Phong Lưu Pháp Sư

 

Dịch: Aficio Long Linh Nhi nghiến răng, không khỏi tức giận với chính bản thân mình. Tức giận làm sao lại vô dụng để cho tên nam nhân đáng ghét bất ngờ hôn tới mức làm tim đập rộn lên.

Long Nhất lại giữ lấy eo Long Linh Nhi, bước chân nhẹ nhàng, đưa nàng bay bổng hạ xuống. Như Long Nhất đoán trước, Tây Môn Vô Hận quả nhiên vẫn chưa đi, chắc rằng lo lắng cho Long Linh Nhi.

Thấy được Long Linh Nhi mặt đỏ bừng trong lòng Long Nhất, Tây Môn Vô Hận không ngăn nổi kinh ngạc vạn phần. Hai người này có lẽ nào thực sự lại tốt lành với nhau như vậy?

"Tiểu muội. Vẫn còn ở đây à? Sợ ta không ăn thịt được nàng ta sao?" Long Nhất cười nói với Tây Môn Vô Hận.

Tây Môn Vô Hận hừ một tiếng, kéo Long Linh Nhi ra khỏi lòng Long Nhất, ai ngờ thân thể của Long Linh Nhi tựa như vô lực dựa sát vào thân mình nàng.

"Huynh làm gì với Linh Nhi rồi?" Phát giác dị dạng ở Long Linh Nhi, Tây Môn Vô Hận lập tức hét lên lạnh lùng với Long Nhất.

"Mặc dù muội là muội muội của ta, nhưng sự riêng tư giữa ta và Linh Nhi, muội không nghe được thì hay hơn." Long Nhất nhún vai, mặt không biểu tình nói.

Tây Môn Vô Hận sững người, chuyển đầu nhìn về hướng Long Linh Nhi. Nhưng Long Linh Nhi có chút áy náy nhìn tỷ muội tốt của mình, khẽ nói: "Vô Hận, đích thực là chuyện riêng tư giữa ta và nhị ca của ngươi."

Tây Môn Vô Hận nghe được lời này có chút ngơ ngác, chợt nhận ra sự có mặt của bản thân là thừa, không ngăn nổi sự khó chịu trong lòng.

"Linh Nhi. Nàng là quay về cùng tiểu muội của ta chăng? Hay là đi với ta?" Long Nhất hỏi, nhãn tình ổn định nhìn Long Linh Nhi.

"Linh Nhi vì sao lại muốn đi cùng huynh chứ. Đương nhiên là cùng về túc xá với muội rồi." Long Linh Nhi còn chưa trả lời, Tây Môn Vô Hận đã nói trước.

Không ai biết Long Linh Nhi làm sao mà tránh thoát khỏi Tây Môn Vô Hận. Nàng chạy đến bên Long Nhất giữ lấy tay hắn, khẽ nói: "Vô Hận. Ngươi sau này có thể gọi ta là nhị tẩu được rồi. Ta hiện tại là nữ nhân của nhị ca ngươi, tự nhiên là cùng ngủ chung với hắn rồi."

"Cái gì? Linh Nhi. Ngươi thực tình…" Tây Môn Vô Hận ngược lại thấy lúng ta lúng túng. Long Linh Nhi đề xuất yêu cầu, nàng cũng nghe rõ. Chỉ có điều nàng không thể nghĩ rằng điều này lại là thật. Long Linh Nhi chẳng phải từng nói muốn cho Tây Môn Vũ sống không bằng chết mới dùng chiêu này sao? Tính toán thế nào cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhưng cái giá phải trả thật là quá lớn.

"Vô Hận. Ngươi cũng đừng nói thêm gì nữa. Ta đã quyết định rồi, ngươi về túc xá đi." Long Linh Nhi lãnh đạm nói, biểu tình không buồn cũng chẳng vui.

Tây Môn Vô Hận thần sắc phức tạp nhìn hai người phía đối diện, thấy họ từ ngoại hình thực sự là rất hợp với nhau. Nhưng nội tâm của họ lại căn bản không thể hợp thành một khối. Long Linh Nhi tự nhiên có lý do mới làm vậy, bởi vì nàng ta muốn báo thù. Nhưng với lý do này nàng có thể dự liệu được hai người họ hợp lại với nhau kết quả nhất định là đau khổ. Tính ra, khiến cho nhị ca Tây Môn Vũ của nàng sống không bằng chết, Long Linh Nhi cũng không thể giải thoát, không thể nào quên đi nỗi ám ảnh từ Tây Môn Vũ được.

Tay Long Nhất làm một động tác, một đại kiếm sư và một ma đạo sư trong đám thất sát khôi lỗi xuất hiện trước mặt, khiến cho Tây Môn Vô Hận và Long Linh Nhi kinh hãi nhảy dựng lên.

"Tiểu muội. Chúng có thể hộ tống muội trở về. Không cần phải lo việc gặp lại loại như Mộ Dung Bích nữa." Long Nhất cười nói. Nói xong giữ lấy Long Linh Nhi bay lên bầu trời.

"Mộ Dung Bích? Vô Hận vừa mới xảy ra chuyện gì à?" Khi đang phi hành, Long Linh Nhi hỏi.

Long Nhất gật gật đầu, tiện kể lại cho nàng nghe chuyện vừa mới xảy ra trong rừng.

"Đồ cặn bã." Long Linh Nhi tức giận nói, nhãn thần nhìn về hướng Long Nhất.

Long Nhất tự nhiên nhìn là hiểu được ý tứ gì, không phải là muốn nói bản thân với Mộ Dung Bích cũng cá mè một lứa như nhau sao. Hắn cười khổ trong lòng, vừa muốn nói gì đó với nàng, đột nhiên thân hình chậm lại, xoay tay phách một chưởng ra đằng sau. Vài mũi tên lửa nóng cháy bị chưởng phong của hắn phách cho phản xạ lại trong không trung về phía một thiếu nữ mĩ lệ thân mặc hỏa hồng sắc pháp sư bào. Tuy thế, nàng ta linh hoạt tránh được.

Long Nhất sửng sốt ngắm nghía thiếu nữ có sắc đẹp không thua kém Long Linh Nhi này, phát hiện nàng ta đang dùng mục quang phẫn nộ nhìn chằm chằm bản thân, như thể mình đã làm nên chuyện đại ác gì đó rồi.

"Lâm Na!" Long Linh Nhi trong lòng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

"Long Linh Nhi! Muội đừng sợ. Ta nhất định cứu muội ra được." Lâm Na nói. Ma trượng chỉ thẳng vào Long Nhất.

Long Nhất ngạc nhiên. Nữ nhân tự cho là mình đúng ở thế giới này sao mà nhiều đến vậy? Nàng ta không thấy Long Linh Nhi không phản kháng chút nào ở trong lòng hắn sao? Hơn thế nữa tay nàng lại còn ôm giữ quanh eo hắn nữa chứ.

"Ây. Tiểu nữu. Mắt ngươi có vấn đề không. Ta ôm nữ nhân của ta bay trên không trung hóng mát, ngươi lại chạy tới nói muốn cứu nàng, đích thực là ngực to không não." Long Nhất không khách khí chút nào nói. Mĩ nữ thì mĩ nữ chứ, nhưng cái loại mĩ nữ tự cho mình là đúng tới cực độ này một chút hảo cảm cũng không có nổi.

"Ngươi nói gì? Có gan thì nói lại lần nữa xem." Lâm Na nói giọng tức giận. Nàng là một thiếu nữ thiên tài ai ngờ bị nói thành ngực to không não, thực sự không thể tha thứ. Mặc dù ngực nàng đúng là không nhỏ, nhưng trí thông minh của nàng thì rõ như ban ngày, thế nhân đều xác nhận như vậy.

"Ta nói ngươi là tiểu nữu ngực to không não. Hiện tại nói rồi, ta phải chăng có gan đó chứ? Đương nhiên, nếu như ngươi muốn tự mình xác nhận ta cũng không có ý kiến." Long Nhất cười he he, ám muội nhìn Lâm Na.

"Hạ lưu." Lâm Na nghiến răng nói. Trong miệng đã bắt đầu niệm chú ngữ, một hỏa hệ ma pháp cấp tám Dung Luyện Hỏa Diễm công kính về phía Long Nhất. Nhiệt độ cao của dung nham khiến không khí như thiêu như đốt.

Nhãn thần Long Nhất thoáng qua một tia sát khí. Nữ nhân này trái tim thật ác độc. Phạm vi công kích của hỏa hệ ma pháp cấp tám Dung Luyện Hỏa Diễm không lớn nhưng nhiệt độ tới nham thạch cũng bị nung chảy ra. Nếu như bị kích trúng rồi, hôm nay hắn không chết cũng bị hủy mất khuôn mặt. Biểu tình của Long Nhất có chút dữ tợn, hắn vung tay nhanh như thiểm điện, trong tay đã xuất hiện một vầng hồng quang quỷ dị, không ngờ đem hỏa diễm phóng tới tóm gọn vào lòng bàn tay.

Chỉ thấy một làn khói trắng từ trong lòng bàn tay Long Nhất tỏa ra, phất phơ bay lên. Trong vùng khói mờ ảo, khuôn mặt đầy sát khí của Long Nhất trông thoáng chút quỷ dị.

Lâm Na ngây ra như bị hóa đá nhìn vào lòng bàn tay Long Nhất. Nào ngờ hắn dám dùng tay tiếp Dung Luyện Hỏa Diễm, lại còn chẳng hề hấn gì nữa. Điều này nàng đơn giản là không dám tin.

"Tiểu nữu. Ngươi sẽ phải trả giá đắt cho hành vi ngu xuẩn của ngươi." Cặp mắt đen như bảo thạch của Long Nhất nhìn chằm chằm vào Lâm Na, lạnh lẽo nói.

"Tây Môn Vũ. Đây chỉ là hiểu nhầm. Ngươi bỏ qua cho nàng ta được không?" Long Linh Nhi trong lòng thấy biểu tình của Long Nhất, không khỏi kinh hãi. Nàng cảm giác hắn đã tức giận thực sự rồi.

"Hiểu lầm? Nếu ta không tiếp nổi cái ma pháp vừa xong thì chết mất rồi còn đâu để mà nói tới hiểu lầm nữa." Long Nhất cười lạnh nói.

Lâm Na hồi thần lại, nghe Long Linh Nhi xưng hô với Long Nhất là Tây Môn Vũ, nhãn tình nhất thời trừng to ra. Hắn không ngờ là dâm tặc Tây Môn Vũ danh mãn thiên hạ, theo đó tâm lý càng thêm xác định Long Linh Nhi là bị Tây Môn Vũ bắt giữ lấy.

"Tây u. Tây Môn Vũ. Ngươi mau thả Long Linh Nhi ra. Ta đã báo cho gia gia Phổ Tu Tư của ta biết rồi. Ông ấy sẽ mau tới tôi." Lâm Na giọng nói có chút run rẩy. Người có tên, cây có hình, dâm danh của Tây Môn Vũ đối với thiếu nữ như nàng có một lực sát thương rất lớn. Hơn nữa, nàng vừa mới thấy qua sự lợi hại của Long Nhất, tự nhận bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ. Nếu như hắn mà nổi thú tính, tấm thân thanh bạch của nàng không…

"Phổ Tu Tư? Kể cả lão đầu đó tới cũng vô dụng. Ngươi phải trả giá đắt cho hành động vừa xong của nguơi." Long Nhất ngược lại chỉ có chút ngạc nhiên. Thì ra thiếu nữ ngực to không não này là cháu gái của hỏa hệ đại ma đạo sư Phổ Tu Tư, thảo nào mà hỏa hệ ma pháp thuần thục đến thế. Hơn nữa, tuổi còn nhỏ mà đã đột phá cảnh giới đại ma pháp sư thành ma đạo sĩ rồi.

"Lâm Na. Tỷ mau chạy đi. Tỷ hiểu nhầm thực sự rồi. Muội cam tâm tình nguyện đi cùng hắn. Hắn là nam nhân của muội." Long Linh Nhi trong lòng có chút cảm động, đây đúng là sự quan tâm thực lòng của Lâm Na, mặc dù nhãn lực có chút khiếm khuyết.

Lâm Na lộ ra vẻ mặt không tin. Long Linh Nhi càng nói thế nàng càng không tin được. Thực ra tâm lý nàng cũng đã rất sợ hãi, nhưng trong đầu có tính cách như thể lửa cháy, nàng bất kể thế nào cũng không thể yên lòng để Long Linh Nhi đi mất được.

"Ta không đi được. Ta tuyệt đối không thể bình tĩnh mà nhìn muội lạc vào ma chưởng được." Lâm Na gương mặt quật cường đứng nguyên nơi đó, nhãn thần kinh sợ run lên nhưng vẫn dũng cảm đương đầu với mục quang lạnh băng của Long Nhất.

Ma chưởng? Long Nhất cười sướng. Tiểu nữu này cũng đánh giá cao hắn rồi đó. Hành vi của nàng có vẻ điên khùng nhưng khiến cho hắn sinh lòng bội phục, nữ nhân này thật nghĩa khí. Chỉ có điều, nàng vừa mới bất kể phải trái tấn công hắn, phải trả lại một cái giá nào đó mới được. Long Nhất cười he he kẹp lấy Long Linh Nhi, vận Càn Khôn Đại Na Di tới cực hạn, thân hình bất ngờ biến mất trong không khí.

Lâm Na vừa mới thấy bất ngờ xong, đột nhiên thấy trước ngực chợt mát, vô thức kêu lên một tiếng chói tai trụ giữ lấy vùng ngực.

Long Nhất mang theo bộ mặt cười dâm đãng xuất hiện tại chỗ cũ. Long Linh Nhi ở bên mình hắn cũng không rõ tình trạng, không biết vừa mới phát sinh sự tình gì.

Lâm Na đột nhiên cảm giác được trên người thiêu thiếu chút gì đó, cúi đầu xem. Thực sự y phục vẫn chỉnh tề, nhưng vẫn có cảm giác đôi chút không hợp lý đâu đó.

"Ngươi vừa làm gì với cô ấy rồi? Tây Môn Vũ." Long Linh Nhi nói có kèm theo chút lửa giận.

"Chẳng làm gì hết. Giáo huấn cô ta một lần thôi." Vẻ mặt Long Nhất thể hiện biểu tình vô tội.

Lâm Na ngước đầu căm ghét nhìn Long Nhất, dù nàng hiện tại chưa phát hiện ra hắn đã động thủ động cước gì với mình rồi, nhưng luôn thấy trên người thiếu chút gì đó.

Đột nhiên, Lâm Na cảm giác nụ hoa trên ngọc nhũ bị lớp vải của y phục cọ qua làm cho có chút tê tê. Sự tình này rất không có khả năng xảy ra, vì chất liệu nội y chỗ đó rất mềm mại, tuyệt đối không thể khiến cho ngọc nhũ sản sinh ra loại cảm giác này. Nàng vuốt nhẹ từ vai xuống ngực một lượt, lập tức một tiếng hét lanh lảnh cất lên giữa trời đêm, làm kinh hoàng vô số đôi chim uyên ương.

"Ngươi là đồ dâm tặc. Ngươi… ngươi… trả lại cho ta." Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Na muốn ứa máu ra, thân thể mềm mại tức giận tới mức run lên, biểu hiện mười phần ngoạn mục.

"Có lẽ, ngươi nói đúng là cái này?" Long Nhất ve vẩy một mẩu vải màu phấn hồng, trên bề mặt có thêu ba chữ: Lệ Nhân Phường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui