Phong Lưu Pháp Sư

 

"Mỹ tuyệt nhân hoàn" (Khuôn mặt đẹp tuyệt), ngoại trừ bốn chữ này trong đầu Long Nhất khơng còn có từ ngữ khác đễ diễn đạt nữa. Long Nhất ngẩn người nhìn dung nhan khuynh thành này, không nhịn được ngơ ngác tự hỏi:

-"Đây là Ti Bích sao? Thánh nữ Ti Bích có khuôn mặt nửa thiên sứ nửa ác ma kia đâu?"

Chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt ngọc thánh khiết tựa như không nhiễm chút bụi trần, nhưng lại mang đến một vẻ tươi mát khiến kẻ khác say mê, thần thái như hoa quỳnh, đôi mi thanh tú như viễn sơn, một mùi thơm của cơ thể nhẹ nhàng phát ra, hết thảy hợp lại thành một chỗ càng làm tôn tạo vẻ đẹp cho nhau.

Khối thai ký (Cái bớt) màu đỏ trên mặt Ti Bích đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là làn da mịn màng sáng như ngọc. Long Nhất không dám tin vươn tay vuốt nhẹ lên, cảm giác từ ngón tay truyền đến từng trận xúc cảm ôn nhuận, lúc này mới tin rằng khối thai ký của Ti Bích thật sự đã biến mất hoàn toàn. Sau này khi tỉnh lại nàng sẽ không vì nó mà tự ti nữa, vì nàng giờ đây so với Long Linh Nhi và tiểu muội Tây Môn Vô Hận còn đẹp hơn vài phần, đủ để nữ nhân trong thiên hạ phải giận dữ đố kỵ.

Một hồi vuốt ve thật lâu, Long Nhất vẫn cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay, trong lòng hắn tràn ngập cãm giác thoả mãn, hắn bế Ti Bích đặt lên chiếc giường lớn. Lúc này hắn mới nhớ tới biểu muội Đông Phương Khả Hinh đã biến mất không thấy tăm tích, hắn vòng vo một hồi tại Lôi thần điện vẫn không thấy tăm tích nàng liền trở về lại tế đàn.

Lúc này, ánh mắt Long Nhất dừng lại trên một bộ xương khô bị tàn phá đang nằm bên cạnh, trong lòng hắn nổi lên một trận đau đớn. Hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Long Nhị, ý đồ dùng "Tu phục thuật" để chữa trị cho bộ xương bị tàn phá của Long Nhị, nhưng hiện tại Long Nhị đã bị tàn phá nghiêm trọng, căn bản không có biện pháp chữa trị.

-"Long Nhị, ta xin lỗi đệ" Long Nhất lẩm lẩm nói, nhớ tới Long Nhị một lần lại một lần không để ý tới bàn thân mà chắn trước mặt hắn, trong lòng hắn vừa đau xót vừa dằn vặt.

Ngồi ngây ngốc một hồi lâu sau, bóng đen trong ý thức hải của Long Nhất xuất hiện, hắn nhìn quanh đánh giá ý thức hảỉ mới của Long Nhất một hồi, hắc hắc cười quái dị mấy tiếng tự nhủ:

-"Diệu, diệu, nếu như một lần nữa được 3 khối thần bài còn lại cải tạo thì thật là hoàn mỹ, chỉ là không biết sau khi dung hợp 7 hệ thần lực hắn sẽ mạnh mẽ cỡ nào, thật sự là chờ mong a"

Bóng đen tại ý thức hải của Long Nhất lầu bầu nói một hồi tất nhiên chạy không thoát cảm giác của Long Nhất, hắn nhìn nhìn Long Nhị nằm trên mặt đất rồi dùng ý niệm hỏi:

-"Lão gia không chịu chết này, có cách nào cứu được Long Nhị không?"

-"Xương cốt bị hư hao như vậy rồi, cho dù có dùng hắc ám ngưng luyện thuật cũng không có lực hồi thiên, thôi bỏ đi, chỉ đáng tiếc một bộ xương khô có ý thức đúng là ngàn năm khó gặp" Bóng đen tiếc nuối lắc đầu nói.

-"Thật sự không có biện pháp sao?" Long Nhất không từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa.

Bóng đen trầm tư trong chốc lát rồi đáp:

-"Biện pháp không phải không có, bộ xương này đã dung hợp với hắc tinh linh phách cũng không bị huỷ hoàn toàn, chỉ là cần một ít thời gian, còn phải dùng 6 cái long giác ngươi lấy từ trên Tam đầu ma long để chữa trị thân thể hắn"

-"Không thành vấn đề, không phải chỉ là 6 cái long giác thôi sao?" Long Nhất đồng ý không chút do dự, 6 cái long giác vốn hắn định dùng để chế tạo vũ khí, nếu chúng cần để cứu Long Nhị, vậy tính toán làm gì, dù sao trong cơ thể hắn còn có Lôi thần khải giáp và vũ khí, mặc dù bây giờ còn chưa dùng được.

-"Nếu như vậy, ta sẽ giúp ngươi một lần, bất quá ngươi phải mau mau quay lại hắc ám không gian trong Dĩ thất chi thành" Bóng đen lại một lần nữa nhắc đến hắc ám không gian.

-"Nói dài dòng, ta đã đáp ứng ngươi việc gì sẽ kông bao giờ quên đâu" Long Nhất nhếch miệng nói, trong lòng hắn lại đang suy nghĩ việc bóng đen luôn muốn đi đến hắc ám không gian đó làm gì, không thể không nghi ngờ, bóng đen biết đến sự tồn tại của hắc ám không gian, nhưng hắn làm sao biết được? chẳng lẽ.

Long Nhất lắc đầu, có những việc hắn cũng không muốn nghĩ đến.

Kế tiếp, Long Nhất đem tàn cốt của Long Nhị cùng 6 cái ma long giác đưa vào hắc ám thứ nguyên không gian, bóng đen nói hắn sẽ tự ở bên chữa trị.

………………

-"Vô Song tỷ, tỷ có thể cảm giác được phu quân không?" Nạp Lan Như Nguyệt vẻ mặt lo âu nhìn về phía Vô Song, các nàng ở chỗ này đợi rất lâu, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có.

Vô Song lắc đầu trầm mặc không nói, nhưng vẻ mặt nàng so với trước đã khác rất nhiều. Trước đó không lâu, trong tim nàng kịch liệt co rút một trận, bên tai tựa hồ nghe tiếng hô đau xót của Long Nhất, điều càng làm cho nàng sợ hãi chính là sự liên hệ của nàng và Long Nhất đột nhiên bị đứt đoạn, trong lòng nàng tựa như sụp đổ. Khi đó nàng khẳng định Long Nhất đã gặp nguy hiểm, thần kinh của nàng vẫn căng như dây đàn, thẳng đến lúc này mới nhẹ nhàng dãn ra, bởi vì nàng đã cảm ứng được Long Nhất một lần nữa.

Cách đó không xa, Liễu Nhữ một thân lân giáp bó sát người đang hai tay ôm lấy bộ ngực cao vút của mình, Tiểu Bàn Nữu chính đang dựa vào vai nàng lim dim. Mà Man Ngưu đang ngồi tại của vào, tay mân mê Lục Ngọc tài quyết.

Thật lâu sau, Tiểu Bàn nữu ngáp một cái rồi từ từ mở mắt tỉnh dậy.

- "Nữu Nhân, theo tỷ tỷ trở về đi, tên kia còn không biết lúc nào mới trở lại nữa" Liễu Nhứ vỗ vỗ đầu Tiểu Bàn Nữu nói, mấy ngày qua, nàng cũng đã có thói quen đối xử với muội muội này rồi.

-"Không, muội phải đợi cha về" Nữu nhân lắc đầu từ chối, ánh mắt dõi về hướng đại môn Lôi thần điện.

Liễu Nhữ lạnh mặt hừ một tiếng trong lòng buồn bực không thôi, nàng trong lòng đem Long Nhất ra mắng hắn ngàn lần vạn lần, thân nhân duy nhất của mình thân với hắn còn hơn so với mình, điều này làm cho nàng cảm thấy trong lòng không thể nào bình thường được.

Chính lúc này, cả mảng sương màu tím bạc trong không gian quanh Lôi thần điện đột nhiên hoá thành từng đạo ánh sáng hướng tới Lôi thần điện bay vào, mà lúc này đại môn của Lôi thần điện cũng đã từ từ mở ra.

Rốt cục, Long Nhất một thân quang mang tím bạc bao quanh đã xuất hiện trước mặt mấy người Vô Song, khoé miệng hắn vẫn mang theo nụ cười xấu xa như cũ, một mớ tóc đen tuỳ ý xoã ra sau phủ lấy gáy làm cho người ta nhìn vào có cảm giác hắn mấy thế kỷ nay vẫn chưa đi gội đầu một lần.

-"Lão đại, ngươi rốt cuộc cũng ra rồi, ngươi không sao chứ?" Man Ngưu đang ngồi bên cạnh cửa vào nhảy dựng lên, trong đôi mắt trâu của hắn lộ vẻ hưng phấn, ẩn trong đó còn có thể thấy được một tia quang mang phát ra.

Long Nhất vỗ vỗ bả vai Man Ngưu ha hả cười nói:

- "Lão đại ngươi là ai chứ, chỉ là một toà Lôi thần điện thì có gì làm khó ta"

Long Nhất thật ra giống như "Ngưu BO hống hống" (ND: Nổ như pháo, Cười như trâu hống. Có nghĩa chung là tự thổi da bò  ), chính hắn cũng không biết sau khi nghe lão nhân gia Lôi thần nói xong có cảm tưởng gì nữa, sợ rằng sau này sẽ hối hận vì việc Lôi thần truyền thừa cho hắn đây.

Man Ngưu cung kính gật đầu, trong lòng hắn Long Nhất đã bị thần thánh hoá rồi, tiềm thức hắn chỉ nghĩ đến việc trong thế giới này không có gì Long Nhất không làm được.

-"Phu quân" Nạp Lan Như Nguyệt mang theo một trận hương khí lao vội đến, cũng mặc kệ người khác đang nhìn, nàng lao thẳng vào trong lòng ngực của hắn.

Long Nhất vỗ về tấm lưng ong của Nạp Lan Như Nguyệt, mắt hắn nhìn về phía đôi mắt phẳng lặng như hồ thu của Vô Song đang lẳng lặng nhìn hắn, Không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, hết thảy nhu tình đều đã diễn đạt hết.

-"Như Nguyệt tỷ tỷ, tỷ tốt lắm, cha còn không có ôm ta nữa" Âm thanh non nớt của Nữu nhân vang lên, nàng vốn muốn đợi nữa, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được.

Nạp Lan Như Nguyệt quay người thoát khỏi lồng ngực Long Nhất, mà Nữu nhân đã nhanh như chớp nhảy ngay vào lồng ngực Long Nhất, dụi dụi đầu vào trong lồng ngực hắn.

- "Nha. Các ngươi....." Nạp Lan Như Nguyệt vừa lui lại nói, đột nhiên phát hiện sau lưng Long Nhất còn có 3 nữ nhân, tự nhiên chính là Ti Bích, Lãnh U U và Phong Linh, nhung nàng cả một người còn không nhận ra được. Kỳ thật nàng và Ti Bích đều là Quang minh thánh nữ thì thật ra cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng mỗi lần đều là Ti Bích mang theo áo choàng trùm đầu, lúc này Ti Bích biến thành một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nàng mặc dù từ trên tế tự bào của Ti Bích nhìn ra một chút cũng không dám chắc chắn.

Long Nhất hơi nghiêng người tránh qua một bên, 3 nàng đều đã bước ra trước mặt mọi người.

-"Vô Song. cô cũng đến à, phu quân cũng không có nói cho ta biết" Lãnh U U nhận ra Vô Song nên kinh ngạc chạy vội đến.

Vô Song hơi run người, nàng ngước nhìn Long Nhất, tuy trí nhớ của nàng chưa khôi phục hoàn toàn nhưng nàng cũng nhận ra Lãnh U U.

Long Nhất cười khổ đem mọi sự tình nói lại một lần, đem những chuyện gần đây kể lại lần nữa. Sau đó Long Nhất liền giới thiệu Phong Linh và Ti Bích thêm lần nữa, Phong Linh chẳng biết vì sao sau khi tỉnh lại tâm tình nàng tựa như bay mất, ôm lấy Long Nhất đau xót khóc lóc một phen rồi sau đó cứ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn.

Mà Nạp Lan Như Nguyệt sau khi biết được đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mặc tế tự bào sau lưng Long Nhất chính là Ti Bích thì như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, hầu như mọi nguời đều biết thánh nữ Ti Bích của Ngạo nguyệt đế quốc trên mặt có một khối thai ký màu đỏ như máu, nhưng trước mắt nàng làm một khuôn mặt trên dưới không có một khuyết điểm, tựa như một khối bạch ngọc đẹp nhất thế gian, cho dù so với chính mình cũng muốn đẹp hơn 3 phần.

Kỳ thật không nói đến người khác, ngay cả Ti Bích chính mình còn không thể tin tưởng được, khi nàng từ chiếc giường lớn của Long Nhất tỉnh dậy thì thấy nụ cười ấm áp cùng ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng chưa bao giờ cảm giác được thế giới tươi đẹp đến vậy, chỉ cần còn sống nhìn thấy tình lang, nàng đã vô cùng thoả mãn. Nhưng sau khi Long Nhất đem ra một cái ma pháp kính đưa tới trước mặt nàng, nhìn dung nhan đẹp tựa thiên tiên cùa người trong kính, bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy chạm vào hai má, chính khoảng khắc đó, nàng đã khóc, nàng cơ hồ tưởng rằng hiện mình đang nằm mơ, thậm chí còn không dám chớp mắt, chỉ sợ sau một cái chớp mắt tất cả đều tan biến thành hư vô.

Đột nhiên trong không gian Lôi thần điện xuất hiện từng cơn sóng gió, Lôi thần điện khổng lồ từ từ tiêu tán, trước mắt chỉ xuất hiện một hìn hảnh không gian vặn vẹo. Không chỉ có không gian cạnh Lôi thần điện, cả Lôi thần cấm khu đều xuất hiện tình huống như vậy, cảnh vật cực nhanh trở ngược hoặc bắt đầu huyễn diệt, tất cả nhửng người bị vây ở Lôi thần cấm khu đầu bắt đầu chuyển hướng.

Mà cửa vào Lôi thần cấm khu cũng bắt đầu xảy ra biến hoá, tấm bia đá có 4 chữ to nằm bên cạnh Lôi thần cấm khu đột nhiên hoá thành bụi phấn, một trận sương màu tím bạc từ cửa vào Lôi thần cấm khu toả ra, làm tầm mắt mọi người trở nên mông lung.

Bất quá màn sương chỉ tron gchốc lát đã tiêu tán, đợi bụi mù lắng xuống, tất cả những kẻ xung quanh Lôi thần cấm khu đều sợ ngây người, cửa vào Lôi thần cấm khu đã đột nhiên biến mất, chỉ thấy phía trước là từng hàng cây đại thụ che trời, cành lá rậm rạp, bụi gai đan xen, không phải đây chính là một mảng rừng rậm nguyên thuỷ sao?

-"Khẳng định có người đã hoàn thành nhiệm vụ Lôi thần cấm khu rồi" Trong lúc tỉnh lặng đó, đột nhiên có người giật mình hiểu ra liền hô to lên, vì vậy mọi người tranh nhau đi thông báo, còn có một số đoàn mạo hiểm tiếp tục nhảy vào khu rừng nguyên thuỷ phía trước, ý đồ cướp đoạt chiến lợi phẩm từ tay đội ngũ đã hoàn thành nhiệm vụ này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui