồi mỉm cười vui vẻ nói
“Kể từ hôm nay, chúng ta chính thức làm việc chung với nhau. Hy vọng các bạn cùng tôi cố gắng phát triển tòa soạn của chúng ta không chỉ trong nước mà có thể vươn tầm ra quốc tế. Nhưng muốn làm được điều đó thì tinh thần đoàn kết và phong cách làm việc chuyên nghiệp là điều kiện tiên quyết mà tôi đặt ra cho các bạn”
Vài người gật đầu đồng ý, số khác thì cười vui vẻ tán thành. Nhưng nếu chỉ gật gù rồi im hơi lặng tiếng thì đúng không phải phong cách làm việc của tòa soạn nơi cô làm mà là phải là như thế này
“Theo tôi nghĩ để tạo dựng tinh thần đoàn kết thì tối nay chúng ta nên có một bữa tiệc nho nhỏ để tạo dựng sự khích lệ cũng như chào mừng tổng biên tập mới. Mọi người thấy sao ?” Bùi Tuấn nhanh nhẹn góp ý
Nhảy bẫng lên tại chỗ, Trường Phi vui vẻ tiếp lời “Đúng rồi, Trường Phi rất thích mở tiệc à nha”
“Em cũng tán thành” Mi Mi hùa theo
Vừa nghe thấy sắp có tiệc tất thảy mọi người còn lại ánh mắt đều sáng lên mà hào hứng tán thưởng, vài người còn cao hứng bồi thêm về địa điểm mở tiệc, các nhân viên nữ thì lấy trớn mà hùa theo muốn tìm hiểu thêm về tổng biên tập. Nhưng cơ bản cô thấy họ chỉ muốn tiếp cận với tổng biên tập mới là ý chính. Thấy mọi người tất thảy ai cũng đồng lòng muốn mở tiệc nên Khúc Thụy cũng vui vẻ mà tán đồng ý kiến, nhưng thay vì chỉ đơn giản là đến một nhà hàng nào đó ăn uống vui vẻ thì lại có thêm tiết mục thứ hai là đi bar Over nhảy nhót. Như Kỳ cũng là không thể thoái thác việc không đi bar Over mà vắng mặt, nên cũng chỉ là ưỡm ừ đồng ý.
Sau khi dàn xếp xong lịch trình cho buổi tối “đoàn kết” thì mọi người đều nhanh chóng trở về vị trí làm việc của mình, Như Kỳ chưa kịp ngồi xuống bàn làm việc thì tiếng Trường Phi trầm ổn phía sau vọng đến bên tai Như Kỳ.
“Nữ Như Kỳ, về nhà chuẩn bị 1 bản sơ yếu lý lịch. Có cái gì thì viết về bản thân cái đó, không cần bằng cũng được nộp gấp cho tôi”
“Tại sao ?” Như Kỳ thắc mắc hỏi
“Muốn tiếp tục làm việc ở đây thì về làm cho tôi, nữ là nữ hỏi nhiều câu vớ vẩn lắm đấy. Thôi duyệt hết mấy bản thảo tôi để trên bàn đi, chiều nộp cho tôi.” Trường Phi tỏ ý nghiêm nghị nhưng chưa được bao lâu đã đổi sang giọng điệu ưỡm ờ mà nói tiếp “Giờ tôi đi vào phòng gặp tổng biên tập đây, người đẹp trai như vậy mà giờ mới chịu đến tòa soạn làm việc là sao không biết nữa?”
“…” Như Kỳ im lặng miễn cưỡng gật đầu thì Trường Phi đã khuất bóng trong phòng của tổng biên tập mất rồi