Phong Lưu Pháp Sư

 

Dịch: 123abc

Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất nhìn thấy biểu tình như thế của Lệ Thanh, trong lòng đã hiểu rõ ràng. Tên nam tử lãnh khốc này kỳ thật tịnh không giống biểu tình lãnh khốc bên ngoài. Hắn cũng đã từng yêu, đã từng thống khổ, xem ra con đường tình cảm cũng mười phần éo le.

Long Nhất vỗ vỗ lên bờ vai Lệ Thanh an ủi. Chuyện tình cảm rắc rối này hắn cũng đã trải qua không ít. Chỉ là hắn thật là may mắn, nữ nhân hắn thích đều thích hắn. Nhìn mình rồi nhìn lại người ta, Long Nhất đột nhiên nhận ra là hắn thật là hạnh phúc, tuy là có một vài khi tiếc nuối, nhưng đôi khi tiếc nuối cũng không phải là một dạng của cái đẹp sao, nhân sinh không phải chính là như thế sao?

Lệ Thanh cảm kích nhìn Long Nhất, biểu tình lại biến trở lại lạnh lùng, tựa hồ như thần tình mới rồi là một dạng ảo giác. Bởi vì hai sắc thái của hắn thật cực kỳ khác xa nhau, không thể tưởng tượng nổi Lệ Thanh có thể có cái dạng biểu tình đó.

Long Nhất quay về viện tử xa hoa của mình, nhanh chóng vào phòng, nhảy thẳng lên cái giường to rộng dị thường của mình. Lúc này Long Nhất mới chú ý nhận ra là cái giường này so với cái ở trong không gian giới chỉ của hắn hoàn toàn giống nhau. Có lẽ Đông Phương Uyển sợ đổi giường Long Nhất ngủ không quen.

Long Nhất nằm xuống một lúc, rồi bước vào phòng tắm sang trọng nằm ở phía sau phòng ngủ.

Long Nhất sảng khoái nằm xuống trong làn nước ấm áp của bồn tắm, hơi nước làm cả phòng tắm biến đổi đậm đặc hơn, dưới ánh sáng mờ nhạt của ma pháp đăng, hiện ra vẻ mông mông lung lung, làm người ta có cảm giác không chân thực. Đôi khi Long Nhất cảm thấy mình đang trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, chẳng biết rõ đây là hiện thực hay là giấc mơ của bản thân, một giấc mơ diễn ra vô số lần. Hắn thường có cảm giác mỗi chuyện mình trải qua ở thế giới này cũng đã xảy ra trong tiền thế. Hay là suốt đời người dù cho ở không gian khác nhau địa vị khác nhau thì cuộc sống lại cũng diễn đi diễn lại không có biến đổi gì. Việc này cũng giống như xem một bộ phim được chiếu đi chiếu lại, còn bản thân là nhân vật chính trong phim. Hắn không ngừng lặp đi lặp lại cuộc sống chính mình.

"Nhãi con! Ngươi đã biến thành đa sầu đa cảm giống mấy bà có chồng từ hồi nào thế?" Vào lúc này, một giọng nói âm u trầm thấp vang lên trong ý thức hải của Long Nhất.

Long Nhất giật mình tỉnh lại, biết ngay thanh âm này chính là bóng đen sống nhờ trên người mình lâu nay không thấy hiện thân. Hắn không có hảo ý hỏi: "Huynh đệ, không biết nghe lén tâm sự của người khác là hành vi rất vô sỉ hay sao?

"Khẹc khẹc khẹc! Ai mà thèm biết mấy cái sự tình sầu não ấy của ngươi. Chính là ngươi mạnh mẽ dồn cho ta biết đấy."

Hắc ảnh cười nói, tiếng cười phát ra như tiếng vật cứng cạo lên pha lê rin rít xói thẳng vào tai, khiến người nghe thật có thể đảo lộn khí huyết mà chết.

Long Nhất toàn thân run bần bật, kêu: "Huynh đệ! Đừng cười nữa. Cười nữa ta đến phải ngất xỉu mất."

"Không biết thưởng thức, âm thanh mĩ diệu như thế mà bảo khó nghe." Bóng đen tựa hồ đã bị Long Nhất tiêm nhiễm, lời lẽ bất giác đã mang theo ngữ khí lưu manh vô lại.

"Được rồi, thời gian gần đây ngươi bình thường như bốc hơi, làm ta còn tưởng ngươi ngủm rồi nữa kia." Long Nhất cười bảo.

"Ta mà có thể ngủm? Nếu như thế giới này chỉ còn lại một sinh mạng cuối cùng thì sinh mạng đó chắc chắn phải là ta." Thanh âm phiêu hốt của bóng đen phun ra xú khí.

"Ha ha, đúng là thổi đuôi bò. Ngươi nghĩ ta không biết ngươi bị cái lão rồng đó đánh bị thương, tu dưỡng lâu như thế mà chỉ khôi phục lại một chút a." Long Nhất cười phản bác.

Bóng đen lập tức trầm mặc, lâu sau mới âm u thốt: "Nếu không phải vì cứu xú tiểu tử ngươi thì ta có thể bị thương sao?"

"Ta biết rồi! Ngươi đúng là không tệ, ân nhân cứu mạng. Tóm lại có một ngày ta sẽ báo đáp ngươi." Long Nhất biết bóng đen nói đúng là sự thật, nhắc lại quả thật là hắn đã cứu mạng mình, vì thế đối với hắn trong lòng rất là cảm kích.

"Hắc hắc, ngươi báo đáp ta bằng cái gì?" Ngữ khí bóng đen tựa hồ rất là vui vẻ.

"Đợi vong linh ma pháp của ta đạt tới cảnh giới pháp thần, nhất định sẽ giúp ngươi kiếm một thân thể đẹp đẽ nhất để giúp ngươi sống lại." Long Nhất cười nói. Đây đúng là lời từ tận đáy lòng, nhưng vấn đề chỉ là đạt được tới cảnh giới đó không biết là phải tới năm khỉ tháng ngựa nào nữa.

"Kỳ thật báo đáp ta cũng không khó, nếu có ngày ngươi gặp được Quang Minh chi thần, cứ bắn hạ hắn xuống nướng chín luôn là được." Bóng đen bảo.

"Oa, ta bảo này huynh đệ, ngươi quả thật là ác tâm nha, không ngờ lại bảo ta ăn điểu nhân, nếu ta bắn hạ hắn xuống, tặng ngươi làm sủng nam thì thế nào?" Long Nhất hắc hắc cười hỏi.

"Sủng nam?" Bóng đen lầm bầm tự nhủ, đột nhiên cười lên, giọng cười có thể làm người ta sởn tóc gáy vang lên làm Long Nhất phải nín cả thở.

"Tốt, cái này là ngươi nói đó." Hắc ảnh ngừng cười đáp.

Long Nhất hai mắt trắng dã. Bóng đen này có khi bị bệnh thần kinh. Quang Minh thần có tồn tại hay không vẫn còn là một vấn đề. Cứ cho là quả thật có tồn tại đi, bản thân mình làm sao có khả năng làm đối thủ chứ? Nhưng bóng đen này xem ra lại có vẻ rất thành thật.

Long Nhất lầm bầm trong lòng rồi đứng lên ra khỏi bồn tắm. Đột hắn nhiên cảm thấy một tia âm ấm di chuyển trên thân mình, cuối cùng dừng lại trên cái thân thô dài của tiểu huynh đệ mình. Long Nhất xoay chuyển ý nghĩ, liền biết chắc là bóng đen trong ý thức hải đang dòm lén thân thể mình.

"Thế nào hả? Vốn liếng huynh đệ ta hùng hậu ha." Long Nhất hắc hắc cười hỏi.

"Nhỏ như con trùng đất, thật đúng là đáng xấu hổ, ta ghét phải nói chuyện với ngươi, đồ gian manh." Hắc ảnh âm u bùi ngùi nói, giọng nói vừa ngưng là đã biến mất trong ý thức hải.

"Đố kị, tên gia hỏa này nhất định là đố kị." Long Nhất khó chịu thầm nói, không ngờ dám bảo cái vòi voi thiên phú dị bẩm của hắn là con sâu đất, chắc chắn là đỏ mắt đố kỵ. Hắn nghĩ lại, bóng đen không có thực thể thì so với thái giám cũng không khác chi lắm, tâm lý tự nhiên không bình thường rồi.

Long Nhất người trần như nhộng nghênh ngang ra khỏi phòng tắm. Đây là đêm đầu tiên hắn trở về, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào. Hắn mở rộng cửa sổ, nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn lên mặt trăng bàng bạc trên trời cao tới ngẩn ngơ. Không tự chủ được, hắn nhớ lại nữ nhân đầu tiên hắn gặp được sau khi rời khỏi Đằng Long thành, trên mặt có một khối thai kí màu huyết hồng, là Ti Bích. Chỉ chớp mắt một cái, đã hơn hai năm nhẹ nhàng trôi qua rồi, nàng có còn nhớ tới hắn không? Ngày đó nữ nhân vì yêu mà chạy trốn khỏi hắn giờ có còn yêu hắn như cũ không?

Đối với nữ nhân hắn yêu đầu tiên tại thế giới này, Long Nhất tự thấy khó thể quên nổi. Trong thời gian này tin tức liên quan đến Thánh Nữ Ti Bích trên đại lục rất ít, làm cho Long Nhất không biết chút tin tức nào của nàng.

Long Nhất đột nhiên nhớ ra Tây Môn Nộ chẳng phải đã giao cho hắn Thiên Võng đội hai và ba sao. Không gì bằng để cho chúng tìm nơi hạ lạc của Ti Bích thay cho mình.

Thiên Võng không đâu không có. Long Nhất điều này thì đã biết. Muốn tìm tin tức của một nữ nhân thôi thì không phải là đặc biệt khó khăn gì. Chỉ là Tây Môn Nộ nếu biết mệnh lệnh đầu tiên của hắn là tìm kiếm nữ nhân, không biết sẽ có cái biểu tình thế nào? Chắc là thập phần tuyệt vời đây. Long Nhất trong lòng thầm nghĩ.

Đã nghĩ thông được vấn đề này, tâm tình Long Nhất liền nhanh chóng thay đổi thoải mái hơn. Hắn khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu minh tưởng.

oOo

Cũng vào lúc này, Nam Cung Hương Vân cũng là cả đêm khó ngủ. Một mặt là do những điều ngạc nhiên Long Nhất mang đến cho nàng. Cái đồ ăn hại trong mắt nàng lại đột nhiên biến thành tuyệt đỉnh cao thủ, cái kiểu biến đổi này khiến nàng vốn có ấn tượng xấu lúc đầu thật khó mà tiếp thu được. Mặt khác là hoàng đế đã mở kim khẩu mà ban cho ngày cưới. Chỉ còn lại một tháng là nàng phải chịu gả làm vợ cái tên gia hỏa làm nàng chán ghét ấy. Điểm này làm nàng càng không thể chịu được.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Nam Cung Hương Vân liền không ngừng lướt qua lướt lại biểu tình nụ cười xấu xa của Long Nhất, nhớ lại cái cảm giác huyễn hoặc lúc vô tình **ng chạm với cái thứ quỷ quái đó của hắn, nhớ lại lúc hắn kéo tay mình mà chạy. Càng cố gắng khống chế, những hình ảnh đó lại càng khoan thẳng vào trong tâm trí nàng.

"Tây Môn Vũ xấu xa! Ta hận ngươi thấu xương." Nam Cung Hương Vân kéo chăn lên chùm kín đầu, bực bội hét to ở trong chăn.

Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Hương Vân tóc tai bù xù, cùng với hai mắt quầng thâm xuất hiện tại phòng ăn làm Nam Cung phu nhân kinh dị một phen.

"Tam tỷ, tối qua tỷ đi làm ăn cướp à?" Nam Cung Mỗ khoa trương hét to.

"Ngậm miệng lại, không ai bảo ngươi câm đâu." Nam Cung Hương không hài lòng trừng mắt lườm đệ đệ một phát.

Nam Cung Nỗ lè lưỡi ra, đột nhiên lầm bầm nói: "Có lẽ đệ nên đi tìm để nói tỷ phu phải quản thúc tỷ, để tránh lúc nào cũng bị tỷ ăn hiếp."

Nam Cung Hương Vân nhảy dựng lên như con mèo bị dẫm phải đuôi, cật lực gõ cái cốp lên đầu của Nam Cung Nỗ, dữ dằn nói: "Không cho phép nhắc tới tên xấu xa đó, cũng không cho phép ngươi gọi hắn là tỷ phu, cẩn thận ta đập bẹp ngươi đó."

Nam Cung Nỗ rụt đầu rụt cổ, nhìn tỷ tỷ bạo nộ, vuốt vuốt đầu ủy khuất núp ra sau lưng Nam Cung phu nhân.

"Hương nhi, con làm cái gì thế? Sao mà vô duyên vô cớ phát sùng lên vậy?" Nam Cung phu nhân quở trách.

Nam Cung Hương Vân cầm đũa lên tức giận ngoáy ngoáy vào chén vài lần, vẻ mặt lộ ra biểu tình phẫn nộ bất bình.

"Nương thân, con không gả cho tên xấu xa Tây Môn Vũ đâu. Người nghe cho rõ đây, con không gả cho hắn đâu." Nam Cung Hương Vân đột nhiên hướng về Nam Cung phu nhân thét lên, trong khóe mắt đã hơi ươn ướt.

Nam Cung phu nhân khẽ run lên. Nha đầu này từ nhỏ tới lớn tính rất ngang bướng, hơn nữa nóng nảy quật cường như cái đầu trâu. Từ lúc hiểu biết đến giờ chưa bao giờ khóc. Tính lại, chỉ có lúc còn nhỏ, do bất mãn phụ thân thay nàng quyết định việc hôn nhân đã chạy qua Tây Môn gia tộc làm náo loạn một trận, kết quả bị phụ thân tức giận đấm một phát, nàng ương ngạnh chỉ cắn đến rách môi chứ không hề kêu một tiếng. Thế mà bây giờ không ngờ lại khóc.

Nam Cung phu nhân tiến lại ôm lấy mái đầu bù xù của con gái, thở dài: "Nương thân cũng biết là bất công cho con. Nhưng hoàng đế đã nói ra, hôn sự này đã vô phương thay đổi, hay con muốn phụ thân vì kháng chỉ mà chịu tội?"

"Nhưng… nhưng nữ nhi thật sự không muốn gả cho hắn." Nam Cung Hương Vân sụt sịt nói. Trong lòng nàng đương nhiên cũng hiểu rõ, chỉ là muốn phát tiết một phen thôi.

Nam Cung Nỗ nấp sau cái bàn thò đầu ra nói: "Tam tỷ, đệ nghĩ tỷ phu thật là tốt a. Người thì đẹp trai, bổn sự lại cao, tỷ không phải trước đó tị hiềm là tỷ phu bổn sự quá thấp sao? Hiện tại còn cao hơn tỷ còn bất mãn cái gì?"

Nam Cung Hương Vân trừng mắt nhìn đệ đệ mình, trong lòng tự nhiên có chút mơ màng. Đúng thật, hiện tại hắn trở nên lợi hại đến thế, tại sao mình vẫn cứ kháng cự như vậy? Phải rồi, đúng là vì nhân phẩm của Tây Môn Vũ. Hắn đã làm hại bao nhiêu nữ nhi, hơn nữa lại còn có sắc đảm bao thiên dám cường bạo với Long Linh Nhi công chúa. Tính ra hắn có biến ra lợi hại hơn nữa cũng chỉ là đồ giẻ rách thôi.

Không được, vô luận thế nào nàng cũng phải nỗ lực ngăn chặn cuộc hôn nhân này. Cái tên Tây Môn Vũ xấu xa đó, ở bên ngoài thoải mái như thế sao còn quay lại làm gì. Mình đã vui vẻ được một chút vì cứ tưởng là hôn ước đó đã trở thành vô nghĩa, ai ngờ hắn lại xuất hiện làm cuộc sống hạnh phúc của mình đảo lộn tùng phèo. Nam Cung Hương Vân trong lòng tức tối tự nhủ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui