Phong Lưu Tam Quốc

Đám quân hồn kia theo tiếng chuông mà từ từ lao lên, người trước hết giao phong là một Ưng vệ cường tráng, hắn vung đao từ trên xuống dánh tới, đột nhiên lệ quỷ lập lòe hai mắt lõm xuống, cái lưỡi dài ra vô cùng khủng bố, tuy nhiên những năm nay được huấn luyện gian khổ tinh thần bất khuất khiến cho hắn quên cái gì gọi là lùi bước, Ưng vệ này run rẩy quát lớn:

- Giả thần giả quỷ, ăn một đao của ta.

Đơn đao của hắn rời khỏi vỏ lưu quang điện ảnh xuất hiện, phá rách hư không đánh tới.

Lệ quỷ kia hắc hắc kêu lên hai tiếng, thân thể khẽ nhoáng qua một cái, trong màn sương khói cái lưỡi đỏ lòm thoáng cái biến mất vô ảnh vô tung, Ưng vệ kia sững sờ, trong chốc lát thanh âm xé gió cấp tốc vang lên, cánh tay trái run lên máu tươi không ngăn được mà chảy ra, trong lòng đau đớn kịch liệt, khiến cho hắn không nhịn được mà thê thảm kêu lên một tiếng.

- Huynh đệ huynh đệ làm sao vậy/

Sau đó một Ưng vệ đỡ hắn dậy lớn tiếng lo lắng hỏi.

Chỉ thấy Ưng vệ kia đau khổ thì thào hai tiếng, toàn thân đau nhức đã rơi vào hôn mê.

Một Ưng vệ khác hiển nhiên đa quen thuộc với tình trạng ngã xuống thế này liền lạnh lùng nói:

- Hừ lão tử liều mạng với ngươi.

Tiếng nói vừa dứt, hắn rút đơn đao xông tới, như muốn toát hết phãn khí vậy, nhưng đáng buồn chính là, vận mệnh của hắn cũng không sai biệt, bị đối phương đánh ngã, giãy giãy vài cái bất động mà nằm không biết còn sống hay đã chết.

Chúng Ưng vệ lúc này nhìn thấy hai người trong vũng máu đôi mắt liền trở nên ngưng trọng.

Trương Lãng thấy vậy nhất thời không biết làm sao, vô kế khả thi chỉ có thể mang theo Điển Vi và Yến Minh đánh tới.

Trước mặt hắn là một khô lâu binh, dùng bộ dạng quá dị mà tiến tới, cái đầu to thỉnh thoảng rướm máu, sương mùa lan tràn, óng ánh lúc sáng lúc tối.

- Con mẹ nó để lão tử xem ngươi là quỷ hay là người, ta không tin mấy thứ tà ma này.

Lúc khô lâu binh từ từ giơ cái cây kiếm sắt rỉ sét lên, Trương Lãng nhanh chóng tỉnh táo tập trung tinh thần.

Khô lâu binh kêu lên hai tiếng re ré bỗng nhiên quát lớn:

- Chuyển.

Khô lâu binh trước mắt biến mất vô ảnh vô tung làm cho Trương Lãng không biết là xảy ra chuyện gì nữa, bỗng nhiên hắn phát hiện ra một luồng đao phong tiến tới eo của mình, không lẽ hắn đánh lén, hắn có ba đầu sáu tay sao?

Trong nháy mắt Trương Lãng dùng tốc độ mà thường nhân khó có thể tưởng tượng được bắp chân nhẹ nhàng co lại, nhảy lên trên không trung lộn ngược về phía sau, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, đao khí này khó khăn lắm chỉ phá rách được y phục của hắn.

Mồ hôi lạnh của Trương Lãng toát ra trong lòng thầm nói mình may mắn nếu như đối phương nhanh hơn một phần nghìn dây thôi thì mình cũng giống như hai hắc ưng vệ kia.

Hai mắt của Trương Lãng đỏ lên, trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ.

Hắn nhìn khô lâu binh phía trước trong lòng thầm thề nhất định phải vạch trần mục diện thật của ngươi.

Nói thì chậm nhưng khi đó diễn biến lại rất nhanh. Trương Lãng bước qua trước một bước dài, dốc toàn lực, bội kiếm trong tay liền nổ ong ong lên.

Lại một kích nữa vung lên, như một cơn gió lạnh đến từ cực nam. Phi Hoàng Lưu Tinh, Thiểm Điệm xuất kích, quả thực không hề để lại dấu vết, thập phần xảo diệu. Xem ra cái này hơn nửa năm qua, Trương Lãng cũng không bởi vì mình đạt được quyền cao chức trọng mà bỏ qua luyện tập công phu. Ngược lại còn tiến bộ hơn không ít so với trước kia. Hắn chính là một thiếu niên không thiếu lòng cầu tiến.

Mũi kích nhanh chóng đâm tới mi tâm. Chiến lược đầu tiên chính là áp bách đối thủ, sau đó nhanh tay tấn công.

Nhưng ngoài ý định, cái tên khô lâu kia mặc dù cầm kiếm để phản kích lại, nhưng thủ pháp vẫn chậm hơn hai ba nhịp. Thân thủ đó nếu như giao thủ cùng Ưng vệ thì cũng chỉ có thể chết một ngàn lần. Ngay khi nội tâm của Trương Lãng bị mê hoặc nhưng trường kiếm trong tay vẫn không ngừng lại, dùng tốc độ của thanh kiếm xuyên thẳng qua mi tâm của khô lâu. Cơ hồ như không có một tia ngăn cản, phá nát lông mày của khô lâu. Nhưng điều kỳ lạ chính là, khi đâm vào cảm giác cứ như chọc vào một miếng bông, mềm nhũn. Chợt nhớ tới ba mũi tên của mình. Một mũi tên trúng đích nhưng lại chẳng đả thương được nửa tấc, liền cảm giác lạnh người.

Cùng một thời gian, Trương Lãng cảm thấy sự tình có chút nghi vấn, thập phần không đúng, trong nội tâm thầm kêu không ổn, gấp muốn rút kiếm nghiêng người lui bước.

Nhưng vào lúc này, Khô Lâu binh lại thuận thế một lần nữa xuất kích, phát ra chiêu kiếm thứ hai.

Khô Lâu binh giống như cái lúc trước, ngay trên đầu lâu là hai hốc mắt, còn không ngừng thất khiếu chảy máu. Thoáng một phát liền biến mất vô tung vô ảnh, khiến cho Trương Lãng phải trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.

Đó là người hoàn toàn. Ánh mắt của Trương Lãng lại lộ ra sự phức tạp, vừa kinh ngạc vừa thương tiếc.

Không sai. Khi người nọ cười lại lộ ra cái miệng đầy răng nanh. Dưới ánh trăng, mặc dù nhìn không rõ, nhưng không dưới mười cái.

Ngay khi Trương Lãng đang sửng sốt, thì cái tựa như U Linh kiếm của một người tựa như tiếp hồn sứ giả từ địa ngục đến, tốc độ rất cao xé gió mà trảm tới. Cơ hồ cùng một thời gian, Trương Lãng bỗng nhiên phát hiện ra tại sao cận vệ Hắc Ưng của mình vừa rồi tự dưng lại té trên mặt đất. Tất nhiên cũng là chứng kiến cảnh tượng của đối phương, khiến cho mình sững sờ. Rồi trong nháy mắt bị đối phương đánh lén. Bằng không, với sức chiến đấu của đội Ưng Vệ, thì không thể nào dễ dàng bị đánh ngã như vậy.

Dưới lằn ranh sinh tử, trong nội tâm của Trương Lãng liền dâng lên lòng ham sống khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn. Tai mắt trở nên nhanh nhạy gấp bội, các loại biện pháp chống đỡ trong nháy mắt hiện ra trong đầu. Nếu như muốn dùng kiếm ngăn cản thì không thể nào. Cho dù rút kiếm, thu hồi rồi lại rút kiếm thì động tác không thể nối thành một mạch, cũng cần phải có thời gian. Mà tính mạng của mình thì lại càng nguy hiểm hơn trong lúc chờ rút kiếm cản trở lực ma sát với cái đầu lâu. Cơ hồ bằng phản ứng bản năng, Trương Lãng quyết định thật nhanh, lập tức dùng trường kiếm trong tay, phần eo, đùi, cánh tay đồng loạt phát lực. Cả người cứ như một cành cong, mà trường kiếm của khô lâu kia vừa vặn xẹt qua mũi Trương Lãng. Dưới ánh trăng chiếu rọi, thanh trường kiếm kia phát ra thứ ánh sáng lạnh lùng.

- A, Lãng ca ca coi chừng. Lão công, coi chừng…Á!

Dương Dùng cùng Triệu Vũ đứng đằng xa theo dõi cuộc chiến, mắt thấy tình hình chiến đấu hung hiểm, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì lại bị kinh hãi lần nữa. Tim đập không ngừng. Thật sự là lớp sóng này chưa tan thì lớp sóng kia lại tới. Hai người cùng một lúc lên tiếng cảnh báo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui