Phong Lưu Tam Quốc

Quách Gia cười to nói:

- Trọng Đức quá lo lắng nếu như hôm nay chúng ta không nghe chúa công giải thích ta và ngươi làm sao biết được có một thứ tên là lồng đèn gió cho dù đánh chết Quách Gia cũng không nghĩ ra đạo lý trong đó, mà lồng đèn gió đầy trời ngươi nói xem đẹp đẽ cỡ nào lúc đó Trương Anh ta cũng chỉ có thể thầm kêu kỳ lạ cảm thán cho vạn vật, nghi thần nghi quỷ cho rằng đó là yêu hỏa mà thôi.

Trình Dục ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, cũng không nói gì, mọi người sau khi giải quyết xong liền trở về doanh trướng nghỉ ngơi.

Rạng sáng ngày hôm sau Trình Dúc viết bản cáo thị sau đó hạ lệnh cho thuộc hạ quan viên tới những nơi náo nhiệt, khua chiêng gõ trống làm cho cả hài tử ba tuổi cũng biết chuyện này, tới mà xem náo nhiệt, người qua đường bất kể là ai có năng lực đều nhận lời mời, nếu như được tuyển bọn họ kiếp này ăn mặc không cần phải lo nữa, vinh hoa phú quý nhiều không kể xiết.

Đồng thời cũng chiếu cáo dân chúng Trường Giang thủy vực có giặc báo hành tung của hắn sẽ có trọng thưởng.

Lần hành động này đã làm thoải mái dân tâm, gần đây hai bờ Trường Giang thủy tặc hoành hành khiến cho dân chúng gặp nhiều đau khổ người tới báo trở nên vô cùng nhiều.

Mà Trương Lãng để cho thủ hạ sửa sang một danh sách sau đó lại phái người đi chiêu hàng thủy tặc, nếu như hàng là tốt nhất còn không hàng thì sẽ từ từ đánh giết.

Đồng thời hắn lại phái khoái mã tới Lịch Dương để cho Từ Thứ cũng hành động như vậy.


Bởi vì quân Từ Châu sau khi tới Hoành Giang không phạm vào dân chúng lại thân mật đối xử với mọi người cho nên sau khi dán bảng cáo thị người tới đầu nhập rất nhiều, mà Điền Phong cũng ngồi ở dưới thành hai mắt híp lại, giống như dưỡng thần chờ đợi người tới hưởng ứng chiêu mộ nhưng kỳ thật là len lén chờ xem phản ứng xung quanh.

Phản ứng của dân chúng không giống nhau tuy nhiên khí thế hào hứng vẫn rất lớn, bởi vì Trương Lãng làm ra chuyện này ở thời đại này cũng ít gặp, những người trong dân chúng có tài cán thường không được trọng dụng, hiện tại tuyển nhân tài trong dân vô luận là đạo tặc Giang Hà hay hào kiệt lùm cỏ ai có tài đều được trọng dụng.

Một số thư sinh biết chữ lớn tiếng đọc những văn tự ở trên bảng cho những người không biết chữ biết, mà những người có công danh sự nghiệp lại hưng phấn vô cùng coi đây là cơ hội trời ban vung tay múa chân mà kích động, chỉ có một số người không biết thật giả liền kiên nhẫn chờ đợi.

Tuy nhiên trong vòng ba ngày vẫn không thu hoạch được gì mặc dù độ náo nhiệt vẫn không giảm nhưng vẫn không chiêu mộ được đại tướng hoặc thần tử thực sự có tài trị quốc.

Đến ngày thứ tư cuối cùng cũng tới một người vạm vỡ.

Người này thân cao da ngăm đen, mắt hổ sinh uy, bây giờ là mùa xuân có phần rét lạnh mà hắn vẫn mặc áo ngắn, cơ bắp rắn chắc trên người có nhiều viết kiếm lộ ra tư thái long hành hổ bộ bất phàm.

Điền Phong đang nhàm chán thấy hắn tiến tới thì hai mắt sáng ngời, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, với kinh nghiệm của hắn người này thật không đơn giản, tuy đã qua tuổi lập niên nhưng lông mày thô, hai mắt toát ra tinh quang toàn thân phát ra chính khí, thần thái ngẩng cao sắc mặt tự nhiên thân thể vô cùng cường tráng, cho thấy đây tuyệt đối không phải phàm nhân.

Dân chúng bên cạnh thấy một đại hán vạm vỡ đi ra dự thi thì vỗ tay hô to, cho thấy sự ủng hộ nhiệt tình thế nào.

Mà Điền Phong không dám lãnh đạm, Trương Lãng đã từng nói nhân tài là thứ trọng yếu nhất, về sau thế lực càng lớn càng cần nhiều người quản lý, bất kể ai lợi hai hại cũng không có khả năng thập toàn thập mỹ, luôn có chỗ thiếu hụt cho nên không thể xem một mặt.

Đại hán kia bước tới quảng trường nhìn tảng đá lớn trước mặt không nói một câu mà từ từ hít một hơi, nặng nề quát to một tiếng, cục đá nặng lập tức được nhấc ra khỏi đỉnh.

Điền Phong liên tiếp gật đầu trong lòng mừng thầm, ba ngày nay đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người nhấc được hòn đá to kia.

Lập tức hắn vội vàng khen:

- Vị tráng sĩ này thật có khí lực tốt, không biết có tinh thông binh khí không?

Đại hán kia thấy tiên sinh này mặc dù gầ gò nhưng ánh mắt sắc bén thì cũng không dám lãnh đạm, tiện tay buông cục đá lớn xuống, sau đó mới phát ra thanh âm cung kính:


- Thảo dân biết một hai.

Điền Phong hết sức hài lòng mà nói:

- Vậy ngươi chọn binh khí thuận tay cùng với vị tướng sĩ này đàm luận, hai vị điểm tới là dừng.

Từ phía sau Điền Phong đi ra một vị binh sĩ, rất trẻ tuổi chỉ có hơn mười tám tuổi mà thôi tuy nhiên trên người toát ra một sát khí, biểu hiện trầm ổn, mơ hồ có thể thấy người này đã trải qua thân kinh bách chiến. Trên người mặc áo giáp cầm binh khí chờ đợi đại hán kia.

Đại Hán kia lộ ra vẻ tự phụ, thần sắc thong dong nói:

- Thảo dân không phải sát nhân, bình thường không dùng đao kiếm nếu như luận bàn thảo dân dùng một đôi tay này là đủ rồi.

Điền Phong sững sờ không ngờ người này lại tự phụ như thế dùng tay không đối chiến với binh khí, hơn nữa giống như nắm chắc thắng lợi trong tay, trong lòng hắn thầm nghĩ thiên hạ to lớn không thiếu sự lạ, hắn dám nói như vậy thì trên người hẳn là có công phu, liền gật đầu đồng ý.

Vị tướng sĩ kia trong lòng tức giận hắn thầm nghĩ mình từ lúc theo chúa công khởi binh từ Từ Châu cho tới nay đánh bại giặc Khăn Vàng Tào Tháo, Trương Huân, đoạt Thọ Xuân bách chiến bách thắng không gì không đánh được, biểu hiện cũng tốt nên mới làm tới đội trưởng, liền trầm giọng nói:

- Vị tráng sĩ kia cẩn thận.

Đại hán khẽ ừ một tiếng lơ đễnh nhìn về phía xa, hai tay để thõng thần thái vô cùng cao ngạo.


Tiểu đội trưởng hừ lạnh một tiếng mà quát to:

- Xem kích.

Sau đó hắn xông tới trường kích lao thẳng.

Đại hán kia cũng không nhìn trường kích trong chốc lát trường kích đã tới gần nửa thước trong thanh âm kinh hô của dân chúng, hai tay của hắn giống như có mắt vòng một cái đã tới cán kích, hắn nhạy cảm nghe gió phân biệt phương vị, sức bật của cánh tay không thể coi thường.

Tiểu đội trưởng kia đỏ mặt nhưng không cách nào rút trường kích ra được, không thể không bỏ cuộc xấu hổ đứng qua một bên.

Mà dân chúng thấy đại hán kia mạnh mẽ như vậy thì không kìm được vỗ tay lwosn.

Điền Phong đại hỉ, vị đại hán này mặc dù cao ngạo tự phụ nhưng cũng có chỗ hơn người, hắn bảo tiểu đội trưởng kia lui xuống, sau đó đi tới trước mặt đại hán, chặc lưỡi tán dương:

- Vị tráng sĩ này có thân thủ thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận