Phong Lưu Pháp Sư

 

Dịch: 123abc

Biên dịch & biên tập: Long Nhất "Tây Môn thiếu gia! Thật đúng là người rồi! Cuối cùng thì thiếu gia cũng trở về! Chúng huynh đệ chờ đợi thiếu gia đến là khổ!" Hai vị quý tộc công tử nhanh chóng nhảy đến ôm chân Long Nhất khóc gào rất thảm thiết.

Long Nhất nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng lại. Hắn nhớ ra hai tên này vốn chính là bè đảng của Tây Môn Vũ. Cả hai đều là thiếu gia của hai nhà đại quý tộc, bình thường cũng kiêu căng ngạo mạn, cùng với Tây Môn Vũ hiếp nam bức nữ, việc xấu nào cũng làm.

Đúng vào lúc này, một nữ tử mỹ lệ, áo quần xộc xệch, từ trong tửu lâu đi ra. Nữ tử dừng chân bên cạnh nam tử lãnh khốc, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, nhưng vừa phát hiện ra Tây Môn Vũ có mặt ở đó, lập tức hoa dung thất sắc.

Man Ngưu vừa thấy Long Nhất nhíu mày, lập tức đá ra hai cước cho hai vị quý tộc công tử đang ôm chân Long Nhất bay ra xa vài mét, bọt mép sùi ra tới tận ngực, đau đớn la hét như heo bị cắt tiết.

Tên nam nhân Mạc Tây tộc lãnh khốc đó quay đầu nhìn Long Nhất, tròng mắt dữ dội lập tức co lại, mục quang lăng lệ đóng chặt vào Long Nhất. Trực giác nói với hắn, cái tên thanh niên vẻ mặt cười cợt đang đứng trước mặt đây là một mối nguy hiểm cực lớn.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Long Nhất đại khái đã minh bạch là có chuyện gì. Nhất định là hai tên gia hỏa này cậy thế khi phụ nữ tử đó, kết quả là tên nam nhân Mạc Tây Tộc xuất hiện giở bài anh hùng cứu mĩ nhân, lại cái trò cũ rích.

"Công tử! Người đi nhanh đi. Hắn ta là nhị thiếu gia của Tây Môn gia tộc, người không thể **ng chạm đâu." Nữ tử xinh đẹp đó chui ra sau lưng tên nam tử Mạc Tây tộc, bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo áo hắn khiếp sợ nói.

Nam tử Mạc Tây tộc không nói gì, nhãn thần vẫn lăng lệ như cũ. Ánh mắt hắn lấp loáng, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy một dạng cuồng nhiệt. Chiến ý phong cuồng phát ra từ người hắn nhằm thẳng vào Long Nhất.

Lại gặp một tên điên. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ, nhìn ánh mắt tên gia hỏa này liền biết hắn là một cuồng nhân đơn độc đi khắp nơi tìm người.

"Tây Môn thiếu gia! Ta phải tỉ thí với ngươi!" Nam tử Mạc Tây tộc mắt dính chặt trên người Long Nhất, thanh âm có hơi rung rung. Đó chính là đã kích động đến cực điểm.

Man Ngưu bước lên một bước, khinh khỉnh nhìn tên nam tử này nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà muốn tỷ thí với lão đại của ta. Trước tiên phải bước qua ta rồi hãy nói."

Ánh mắt của tên nam tử Mạc Tây tộc lóe lên một cái. Thân thể gã đột nhiên bạo khởi, bàn tay phát ra ánh sáng, vài tia thâm lam sắc đấu khí hướng về Man Ngưu, nhanh như chớp bắn vào các bộ phận trên người hắn.

Long Nhất trong lòng thất kinh. Đấu khí của nam tử này thật là dày đặc vững vàng, ngưng tụ mà không tán, dù chỉ là vài tia đấu khí mỏng, nhưng tạo cảm giác trầm trọng như núi. Gã này thật ra cũng có thực lực.

Man Ngưu cũng không còn giống như ngày trước. Thế công cường đại của nam tử Mạc Tây tộc tịnh không làm hắn rối loạn trận pháp, Lục Ngọc Tài Quyết xuất hiện trong tay, múa lên từng vòng quang mang màu xanh lục. Chỉ nghe mấy tiếng keng keng như kim loại đập vào nhau, nam tử Mạc Tây tộc đã nhanh chóng lùi lại, một mảnh ống tay áo bị xé ra từ từ bay xuống đất. Nhưng lớp da dày như áo giáp của Man Ngưu cũng bị cắt trúng, lộ ra một đạo ấn màu trắng trên cơ thể. Nếu không phải là công phu Kim Chung trảo của Man Ngưu đã có tiểu thành, e rằng đã thấy sắc đỏ rồi. Như vậy đủ thấy Man Ngưu lỗ vốn hơn, nhưng nếu không phải tên nam tử Mạc Tây tộc ấy đột nhiên công kích, chiếm lấy tiên cơ thì có lẽ cũng chỉ ngang tài ngang sức mà thôi.

Đối với chiêu tập kích đột ngột của nam tử Mạc Tây tộc, Long Nhất tịnh không để ý. Tại cái thế giới này muốn sinh tồn thì phải chuẩn bị đối mặt với những tình huống đột xuất, nếu không ở trên chiến trường bị người ta đánh lén lại có thể chửi là hèn hạ sao? Luật rừng thôi, mạnh được yếu thua, thực lực quyết định tất cả.

Nam tử Mạc Tây tộc lúc này trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng thật sự. Gã không tưởng nổi cái tên thú nhân Man Ngưu này lại có lực công kích cường đại như thế. Hơn nữa là đấu khí của mình đánh lên người hắn lại không gây ra thương tích, lại còn từng lớp từng lớp lục quang hắn phát ra đè ép làm gã cảm thấy nghẹt thở. Trong lòng gã đã thấy kinh sợ không thôi.

Long Nhất tỏ ra rất hứng thú nhìn thanh trường kiếm trong tay nam tử Mạc Tây tộc. Đó không phải là cự kiếm truyền thống của chiến sĩ Thương Lan Đại Lục mà có bề ngoài giống như kiếm thường dùng của hiệp khách cổ đại trong thế giới của Long Nhất. Hơn nữa chất liệu làm kiếm có thể nhìn xuyên thấu như pha lê, tán phát hàn khí băng lãnh, hơn nữa dường như còn có sự ba động của thủy hệ ma pháp truyền tới.

Man Ngưu cực kỳ không phục, hai tay nắm chặt Lục Ngọc Tài Quyết, giọng ồm ồm nói: "Tên kia! Đến nữa đi! Ngưu gia không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất không xong."

Nam tử Mạc Tây tộc vừa vung trường kiếm trong tay, thân kiếm đã rung động phát ra âm thanh như long ngâm, một cỗ sát khí ập đến trước mặt. Gã lắc đầu nói: "Ngươi xem ra cũng lợi hại. Tuy ta không nhất định có thể thắng ngươi, nhưng ngươi cũng tuyệt đối không thể thắng ta. Ta muốn đánh với Tây Môn thiếu gia kia."

Lời này nói ra, những người chung quanh lập tức lao xao bàn tán. Bọn họ ai mà không biết Tây Môn nhị thiếu gia vốn chỉ là cái bị thịt. Ít nhất hai năm trước là như thế. Nhưng theo lời tuyệt đỉnh cao thủ Mạc Tây tộc, có vẻ như Tây Môn Vũ công lực còn cao hơn gã.

"Đáp ứng yêu cầu của ngươi thì cũng không có gì. Chỉ là nếu chỉ thế thì vô vị quá. Hay là ta đánh cược một phen." Long Nhất cười hắc hắc nói. Trong mắt lấp lóe quang mang dáng vẻ như hồ ly.

"Cược cái gì?" Nam tử Mạc Tây Tộc hỏi.

"Nếu như ngươi thua thì phải lưu lại bên ta làm người hầu a." Long Nhất vừa lơ đãng vuốt cằm vừa chậm rãi nói.

Nam tử Mạc Tây tộc run lên một chập, mãi sau mới nói với Long Nhất: "Nếu ngươi có khả năng trong mười chiêu đánh bại ta, Lệ Thanh này sẽ giao mạng sống này cho ngươi."

"Giao dịch xong đã xong!"

Long Nhất cười ha ha rồi nói.

Long Nhất song thủ chập lại làm ra vài thủ ấn, vừa hướng ra ngoài, đã thấy một đạo bạch quang mạnh mẽ đánh ra. Mọi người đứng xem lập tức bị bức lùi liên tục. Một đạo kết giới trong suốt nhanh chóng hình thành, không có người nào có thể tiến thêm một bước.

Tinh quang trong mắt Lệ Thanh vừa lóe lên, trường kiếm trong tay đã bắt đầu vũ động. Trong kết giới không ngờ bắt đầu xuất hiện hoa tuyết bay chập chờn, nhưng bên ngoài kết giới vẫn là bầu trời trong xanh vô hạn.

Bông tuyết càng ngày càng to, cuồng phong rú rít cuộn lên, gió tuyết thổi mạnh tới mức người ta không mở mắt nổi.

Long Nhất bình tĩnh yên lặng đứng đó, trong lòng cực kì kinh ngạc. Đây chính là một loại kết hợp khác của ma pháp và đấu khí. Tên nam tử Mạc Tây tộc tê Lệ Thanh này đúng là một thiên tài.

Đột nhiên, Lệ Thanh hét lớn. Hắn vừa động, vài tia thâm lam sắc đấu khí ẩn tàng trong vòng xoáy gió tuyết hướng về Long Nhất, vài mũi tên băng phóng tới phía sau chặn đường lui của Long Nhất.

Long Nhất không có bất kỳ động tác gì. Trong thời khắc quan trọng này đột nhiên lại nhắm mắt, đợi khí tức tử vong của thâm lam sắc đấu khí vừa chạm vào tới thân, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, chỉ nghe một tiếng "bách" một tiếng, thâm lam sắc đấu khí chớp mắt biến thành băng hoa, còn Lệ Thanh văng bắn ra ngoài.

Hoa tuyết vừa dừng, mọi thứ trở lại yên tĩnh, trong kết giới phủ lên một lớp tuyết dày. Lệ Thanh nằm trên mặt tuyết, vẻ mặt lộ ra sắc thái không tin nổi, còn Long Nhất hai tay chắp sau lưng, chân đạp trên tuyết không ngờ lại không lún xuống một phân, vẻ mặt cười cợt nhẹ nhàng, rất có phong phạm của cao nhân một phái.

Mọi người xung quanh đều có vẻ mù mờ. Căn bản không ai có thể thấy rõ đã phát sinh sự tình gì. Trước mắt họ lúc nãy chỉ thấy toàn tuyết trắng phau phau, rồi thấy Lệ Thanh nhào tới trước, sau đó không rõ vì sao bay ngược lại, trên mặt lộ ra vẻ như thấy quỷ vậy.

Lệ Thanh gượng định thần trở lại, vươn mình đứng dậy, chầm chậm bước tới bên cạnh Long Nhất, rồi "hịch" một cái quỳ xuống. Mặt gã vẫn lộ vẻ mất hồn lạc phách. Một chiêu, chỉ một chiêu hắn đã bại, điều này khiến cho một kẻ cao ngạo như hắn không sao tiếp thụ nổi.

"Không phục sao?" Long Nhất nhàn nhạt hỏi.

"Lệ Thanh chỉ muốn biết, ngài đã dùng chiêu thức quái quỷ gì vậy?" Lệ Thanh ngẩng mặt nhìn Long Nhất run giọng hỏi.

"Hàn Băng Đấu Khí Xuyên Tâm Chưởng." Long Nhất từng chữ từng chữ lãnh đạm nói ra. Đúng lúc tiếng nói hắn vừa dứt, đột nhiên vạt áo trước ngực Lệ Thanh đột nhiên hóa thành băng tinh rồi rớt xuống, trên khoảng ngực trần trụi rắn chắc đã in hình một dấu tay màu trắng bạc.

"Hàn băng đấu khí! Hàn băng đấu khí? Nhưng người tịnh không dùng kiếm mà?" Lệ Thanh lẩm bẩm nói.

"Ai quy định là đấu khí là phải nhất định dùng kiếm." Long Nhất vừa cười vừa nói.

Con ngươi Lệ Thanh nở rộng ra, đột nhiên phủ phục toàn thân xuống, ngữ khí ngoan cường nói: "Từ nay về sau, mạng của Lệ Thanh là của thiếu gia, ai muốn làm người bị thương, phải bước qua xác của Lệ Thanh trước."

"Tốt lắm! Ngươi đứng dậy đi." Long Nhất cười nói. Kỳ thật nếu không phải Lệ Thanh tự tin thái quá, nếu gã không cho rằng Long Nhất không thể chính diện đỡ được đấu khí cấp đại kiếm sư của gã, nếu gã không để hoàn toàn tâm trí vào hướng lùi lại của hắn, thì Long Nhất cũng không thể nào có khả năng một chiêu đánh bại gã được.

Long Nhất giải tỏa kết giới, nhìn ánh mắt kính sợ của những người đang theo dõi, nở một nụ cười đầy thâm ý. Trước mặt mọi người, hắn nghiễm nhiên thu phục Lệ Thanh, cũng là đã có tính toán. Đầu tiên, là hắn muốn phế bỏ hình ảnh là kẻ bị thịt trong đầu của lão bách tính Đằng Long thành. Dù sao đi nữa, Thương Lan đại lục luôn kính trọng cường giả. Hơn nữa, hắn muốn tạo một uy thế với các đại thế lực, làm những thế lực đối kháng với Tây Môn gia tộc phải thầm nghĩ lại. Long Nhất tin rằng, chỉ cần qua một trận chiến, uy danh của Tây Môn nhị thiếu gia hắn lập tức có thể được những người hám chuyện truyền ra ngoài, hơn nữa còn có thể được người ta thêm mắm dặm ớt khoa trương lên. Tuy nhiên, đây chỉ là bước thứ nhất mà thôi.

Long Nhất dẫn theo Tiểu Y, Man Ngưu, Lệ Thanh rời đi. Hắn không thể nghĩ được là vận khí mình lại hên thế, thắng được một cao thủ Mạc Tây tộc. Lúc này Long Nhất đã có hiểu biết về Thương Lan đại lục hơn nhiều so với hồi mới tới đây. Hắn biết rõ là Mạc Tây tộc là thế lực chủ chốt tại Ngạo Nguyệt đế quốc, tộc nhân đoàn kết phi thường, hơn nữa thiên phú cực cao, thế nên cao thủ rất đông.

Long Nhất giờ đây tuyệt vẫn chưa có một kế hoạch lâu dài gì. Hắn chỉ biết là tên nam tử này ở Mạc Tây tộc nhất định cũng có uy danh, có lẽ sau này hắn có thể nảy ra ý tưởng dùng được.

Khi nhóm người của Long Nhất biến mất khỏi tầm nhìn mọi người, lập tức có cả tá nhân ảnh phi thân lên quan sát nơi đánh nhau của Long Nhất, rồi nhanh chóng bay tản ra mất. Lúc này có vài tiểu hài trước đến nghịch ngợm đắp người tuyết trước Vọng Giang lâu. Vọng Giang lâu tức khắc đông nghẹt, nơi nào người ta cũng đàm luận trận tỉ thí khiến người mờ mắt vừa diễn ra, trong dó diễn nhiên Tây Môn nhị thiếu gia là nhân vật chính.

Long Nhất đang đi trên đường, đột nhiên trong tim truyền tới một cơn chấn động, quay lại nhìn Tiểu Y ở phía sau. Hắn biết nàng đã dùng tâm linh cảm ứng của huyết kế.

"Man Ngưu, ngươi dẫn Lệ Thanh về trước đi." Long Nhất đứng lại nói với Man Ngưu.

Man Ngưu lên tiếng đáp ứng, rồi dẫn Lệ Thanh đi trước về hướng Tây Môn phủ.

"Thiếu gia." Tiểu Y đột nhiên tỏ ra trù trừ cất tiếng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui