Phong Lưu Tam Quốc

Bàn về trí khôn, mưu kế thì mình có thể bì với Quách Gia, Điền Phong, Trình Dục. Nhưng bàn về chinh chiến thì hắn còn thua kém Triệu Vân, Điển Vi và Trương Liêu. Nhưng sở trường lớn nhất của y chính là biết kết hợp những người này lại cùng một chỗ, phát huy đặc điểm của từng người, trở thành một nhất thể hữu hiệu nhất. Còn mình thì không giống như những cổ nhân thời xa xưa, bởi vì đối phương công cao chấn chủ, hoặc bởi vì tư tưởng của mình là ở hai ngàn năm sau này mà trở nên thực dụng hơn. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân quan trọng để cho bọn họ đi theo hắn.

Trong đại trướng trung quân, Dương Dung đang cùng với Triệu Vũ xinh đẹp như hoa đứng đằng sau lưng Trương Lãng. Trong đại trướng chỉ có một mình Quách Gia, cúi đầu trầm tư, gương mặt tuấn mỹ như cười như không. Lại không thấy Trình Dục, Từ Thứ và Điền Phong đâu.

Thì ra sau khi bao vây giết chết đại quân của Tuân Chính, trong đó binh lính chết gần một vạn, đầu hàng hơn một vạn. Phần lớn là bị thương hoặc tạm thời không còn sức chiến đấu. Đám tàn binh còn lại thì chạy trốn. Trình Dục đã đi khắc phục xử lý hậu quả. Điền Phong thì trấn an binh lính đầu hàng. Từ Thứ mang theo năm ngàn binh mã trợ giúp Trương Liêu, Triệu Vân truy kích. Vốn là Trương Lãng không đống ý, định phái Triệu Vũ đi, nhưng Từ Thứ lúc này lại xung phong nhận việc. Trương Lãng thấy lúc trước y cũng là du hiệp nên liền đồng ý.

Trong doanh trại chỉ còn lại ba ngàn kỵ binh mũ sắt, và một số thủ binh mà thôi.

Dương Dung có chút bận tâm, nụ cười chứa đựng sự lo lắng, cau mày nói:

- Lão công, binh mã mặc dù đã điều đi truy kích. Nhưng tăng lên cũng chỉ có ba vạn năm ngàn, cộng thêm nhưng binh sĩ chiến đấu vừa rồi thì tuyệt đối cũng chưa được sáu vạn. Quân đội chúng ta làm sao mà đánh thắng được?

Trương Lãng cười nhạt một tiếng, tự tin, ung dung nói:

- Binh không tính ở nhiều mà phải tính ở tinh. Nếu tính theo quân số thì quân ta không nhiều bằng quân Viên Thuật, nhưng luận sức chiến đấu thì quân Viên Thuật làm sao so sánh với quân Từ Châu chứ? Vô luận từ trang bị cho đến huấn luyện binh sĩ, hay là nguồn cung cấp thì quân ta ưu thế tương đương rõ ràng. Nếu như bình thường thì có lẽ chiến đấu ngang cơ, nhưng hiện tại Yến Minh và Hàn Cử tập kích Hu Dị đắc thủ. Đối phương tất nhiên là lòng nóng như lửa đốt. Tâm tư sẽ trong thời gian ngắn nhất muốn chiếm lại Hu Dị. Haha, đáng tiếc là khi đối phương rời khỏi thành thì thứ nhất không mang theo quân dụng, thứ hai không mang theo lương thảo. Đánh nhau chưa được một ngày thì đã phải bỏ chạy. Giả như đối phương có xu thế phá búa chìm thuyền thì quân ta thật sự có lẽ sẽ đánh bại quân đối phương. Vốn lấy năng lực hiện tại của binh sĩ Trương Huân và bản thân hắn ta thì không có khí thế lẫn quyết đoán. Ta nghĩ hắn sẽ thoái binh để bảo toàn lực lượng.


Dương Dung kinh ngạc hỏi:

- Vì cái gì chứ?

Lúc này, Quách Gia bỗng nhiên tỉnh lại, như cười như không nói:

- Đại quân Trương Huân biết Hu Dị đã mất, sĩ khí tất nhiên là suy giảm. Nếu lúc này đây vẫn tiếp tục chiến đấu thì chẳng khác nào đi vào tử lộ.

Dương Dung lúc trước cũng là bộ đội đặc chủng. Trương Lãng giải thích như vậy, nếu như nàng vẫn còn chưa rõ, vậy thì nàng cũng đừng lăn lộn nữa.

Triệu Vũ cong cái miệng nhỏ nhắn, có chút nhàm chán đùa bỡn mái tóc của mình. Sinh hoạt trong quân doanh khiến nàng cảm thấy buồn bực. Ra trận lại không đến lượt mình, lúc này nghe lời Trương Lãng nói, chợt thì thầm:

- Lãng ca ca, chi bằng để cho Vũ Nhi mang ba ngàn kỵ binh đi giết bọn chúng.

Trương Lãng mỉm cười. Triệu Vũ đúng là háo thắng không thua gì Triệu Vân.

Nhãn châu xoay động, nụ cười giả tạo nói:

- Con gái cả ngày chém chém giết giết, chẳng có phong độ của thục nữ gì cả. Cẩn thận sau này chẳng ai thèm lấy. Ai, thật sự là thói đời!

Quách Gia bởi vì tính cách phóng đãng, không câu nệ, thường cùng Trương Lãng nói nói cười cười. Lúc này thấy Trương Lãng trêu chọc Triệu Vũ thì không khỏi bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa:

- Đúng vậy! Con gái mà không ở nhà giúp chồng nuôi dạy con cái, lại cả ngày múa đao múa kiếm, hô đánh kêu giết. Còn ra thể thống gì nữa.

Triệu Vũ hếch cái mũi nhỏ nhắn, hừ một tiếng, quả quyết nói:

- Thiệt là, bổn tiểu thư còn không phải là vì tướng quân sao?


Trương Lãng thích nhất là cái bộ dạng này, rất giống đám thiếu nữ thế kỷ 21. Tuy Dương Dung cũng là phụ nữ thời hiện đại, nhưng hắn cảm giác nàng ở thời đại này đã dần dần tính cách được mài dũa, không còn góc cạnh, không còn cá tính tươi sáng như lúc còn ở bộ đội đặc chủng, càng lúc càng trở nên yếu đuối hơn. Có lẽ, sống trong hoàn cảnh mà mạng sống thật sự rất cần thiết đã ảnh hưởng đến tính cách con người. Nhưng tại sao nó lại không mài đi cái tính háo sắc, phóng đãng không câu nệ của mình. Mà giống như lại càng làm trầm trọng thêm?

Cùng Triệu Vũ nói chuyện thật giống như liếc mắt đưa tình với đám bạn nữ giới lúc còn ở thế kỷ 21.

Hắn cố ý ho khan hai tiếng, mặt lộ mê sắc, cười hì hì nói:

- Nếu như Triệu tiểu thư thật sự là vì Bổn tướng quân thì tại sao không qua đây xoa bóp cho Bổn tướng?

Trương Lãng chỉ vào vai, cố ý nhăn mày tố khổ nói:

- Những ngày vừa bận rộn quá nên hai vai ta có chút mỏi. Tiểu Vũ mau đến xoa bóp cho ta đi.

Triệu Vũ thấy Trương Lãng thân thiết như vậy, nội tâm cảm thấy dao động, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn nói nguýt một câu:

- Đẹp mặt nhỉ? Tự mình làm đi. Muốn bổn cô nương đây làm cho à? Chờ kiếp sau đi.

Nói xong lại cố ý hừ dài một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

Trương Lãng lại lộ ra bản sắc, cố ý thở dài một tiếng, sau đó di chuyển mục tiêu về phía Dương Dung, vẻ mặt cợt nhả:


- Dung Nhi tốt của ta, mau tới giúp lão công của nàng bóp vai đi.

- Được rồi, thiếp sẽ tới giúp chàng!

Dương Dung vừa bực mình vừa buồn cười nói.

Trương Lãng hoàn toàn không chú ý tới trong mắt Dương Dung hiện lên một tia giảo hoạt.

Mười đầu ngón tay mềm mại xoa bóp bờ vai của Trương Lãng. Trương Lãng hai mắt nhắm lại, khóe miệng khẽ nhếch, kêu lên:

- Thật sự là thoải mái!

Quách Gia dùng tay vụng trộm che miệng cười, cũng không dám lớn tiếng. Bởi vì Dương Dung đứng đằng sau lưng Trương Lãng, mặt đối mặt với Quách Gia. Nét mặt ôn hòa của nàng biến đâu mất, xem tình huống thì Trương Lãng sắp gặp phải tai ương.

Quả nhiên, trong đại trướng trung quân bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, khiến cho người ta nghe thấy phải hãi hùng khiếp vía.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận