Phong Lưu Tam Quốc

Điền Phong hai mắt lóng lánh nói:

- Vẫn kết đồng minh cho thỏa đáng. Quân ta hiện tại mục tiêu chính là Giang Đông. Cùng hắn kết đồng minh cũng là chuyện tốt. Lưu Biểu coi như là quy trấn tám quận Kinh Châu.

Tàng Bá cũng cảm giác được lợi vô cùng, và cảm thấy mình thông minh hơn rất nhiều, thuận miệng nói:

- Hai tên Trách Dung, Tiết Lễ kia sẽ nghĩ chúa công thật sự cùng họ kết đồng minh sao?

Trương Lãng nghe xong cười ha hả, dùng tay vỗ vào bả vai to rộng của Tàng Bá, nhìn qua gã đại hán thập phần cương nghị này, mỉm cười nói:

- Hai người này giết không tiếc. Những thứ khác không nói. Chúng hại chết Triệu Dục, ta bắt bọn chúng phải để lại mạng.

Trương Lãng trên mặt hiện lên tia lạnh lùng, trên người tràn đầy sát khí.

Mọi người cũng cảm thấy nội tâm cả kinh, đồng thời lại cảm thấy vì Triệu Dục mà đáng tiếc. Một người tài hoa như thế mà lại gặp bất hạnh.

Điền Phong khóe miệng cười lạnh:


- Cho dù chúa công không tìm bọn hắn thì tin rằng thân tộc của Triệu Dục cũng tìm đến Quảng Lăng, một đao làm thịt.

Trương Liêu nhẹ nhàng gật đầu, biểu hiện đồng ý.

Khi thấy đã có biện pháp giải quyết rồi, hắn không khỏi khen:

- Chúa công có bốn vị quân sư như vầy thì chuyện gì còn có thể làm khó chúng ta nữa?

Bốn người đồng thời nhìn nhau cười.

Trương Lãng trong nội tâm thật sự cảm thấy thoải mái. Đã có bốn người này rồi, sau này mình có thể vô tư.

Quách Gia tổng kết lại lần nữa:

- Việc cấp bách mà chúng ta cần phải làm có hai việc. Thứ nhất là phải cử một thiện đạo chi nhân bí mật đi sứ Trách Dung, khiến y phản Lưu. Rồi lại phái tiếp một người đến Lưu Biểu kết đồng minh. Nếu như hai việc kia làm một cách an ổn thì Thọ Xuân có thể định, Mạt Lăng có thể định.

Sau khi mọi người thương lượng, quyết định sẽ do Quách Gia mang thư đi gặp Trách Dung. Điền Phong đi gặp Lưu Biểu.

Hai người chuẩn bị mà đi.

Từ Châu xuất binh đi Lâm Hoài tin tức rất nhanh chóng rơi vào tai Tào. Lúc này Duyện Châu đại chiến Lữ Cân, thắng bại chưa phân. Nhưng mãnh tướng dưới trướng Tào đã xuất hiện. Lữ Bố mặc dù dũng mãnh hơn người, thiên hạ đều biết cao thủ. Nhưng bại thế đã thành. Duyện Châu đại bộ phận rơi vào tay Tào.

Tào biết được Trương Lãng mượn chính mình bình Lữ xuất binh chiếm lấy Hu Dị, chuẩn bị đại chiến Viên Thuật, không khỏi trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ cùng lo lắng. Đôi mắt nhỏ híp lại khiến lòng người lạnh ngắt.

Hí Chí Tài giống như biết rõ Tào có tâm sự. Mấy ngày hao tổn tâm tư suy nghĩ diệu kế liền biến thành lời nói:

- Tướng quân, Trương Lãng giống như mãnh hổ. Thủ hạ người tài ba dị sĩ không ít. Nếu như để cho hắn cướp được Hoài Nam thì như hổ thêm cánh. Khi mãnh hổ xuống núi thì đó là họa lớn.

Tào thở dài một tiếng, nhưng vẫn tỏ ra có phong thái, không giận không uy, lúc này mới buồn rầu nói:

- Đúng vậy, Trương Lãng người này rất có chí lớn. Nếu để hắn bình được Thọ Xuân, sau Giang Nam thì lâu dài sẽ trở thành đại họa. Nhưng ta bận đại chiến Lữ Bố, vô lực bận tâm, phải làm như thế nào cho phải?


Hí Chí Tài không hổ danh là mưu sĩ số một của Tào, một bước ba mưu, điềm tĩnh nói:

- Không sai, tướng quân trước mắt vô lực bận tâm. Không bằng tướng quân viết một phong thư đưa cho Viên Thiệu, nói nguyện nhượng lại một số chỗ ở Thanh Châu, lại phái một đại tướng lãnh binh đồn ở Lâm Truy, đồng thời áp bách Từ Châu chư quận, uy hiếp Trương Lãng phía sau.

Tào cau mày, có chút không cam lòng nói:

- Ta trước đó vài ngày mới bình định Thanh Châu, sao có thể đưa cho người khác? Vả lại Viên Thiệu bốn thế tam công, dã tâm không nhỏ. Khiến hắn có được Thanh Châu thì chẳng khác nào tiến hành giáp công đối với chúng ta. Chuyện này không thể làm.

Hí Chí Tài mỉm cười lắc đầu:

- Tướng quân quá lo rồi. Chỉ cần quân ta bóp chặt Tế Nam, Đông A, Cự Bình, tăng thêm Thái Sơn thì có thể bảo vệ Duyện Châu. Sơn Đông dân chúng cường hãn, lại nhiều đạo tặc. Quân ta mặc dù đã bình được, nhưng lại vô lực quản lý. Không bằng nhường lại cho Viên Thiệu, giống như sói nuốt hổ. Trương Lãng tất nhiên là sợ phía sau trở ra mất đi Từ Châu, mà vô lực chiếm lấy Hoài Nam. Tốt nhất là hai phe công khai khai chiến, tướng quân sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.

Tào vẫn nhíu mày, đôi mắt nhỏ lúc đóng lúc mở, cẩn thận đánh giá.

Hai ngày sau, Viên Thuật tự lĩnh trung quân giao đấu với binh mã Trương Lãng bên ngoài thành Hu Dị.

Viên Thuật đóng quân cách thành Hu Dị năm mươi dặm, không có đốt lửa. Khi đại quân đang nghỉ ngơi thì Trương Lãng đột nhiên phái hai đội khinh kỵ binh, do Tàng Bá cùng Luyện Vinh mang theo ba ngàn binh mã, hai cánh xung phong liều chết xông lên.

Đây không phải là thật sự muốn chiến mà chính là tả hữu quấy rối, áp chế nhuệ khí quân Viên Thuật.

Viên Thuật binh quay trở lại, Trương Lãng lại phái hai đội khinh kỵ binh, đi tổng cộng ba chuyến, làm cho bính tướng Viên Thuật cảm thấy phiền phức.


Ngày hôm sau, Viên Thuật tự lĩnh trung quân xuất chiến. Ông ta eo thắt đai lưng ngọc, một thân cẩm y la bào, trên mặt một hồi xanh trắng thì biết đêm qua nhất định là không được ngon giấc. Vả lại hiện tại mỗi ngày sống phóng túng, sớm không còn hùng phong năm nào. Dáng người thập phần mập mạp, thịt thừa trên mặt, leo lên xe ngựa cao thấp rung lên, điển hình cho một trọc phú bạo ăn hét to.

Bên người mấy trăm thân vệ quân cũng là áo giáp lòe loẹt. Xem ra những năm tháng qua sống vô cùng thoải mái.

Kỷ Linh cưỡi ngựa bên cạnh bảo vệ.

Kỷ Linh là người Sơn Đông. Gã không sở hữu được dáng người khôi ngô cùng cưỡng hãn, nhưng trên người tràn đầy một cỗ khí thế, tay mang theo thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao giống như của Yến Minh. Nhưng xem ra khá nặng, khoảng chừng năm mươi cân.

Dưới thành Hu Dị, cửa thành rộng mở.

Trương Lãng mặc áo giáp màu vàng, đỉnh đầu quấn khăn đỏ, tay cầm hoàn thiết đại đao, ngồi hắc tông mã gào thét chạy tới. Gương mặt hắn góc cạnh, hai môi mím chặt, trên mặt hiện ra một cỗ khí phách kinh người, uy phong lẫm lẫm, giống như Kim giáp chiến thần khiến cho người xem tán thưởng.

Theo sát phía sau chính là Dương Dung và Triệu Vũ. Hai người đều mặc tử giáp ngân bạch, áo choàng màu vàng nhạt. Triệu Vũ nắm chặt Mai Hoa, Dương Dung thì lưng đeo lá liễu. Hai cô gái nét mặt lạnh như băng, sớm không bị cảm giác chiến trường làm cho kích động, sợ hãi, mà chỉ khiến người khác cảm thấy khí khái mà thôi.

Chúng tướng cũng theo sát phía sau. Người nào cũng tràn đầy tinh thần, khí thế bất phàm.

Ba ngàn thiên kỵ binh, một vạn bộ binh làm chủ. Hai đội kỵ binh mũ sắt xuất phát phía sau. Thanh âm như tiếng sấm, cực kỳ nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận