Phong Lưu Tam Quốc

Ngụ ý rõ ràng nếu lúc đó Trương Lãng ngươi không nghe mệnh lệnh của ta cũng sẽ khởi binh thảo phạt.

Trương Lãng thầm cảm thấy trên người của Mã Đằng phát ra khí tức bức người trong lòng không khỏi lau mắt mà nhìn hắn, xem ra người này đúng là có cái hơn người mới thống lĩnh được binh mã Tây Lương nghĩ tới đây Trương Lãng không khỏi thu hồi không ít tâm ý tự cao tự đại aizz, mình ở Giang Đông có lẽ quá thuận lợi cho rằng có thể vô địch thiên hạ, nhưng ở trong loạn thế này mỗi người đều có đầu óc hơn người tâm ngoan thủ lạt vẫn nên cẩn thận từng bước.

Tuy nhiên việc quân cơ đại sự tại sao Mã Đằng lại tiết lộ ra không sợ rằng mình đem tin tức truyền đi hay sao?

Trương Lãng nhất thời nghĩ không ra hắn nhanh chóng tỉnh táo lại mà nói:

- Mã tướng quân một núi không thể có hai cọp đây chính là sự thật, trước mắt có lẽ Trương Tể sẽ liên minh cùng với tướng quân chỉ sợ sau này khi an định lại bọn họ sẽ trở mặt động thủ.

Mã Đằng nhấp một ngụm trà thơm uống một hơi rồi không lưu tình nói;

- Dù sao cũng tốt hơn buôn nước bọt với Trương tướng quân.

Trương Lãng cũng đứng lên, tuy nhiên hắn không còn hùng tráng như trước khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Hai người đối mặt nhìn nhau nửa ngày phát ra hỏa quang kịch liệt, tình hình tương đối vi diệu.

Trương Lãng nhanh chóng hồi phục lại sự bình tĩnh hắn cười nhạt mà nói:

- Mã tướng quân liên hợp với Trương Tể, hiệp thiên tử ở Quan Trung chống lại đại quân của Tào Tháo và Viên Thiệu, hay là để cho Giang Đông chống lại Tào Tháo một mình chiếm Tam Phụ đây, tin rằng tướng quân có lựa chọn sáng suốt đúng rồi ta quên mất không nói, đại tướng dưới trướng Thái Sử Từ của ta cùng với Trần Võ đã mang đại quân tới dương Châu tới Hoàn Viên sơn có thể nhanh chóng bức tới Vũ Quan lúc đó có thể giúp Mã tướng quân xưng bá Quan Trung.

Mã Đằng liên tục lộ vẻ trầm tư nghĩ nghĩ cân nhắc lợi hại.

Trương Lãng nhìn qua Mã Đằng một lát sau đó thở dài trong lòng thất vọng xem ra lần này đàm phán phải thất bại mà chấm dứt rồi.

Trương Lãng cố gắng không để sự thất vọng của mình lộ ra ngoài mặt hắn vẫn điềm nhiên tỏ ra không có gì, tuy Mã Đằng nhìn ngang nhìn dọc chỉ thấy giống một man phu nhưng có thể cảm nhận được sự lợi hại thâm trầm của hắn.

Đúng lúc Trương Lãng muốn cáo từ thì Mã Đằng bỗng nhiên lộ ra một vẻ lạnh lùng;

- Chư vị muốn chạy đi sao?

Trương Lãng thầm kinh ngạc nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ Mã tướng quân muốn bắt người sao/

Mã Đằng lộ ra nụ cười cuồng giã trong nụ cười có vẻ đắc ý.

- Mã mỗ chính là có ý như vậy.

Trương Lãng thầm rét lạnh xem ra tình hình đã trở nên không ổn, Mã Đằng đã sinh lòng muốn diệt trừ mình rồi nếu như hắn thật sự làm vậy thì tối nay mình rơi vào thế hiểm nguy rồi, động cơ của hắn không cần nói cũng biết chính là vì ngọc tỷ truyền quốc, nghĩ tới đây Trương Lãng hít một hơi thật sâu, xem ra mình quá ngây thơ không biết Mã Đằng sinh ra lòng tham.

Lúc này ba người đứng sau lưng của Mã Đằng bỗng nhiên nhanh chóng đứng lên chặn ở cửa ra vào.Trong đó có hai người rất giống nhau, niên kỷ cũng không quá lớn, tướng mạo tuấn lãng, da hơi ngăm đen, dáng người vô cùng khôi ngô, đoán chừng đó là hai huynh đệ song sinh, sắc mặt bọn họ giống nhau như đúc lạnh lùng nhìn Trương Lãng, hổ chưởng cầm lấy chuôi đao, tùy thời có thể xông ra chém giết.

Nhưng ánh mắt của Trương Lãng lại cảnh giác nhìn người tráng kiện kia, khí thế vô cùng hung hãn, dựa vào trực giác của hắn hán tử này thần định khí nhàn nhưng lại toát ra áp bách trầm trọng giống như là trọng kiếm chưa rời khỏi vỏ vậy.

Mắt hổ của Điển Vi chuyển động hắn nhanh chóng nhìn về phía đại hán kia.

Không khí dần trở nên khẩn trương, biến thành khí thế dương cung bạt kiếm.

Trương Lãng đã nhìn thấy không ít tràng diện lúc này hắn không hề sợ hãi mà bình tĩnh nói:

- Mã tướng quân muốn thế nào?

Mã Đằng cười nhung lòng không cười mà nói;

- Mã mỗ không có ý gì chỉ muốn biết một chút về ngọc tỷ truyền quốc mà thôi.

Hai mắt của Trương Lãng lộ ra vẻ lạnh lão quay đầu nhìn đạ hán trước mặt rồi lạnh nhạt nói;

- Chỉ sợ khiến cho Mã đại nhân thất vọng rồi.

Mã Đằng bỗng nhiên hừ lạnh mà nói;

- Vậy sao? Trương tướng quân cũng không nên khẳng định như vậy.

Trương Lãng mãnh liệt quay người lại thần sắc vô cùng lãnh khốc, toát ra khí tức mười phần tự tin từng chữ từng chữ mà nói;

- Mã tướng quân nếu như tướng quân còn là một nhân vật thì nên minh bạch tình hình hiện tại nếu như tướng quân thật sự muốn rời khỏi Lương Châu chiếm lấy Tam Phụ, Giang Đông sẽ là minh hữu nhưng nếu Mã tướng quân muốn lấy ngọc tỷ thay đổi tình thế thì chính là sai lầm lớn, danh nghĩa Hán thất truyền quốc ngọc tỷ chỉ là dành cho những người có dã tâm muốn xưng đế, tự lập vương lấy đó làm cớ mà thôi không có tác dụng gì, mà Mã tướng quân nếu có ý định đó thì chuyện kia đừng hỏi tới nữa.

Hiển nhiên Mã Đằng trong chốc lát bị khí thế của Trương Lãng chế trụ hắn hơi khiếp sợ.

Trương Lãng thấy vậy liền đưa mắt ý bảo Hoàng Tự và Điển Vi rời khỏi.

Tuy nhiên ba người kia không hề có ý để bọn họ rời khỏi vẫn đứng như bàn thạch, ngăn ở cửa ra vào.

Điển Vi thò tay lại cảm thấy đối phương giống như núi lớn bất động thì hô to lên:

- Người này có chút khí lực.

Sau đó hắn gầm khẽ một tiếng, xuống trung bình tấn gân xanh nổi lên, cánh tay tráng kiện dời nửa người của đại hán kia đi nhường ra một con đường.

Đại hán kia siết chặt lông mày lại thần sắc vô cùng khó coi, khuôn mặt đỏ thẫm lúc trắng lúc đỏ.

Hai huynh đệ song sinh dường như không tin được khuôn mặt lộ vẻ khiếp sợ thực lực của đại hán mặt đỏ cao cường thế nào bọn họ biết rõ.

Trương Lãng thong dong nhìn đại hán mặt đỏ mà nói:

- Không biết cao tính đại danh của vị đại hán này là gì.

Sắc mặt của đại hán kia vô cùng khó coi hắn ngẩng đầu nhìn Mã Đằng, chỉ thấy trên khuôn mặt của Mã Đằng không có chút biểu lộ, trong lòng không khỏi không phục trừng mắt nhìn Điển Vi, lại âm thầm nói từng chữ:

- Tại hạ tên là Bàng Đức.

Thân hình của Trương Lãng chấn động một lần nữa quay đầu lại nhìn, trong mắt rực rỡ hào quang, một hồi lâu sau hắn mới chém đinh chặt sắt nói:

- Lãng nhớ kỹ.

Sau đó hắn di chuyển ánh mắt về phía hai song sinh huynh đệ bất phàm rồi nói:

- Hai huynh đệ này chắc là quý tử của Mã tướng quân Mã Hưu và Mã Thiết.

Cặp song sinh kia nhìn nhau một người ngạo nghễ nói:

- Không sai tại hạ chính là Mã Thiết bên cạnh là Mã Hưu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui