Phong Lưu Pháp Sư

 

"Vu sư tiểu thư xinh đẹp, không phải ngươi thích phát ra phong nhận sao? Vậy phong nhận siêu cấp này sẽ đưa cho ngươi." Long Nhất ẩn thân đằng sau thanh sắc phong hệ phòng ngự, đạo phong nhận thật lớn nọ nhằm về phía Âu Nhã Lạp đang ngạc nhiên quét tới.

Khoảng cách gần như thế, cự hình phong nhận trong nháy mắt đã đánh về phía Âu Nhã Lạp vẫn còn chưa có lấy lại tinh thần.

Long Nhất cau mày, nữ Vu sư dực nhân tộc này không thể nào không chịu nổi một kích hắn chứ. Hắn phát ra phong nhận cường đại như vậy, nhưng Âu Lạp Nhã đang ở trong phong hệ lĩnh vực cho nên chắc chắn phải có uy lực cường đại. Nếu nàng tại lĩnh vực do mình tạo ra mà bị giết chết bởi một đạo phong nhận thì cũng nên từ bỏ chức vị Vu sư này đi.

Bất quá việc Long Nhất lo lắng hiển nhiên là dư thừa. Phong nhận không hề gặp trở ngại, xuyên qua thân thể của Âu Nhã Lạp. Nhưng đó chỉ là cái bóng của nàng, hình ảnh tại không trung chậm rãi nhạt dần và tiêu tán. Thân hình của Âu Nhã Lạp đã xuất hiện ở phía sau của Long Nhất, tuy nhiên nàng cũng không có ý định đánh lén Long Nhất. Long Nhất chậm rãi xoay người lại, có chút kinh ngạc nhìn Âu Nhã Lạp nói: "Nếu dựa vào tốc độ thì không thể có khả năng khiến cho tàn ảnh dừng lại lâu như vậy. Đây chắc là một loại phong hệ ma pháp đặc thù."

Long Nhất mặc dù có thể sử dụng phong hệ ma pháp, nhưng phong hệ ma pháp của hắn cơ bản là do bản thân tự nghĩ ra. Hắn không biết phong hệ ma pháp của Âu Nhã Lạp cũng không có gì kỳ quái.

"Đúng rồi, đây chính là phong hệ ma pháp phân ảnh thuật. Nhưng ngươi vì sao lại không biết phong hệ ma pháp này? Tại sao lại có thể dịch chuyển và xuất ra ma pháp trong lĩnh vực ta thi triển?" Âu Nhã Lạp có chút chấn động, khiếp sợ hỏi. Tại ma pháp lĩnh vực thì ngoại trừ người thi triển lĩnh vực, những người khác không có biện pháp sử dụng ma pháp nguyên tố để thi triển ma pháp.

"Vì vậy ta mới nói ta là người được ân sủng của Phong thần, nhưng ngươi lại không tin." Long Nhất nhún vai mỉm cười. Kỳ thật đạo lý cũng rất đơn giản, hắn lợi dụng ma pháp nguyên tố trong ý thức hải của mình để tiến hành công kích và phòng ngự chứ không phải dựa vào hấp thu ma pháp nguyên tố bên ngoài. Hắn biết loại phương pháp này có rất nhiều ma pháp sư có thể thực hiện. Nhưng vấn đề là bọn họ nhiều nhất cũng chỉ thi triển ra một ít ma pháp cấp thấp, căn bản không có khả năng như Long Nhất thi triển được cao cấp ma pháp phòng ngự cùng ma pháp công kích. Đây mới chính là nguyên nhân khiến Âu Nhã Lạp khiếp sợ.


Âu Nhã Lạp trừng trừng nhìn Long Nhất một lúc thật lâu, trong lòng dường như có chút dao động. Là tín đồ trung thành của Phong thần, đối với việc Long Nhất thể hiện năng lực phong hệ ma pháp cùng với thực lực siêu việt, lại còn đang ở trong phong hệ lĩnh vực do nàng khống chế mà thi triển được phong hệ ma pháp phòng ngự và công kích khiến cho trong tiềm thức của nàng nghĩ rằng Long Nhất dù không phải nhận được ân sủng của Phong thần thì nhất định cũng có quan hệ phức tạp nào đó với Phong thần.

"Nhưng thánh vật là trấn tộc chi bảo của dực nhân tộc chúng ta, cho dù ngươi là người được Phong thần chúc phúc, ngươi cũng phải tới trước tộc nhân ta, cho chúng ta một cái công đạo." Âu Nhã Lạp bình thản nhìn Long Nhất nói. Nàng biết cho dù động võ cũng không giải quyết được vấn đề, hơn nữa cũng không đánh lại các tên gia hỏa xấu xa đang cười cười này.

"Dực nhân tộc các ngươi ở chỗ nào?" Long Nhất tò mò hỏi.

"Tại một địa phương vô cùng bí mật ở Hoành đoạn sơn mạch. Ngươi theo chúng ta tự nhiên sẽ biết." Âu Nhã Lạp nói.

"Đi với các ngươi cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy để cho ta xem qua chân diện mục của nàng một chút." Long Nhất ánh mắt lóe dâm quang, cười rất dâm đãng nói.

Âu Nhã Lạp do dự một chút rồi cũng đồng ý. Nàng sở dĩ ngụy trang cũng chỉ là một thủ đoạn nhằm ẩn dấu khí tức mà thôi. Nàng gật đầu nói: "Được rồi, hy vọng ngươi thủ tín."

Long Nhất cuồng ngạo gật đầu, hy vọng đây chính là cửu thiên tiên âm Vu sư dực nhân tộc, đừng làm cho hắn thất vọng. Hắn biết nhiều phụ nữ có giọng nói cực kỳ hay nhưng lại không thể nào chấp nhận khi nhìn (hehe, đại khái là được tiếng mất hình), có thể nói trời sinh được cả hai chỉ là số ít.

Chỉ nghe thấy Âu Nhã Lạp niệm một tràng chú thanh, giọng nói thật dễ chịu, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thư thái, như đang được hưởng thụ.


Ngụy trang màu đen của Âu Nhã Lạp dần dần tiêu tán, hai mắt Long Nhất bắt đầu mở lớn. Khi trang phục và diện mạo Âu Nhã Lạp hiện ra trước mắt Long Nhất thì hắn không khỏi kinh ngạc thầm kêu lên. Ngay cả Phượng Hoàng gia chủ đang bị vây khốn bởi phong nhược thuật cũng không khỏi thốt lên khen ngợi.

Chỉ thấy Âu Nhã Lạp có một thân hình thon dài, các đường cong lả lướt, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn khác với thú nhân tộc thô lỗ cục cằn đã thực sự tiến hóa. Sự khác biệt so với nữ nhân của Thương Lan đại lục thể hiện rất rõ ràng, đôi mắt giống hư bảo thạch trông rất đẹp, sống mũi cao, môi dưới hơi mỏng. Nhưng mà điều khiến cho Long Nhất kinh ngạc chính là nàng có một mái tóc ngắn màu xanh biếc. Đây là lần đầu tiên Long Nhất nhìn thấy nữ nhân có tóc ngắn.

Long Nhất di chuyển ánh mắt xuống dưới, khuôn mặt của Âu Nhã Lạp không có khiến cho hắn thất vọng. Tuy không được coi là nhất quốc khuynh thành nhưng cũng không có kém bất kỳ nữ nhân mị hoặc nào, hơn nữa lại có trí tuệ cùng sự phong tình khác người. Long Nhất nhìn một cách rất hứng thú.

"Oa, hấp dẫn như thế? Không sợ ta nổi con lợn lòng sao?" Long Nhất nuốt một ngụm nước miếng đánh ực, trong lòng thầm nói. Chỉ thấy mặc một bộ da báo màu trắng đen đan xen nhau, phía trước ẩn hiện phù văn. Trước ngực nàng lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, hơn nữa chiều dai tấm da báo không che phủ hết phía dưới, lộ ra đôi chân ngọc thon nhỏ đang đi một đôi ủng ngắn. Loại trang phục này tại tiền thế cũng không phải là hiếm thấy, nhưng tại Thương Lan đại lục này thì là lần đầu tiên xuất hiện.

Thứ khiến Long Nhất tò mò hơn chính là đôi cánh trắng sau lưng Âu Nhã Lạp lúc này đang từ từ lay động. Thoạt nhìn tựa như thiên sứ bình thường, tạo cho người ta một loại cảm giác không nói nên lời.

Ánh mắt dâm dật của Long Nhất nhìn Âu Nhã Lạp một cách chậm rãi, khiến nàng cảm giác như chính bản thân bị lột trần truồng dưới ánh mắt của hắn. Điều này làm nàng cảm thấy không thoải mái.

"Bây giờ ngươi cũng đã thấy được hình dáng của ta, hãy theo chúng ta trở về." Âu Nhã Lạp nói. Một kế hoạch manh nha hình thành trong đầu Long Nhất, hai mắt giảo hoạt nhìn xuống nói.

"Cái này … … ta cũng rất muốn cùng đi với ngươi, có người bạn đường xinh đẹp thế này càng thêm tuyệt vời. Chỉ là bản thân ta đang có việc bên mình, nhất thời không thể dứt ra mà đi được.


Như vậy đi, hay là ngươi đưa cho ta một cách thức liên lạc, chờ ta xong việc nhất định sẽ tới tìm các ngươi, được chứ?" Long Nhất vẻ mặt bất đắc dĩ. Nhưng mà quả thật hắn cũng không thể rời đi, tuyến phòng ngự Á Đặc Tư An, hắn nhất định phải đi xem, lại còn phải cùng Vô Song đến Hoang mãng thảo nguyên.

"Ngươi … … ngươi không có giữ lời." Âu Nhã Lạp tức giận chỉ trích. Nàng từ nhỏ đến lớn đều sống tại dực nhân tộc, ngoại trừ tiếp xúc với người trong tộc, chưa có tiếp xúc với ngoại nhân, tâm tính rất đơn thuần, chứ không có thâm hiểm lắt léo như Long Nhất.

"Ta đâu có lật lọng, ta không có nói là không đi tới dực nhân tộc các ngươi, chỉ là đi chậm một chút thôi." Long Nhất dáng vẻ vô tội nói.

Âu Nhã Lạp nghĩ nghĩ, quả thật Long Nhất không có nói khi nào sẽ đi cùng nàng. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được hắn lừa gạt mình. Tộc trưởng nói đúng, loài người rất gian trá. Cả mụ đàn bà kia và tên nam nhân này đều như thế cả.

Long Nhất vừa thấy Âu Nhã Lạp tức giận đến mặt mũi trắng bệch, không khỏi có chút mềm lòng. Khi dễ nữ nhân chính là điểm mạnh của hắn a.

"Vu sư tiểu thư xinh đẹp, ta bây giờ thực sự không thể đi được. Khi ta đến Hoành đoạn sơn mạch, nếu có thời gian rảnh ta sẽ đi tới quý tộc một chuyến." Long Nhất vội nói. Hắn thật sự không có nói dối. Hoang mãng thảo nguyên tiếp giáp tây bắc biên cảnh của Ngạo Nguyệt đế quốc. Hoành đoạn sơn mạch cũng không phải là rất xa, hắn cũng có ý định tới rừng rậm tinh tinh để thăm Lộ Thiến Á, nhưng còn chưa quyết định là đi Hoang mãng thảo nguyên trước hay là sau khi từ Hoang mãng thảo nguyên trở về thì sẽ đi thăm nàng.

Âu Nhã Lạp nghe thấy những lời nói chân thành của Long Nhất, hỏa khí dần dần bình phục, xem ra tạm thời tin tưởng hắn một lần. Chỉ là thánh vật vẫn chưa lấy được khiến cho lòng nàng không khỏi có chút tư vị.

Âu Nhã Lạp đưa ra một viên ma pháp phong ấn Trùng Thiên ma pháp giống hạt châu cho Long Nhất, rồi nói: "nếu ngươi tới Hoành đoạn sơn mạch, hãy đập vỡ hạt châu này ra, ma pháp bên trong sẽ xuất ra, đến lúc đó sẽ có người tới dẫn đường cho ngươi." Long Nhất tiếp nhận hạt châu, tán dương vài lời rồi cười hắc hắc nói: "tín vật đính ước này rất đặc biệt, ta phải đưa cho người cái gì để trao đổi bây giờ?"

Âu Nhã Lạp tức giận, nhưng trong lòng biết Long Nhất là một tên vô lại, lại biết bản thân mình không có nói lại hắn.


Một thanh âm vang lên, Long Nhất vui mừng nói: "Có rồi, ta đã biết phải dùng cái gì trao đổi với nàng."

Long Nhất giơ tay phải ra, một tầng hàn khí bắt đầu ngưng tụ nơi tay, lúc này hắn sử dụng thủy hệ ma pháp phóng xuất ra Huyền Âm hàn băng chi khí.

Theo ý niệm của Long Nhất, hàn khí nơi tay không ngừng biến động, trong chốc lát ngưng tụ thành Huyền Âm chi băng, lúc này trong hàn khí đột nhiên xuất hiện một một sợi thanh sắc của phong hệ ma pháp nguyên tố.

Một khắc sau một đóa hoa hồng xuất hiện trong tay Long Nhất. Điều đặc biệt nhất là trong đóa hồng trong suốt ẩn hiện một tia thanh sắc ba động, trông thật sự đẹp.

"Tặng cho ngươi" trên trán Long Nhất lấm tấm vài giọt mồ hôi, hắn bay đến trước mặt Âu Nhã Lạp, đưa đóa hoa hồng trong suốt cho nàng.

"Thật là đẹp" Âu Nhã Lạp sợ hãi than. Mặc dù nàng chính là Vu sư dực nhân tộc, nhưng nàng cũng chỉ là một thiếu nữ, đối với cái đẹp luôn có sự thích thú quan tâm. Đặc biệt đóa hoa hồng này bên trong lại có phong hệ ma pháp nguyên tố lưu động, khiến cho nàng thấy vô cùng thân thiết.

"Hãy nhận lấy nó, băng hoa này cho dù để dưới ánh mặt trời cũng phải một năm sau mới có thể tan được." Long Nhất cười nói. Bởi vì hắn ngưng tụ thành Huyền Âm chi băng, dùng ma pháp nén lại lần nữa, bên trong đóa hoa hồng nhỏ này ẩn chứa thủy hệ ma pháp nguyên tố khiến người khác kinh ngạc.

Âu Nhã Lạp mừng rỡ nhìn ngắm cả nửa ngày, cuối cùng thu lại nụ cười trên khuôn mặt, đẩy bàn tay của Long Nhất ra, nghiêm mặt nói: "đóa băng hoa này ta không thể nhận."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận