Phong Lưu Tam Quốc

Lần này Trương Lãng nghe không hiểu rồi, đến khi biết rõ ràng hai người mới vui mừng nở ra nụ cười, bây giờ Trương Lãng mới hiểu được tám phần ngôn ngữ của bọn họ liền báo tên của mình, đối phương cũng giới thiệu, hắn tên là Cao Thuận, người nữ nhân kia là vợ của hắn tên là Trương Sở, Trương Lãng lại hỏi đây là nơi này thì được biết là Thanh Bình núi.

Thanh Bình núi, toàn bộ Nam Kinh cũng không có nơi này thì hắn lại hỏi:

- Thanh Bình núi là nơi nào tại sao ta chưa từng nghe qua?

Nam nhân kia cười ha hả nói:

- Đây là ngọn núi bình thường, không nghe thấy cũng không có gì là lạ.

Trương Lãng cũng không hỏi tiếp lúc này hắn mới chú ý tới y phục của bọn họ cổ quái liền cất tiếng hỏi, thì biết được bọn họ cũng là tộc người hán.

Trương Lãng kỳ quái đây là chuyện gì, tóc đen mắt đen hơn nữa còn biết nói hán ngữ, mặc dù khẩu âm rất nặng nhưng đây tuyệt đối là người Trung Quốc, bọn họ mắc quần áo vô cùng kỳ quái hẳn là dân tộc thiểu số mới đúng chứ.

Hắn lại hỏi:

- Bây giờ là thời gian nào rồi?

- Bây giờ là tháng bảy của năm Trung Bình thứ sáu, huynh và đồng bạn đã hôn mê nửa tháng rồi.

- Cái gì lặp lại lần nữa đi.

Trương Lãng chấn động.

Hắn kỳ quái nhìn Trương Lãng lại nói một lần nữa.

Lần này Trương Lãng đã nghe rõ hiện tại là Hán Linh đế năm thứ sáu tháng bảy, như vậy không phải mình đã xuyên việt trở về thời tam quốc ngày nhớ đêm mong hơn sao, hơn nữa đây là giai đoạn tùy tùng chi loạn, Đổng Trác vào kinh.

Thấy Cao Thuận nói chuyện thần sắc chân thành hoàn toàn không có ý đùa giỡn, Trương Lãng biết rằng mình đã thật sự trở về thời tam quốc.

Năm Trung Bình thứ sáu tháng tư Linh đế sụp đổ, nhưng mười tùy tùng không phát tang mà giả mạo chỉ của vua tuyên quốc cữu vào cung, giết chết hậu hoạn, sắc lập hoàng tử Hiệp làm đế, Viên Thiệu liền động thân mang năm nghìn ngự lâm quân cùng với Tuần Du, Trịnh Thái và các đại thần ba mươi người tới trước quan tài của Linh Đế lập thái tử Biện làm hoàng đế, đủ loại quan lại tung hô, Viên Thiệu ở hoa viên tìm đám tùy tùng kia mà giết chết, rồi nói với Tiễn:

- Đám quan kết đảng hôm nay có thể chém chết hết.

Trương Nhượng sau khi biết được liền nhanh chóng cầu cứu thái hậu.

Hai ngày sau Đổng thái hậu liền lâm triều buông rèm nhiếp chính phong thái tử Hiệp làm Trần lưu vương, Đổng Trọng làm Phiêu Kỵ tướng quân, Trương Nhượng cũng tham dự triều đình.

Hà thái hậu thấy Đổng thái hậu chuyên quyền liền dùng Hà Tiễn, mấy ngày tiếp theo Hà thái hậu thiết triều triều đình tấu rằng Đổng thái hậu là hệ nguyên phi không nên sống trong nội cung mà nên dời tới Hà Nội một mặt sai người đưa Đổng thái hâu tới đó một mặt lại phái người vây quanh phủ của phiêu kỵ tướng quân Đổng Trọng truy tìm ấn tín. Trương Nhượng thấy Đổng Trọng đã như cành cây khô liền dùng vàng bạc đút cho Hà thái hậu, mới giữ được quan chức.

Tháng sau Hà Tiễn ám sát Đổng thái hậu ở Hà Gian dịch trạm, mang quan tài về kinh rồi an táng, lúc đó giáo úy Viên Thiệu bái kiến Hà Tiễn mà nói:

- Trương Nhượng và Đoạn Khuê bọn họ đã đồn đãi bên ngoài nói rằng chúa công giết Đổng thái hậu muốn mưu đồ đại sự, lúc này nếu như không tru diệt thì sẽ gây nên đại họa.


Hà Tiễn nghe xong liền hỏi:

- Hà Tiễn cũng muốn thế nhưng thái hậu không đồng ý.

Thiệu nói:

- Có thể triệu chi sĩ anh hùng bốn phương đi tới kinh thành, lúc đó sẽ diệt được bọn chúng.

Hà Tiễn đại hỉ liền nói:

- Kế này tuyệt diệu.

Hắn liền phát hịch văn, chủ bộ Trần Lưu kỵ binh giáo úy Tào Tháo không tuân theo.

Tây Lương Đổng Trác được chiếu liền đại hỉ, điểm binh khởi quân lục tục kéo về để cho con rể của hắn là Ngưu Phụ giữ Thiểm Tây kèm theo mưu sĩ Lý Nho đại tướng Lý Giác, Quách Tỷ, Trương Tể và các binh lính xuất phát về Lạc Dương, kể từ đó đại loạn ở thời nhà Hán cũng nổi lên.

Nếu như sách sử không sai thì hiện tại mình đã lạc về năm 189 trước công nguyên, cách thời gian Tào Tháo phát hịch thảo phạt Đổng Trác chỉ còn mấy tháng.

Điều này thật khiến cho người ta khó mà tin được, mình sau khi bị sao băng đánh trúng xuyên việt trở về thời Tam Quốc hơn nữa còn lại rơi vào cái thời kỳ gay cấn nhất trong Tam Quốc, lúc này quần hùng nổi lên mãnh tướng lớp lớp.

Cao Thuận thấy sắc mặt Trương Lãng tái nhợt liền để cho Trương Sở cho Trương Lãng uống thuốc sau đó dìu hắn nằm xuống, để cho Trương Lãng nghỉ ngơi rồi ra ngoài.

Nhưng Trương Lãng làm sao mà ngủ được?

Tuy nhiên Trương Lãng tính tình trời sinh lạc quan chỉ nhớ nhà vài phút sau đó là hưng phấn thế giới bên ngoài rốt cuộc là thế nào đây? Có giống như là sách sử mình xem hay không? Nếu như có thể bằng thân thủ của mình có thể xông pha nơi này không? Còn có Điêu Thuyền Chân Mật Đại Kiều Tiểu Kiều, nghĩ tới đây Trương Lãng liền toát ra hào quang hắc hắc ta nhất định phải đem mỹ nữ tam quốc từng người đưa lên giường. Nếu như có người ở đây nhìn thấy sẽ hoài nghi hắn bị điên, một bên chảy nước miếng một bên cười ngây ngô.

Trương Lãng càng nghĩ càng hưng phấn hận không thể lập tức ra bên ngoài, Lưu Bị tai to mắt xanh tiểu nhi Tào A Man Tào Tháo.... Trương Lãng ta đã đến.

Đúng lúc Trương Lãng đang mộng đẹp mình làm sao có thể thu được Quan Vũ Trương Phi Điển Vi Hứa Chử Quách Gia Trình Dục Chu Du thì nghe thấy ở trong góc truyên tới hai tiếng rên rỉ lúc này hắn mới tỉnh lại.

Trương Lãng đứng lên đầu óc quay cuồng sau nửa khắc mới phát hiện ra mình đang dựa ở trên tường cầm chặt bệ cửa sổ.

Vất vả đi tới bên giường, hắn nhìn thấy Dương Dung tuy nhiên sắc mặt của nàng tái nhợt dọa người, xem ra mất máu rất nhiều khiến cho Trương Lãng đau lòng không thôi.

Dương Dung từ từ mở mắt phượng ra ánh mắt toát ra ánh sáng khi nhìn thấy Trương Lãng cả người nàng liền phấn chấn tinh thần, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận hơn.

Trương Lãng ngồi ở bên giường vuốt ve mái tóc của Dương Dung mà nói:

- Dung nhi nàng đã tỉnh lại.

- Ừ.

Dương Dung hữu khí vô lực trả lời.


- Đây là đâu vậy?

Sau khi đánh giá bốn phía Dương Dung liền hỏi.

- Bất kể đây là nơi nào quan trọng là hiện tại nàng phải dưỡng thương cho tốt.Trương Lãng nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Dương Dung mà đau lòng nói.

Dương Dung thấy sắc mặt quan tâm của Trương Lãng thì ấm áp nhu thuận nói:

- Thiếp biết rồi.

- Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau khi tỉnh lại sẽ có tinh thần hơn.

Trương Lãng vừa nói vừa kéo chăn cho nàng.

Dương Dung nhắm mắt lại một hồi lâu sau đã chìm vào trong giấc ngủ.

Qua một tuần lễ thương thế của hai người cuối cùng cũng đã tiến triển hơn rất nhiều, rốt cuộc bọn họ cũng là tinh anh trong đám bộ đội đặc chủng thân thể so với thường nhân tốt hơn không biết bao nhiêu lần, hiện tại hai người vận động đã không còn vấn đề.

Cao Thuận thấy hai người khôi phục cũng rất giật mình tuy nhiên bọn họ tốt lên hắn cũng cao hứng.

Dương Dung sau khi biết mình cùng với Trương Lãng trở về thời cổ đại lúc đầu không biết làm sao nhưng trong lòng thầm nghĩ cũng may mắn mình có thể cùng với người yêu ở cùng một chỗ.

Bọn họ sau đó nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới.

Điều khiến cho cả hai không tiếp thu được chính là quần áo thời cổ đại nhìn vải bố thô y của Dương Dung thật khiến cho người ta không thoải mái.

Trương Lãng, Dương Dung, Cao Thuận, Trương Sở bốn người cùng nhau ăn cơm đây cũng là lần đầu tiên bọn họ dùng cơm với nhau.

Trương Lãng bởi vì lâu rồi không ăn cơm cho nên khẩu vị mở rộng, tuy là cơm rau dưa nhưng so với những thứ trước kia hắn từng nếm thì còn ngon hơn. Mà Dương Dung cũng làm ra một dáng vẻ lương mẫu không ngừng gắp thức ăn cho Trương Lãng.

Trương Lãng vừa ăn vừa hỏi Cao Thuận:

- Cao huynh không biết tình hình bên ngoài hiện tại thế nào?

Cao Thuận thở dài nói:

- Hiện tại hán thất vô năng, gian thần lớp lớp triều cương rối loạn cho dù mười tên tùy tùng đã bị tru diệt nhưng Tây Lương Đổng Trác tính tình độc ác xa hoa dâm đãng, nếu như người này cầm quyền xã tắc sẽ lâm nguy sinh linh đồ thán.

- Cao huynh nói không sai.

Trương Lãng gật đầu đồng thời cũng kinh dị hắn ở trong núi không ngờ lại có kiến giải không hề tầm thường.


Bỗng nhiên linh quang trong óc của Trương Lãng lóe lên: Cao Thuận? Thủ hạ của Lữ Bố không phải có một người tên là Cao Thuận hay sao? Trên sách mặc dù không ghi nhiều lắm nhưng hắn đánh giá người này rất cao, vô cùng thiện chiến, vũ dũng hơn người.

Trương Lãng liền thăm dò:

- Không biết Cao huyn biết võ nghệ không?

Cao Thuận ngạo nghễ nói:

- Không phải khoa trương nhưng tại hạ cung mã thành thục, võ nghệ tinh thông mặc dù không có dũng của vạn phu khó đỡ nhưng những người bình thường đều không phải đối thủ của ta.

Trương Lãng nghe vậy thì trong lòng xác định đây chính là Cao Thuận trong sách sử liền hỏi:

- Cao huynh dùng binh khí gì?

- Tại hạ dùng Truy Hồn thương, do bắc hải huyền thiết chế tạo nặng sáu mươi hai cân người thường cầm không nổi.

Cao Thuận tự hào nói.

Truy Hồn thương? Đáng tiếc ta không biết rằng phát sinh chuyện này nếu không đã cầm theo một khẩu MP5 mi ni bên người hoặc là một khẩu Sa Mạc Chim Ưng cũng được, nếu không sẽ là siêu cấp sát thủ vô địch thiên hạ ở nơi này.

Lúc này Trương Sở rót rượu cho Trương Lãng và Cao Thuận liền nói:

- Tướng công có sức lực cầm thương giống như ta cầm chiếc đũa vậy.

Cao Thuận không thèm để ý tới mà nói:

- Nương tử chính là đồng môn sư tỷ của ta, Liễu Diệp đao so với Truy Hồn thương còn lợi hại hơn ta gấp trăm lần ta tự nhiên không để vào mắt.

Trương Lãng vô cùng khó hiểu mà nói:

Phu thê Cao huynh đã nói như vậy tại sao lại ẩn cư nơi này không phải lãng phí một hảo thân thủ sao?

Cao Thuận thở dài một hơi nhịn không được mà cô lãnh nói:

- Triều cương không chấn, gian thần đầy đường thân là thần tử không thể bảo vệ phục quốc, khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp huynh nói ta không ẩn cư nơi này thì có thể làm gì?

Trương Lãng hiểu ra không khỏi gật nhẹ đầu, xem ra Cao Thuận cũng là người trung nghĩa.

Tuy nhiên mình đi vào trong tam quốc rồi thì đây chính là thiên ý, vậy nhất định phải có nhiều điều để làm, như vậy nhất định phải có một đám văn thần võ tướng, nghĩ đến chuyện này Trương Lãng liền đặt chén xuống, vung tay từ từ nói;

- Thiên hạ đại thế hợp rồi tan tan rồi hợp, trước kia bảy quốc tranh giành cuối cùng quy về nhà Tần, hán cao tổ chém rắn trắng khởi nghĩa xong đã thống nhất thiên hạ, sau đó Quang Vũ trung hưng đến thời hiến đế lộng quyền lại bị khăn vàng làm loạn, đến nay quần hùng nổi lên xem ra vận số của đại Hán đã hết.

Cao Thuận hơi đồng cảm nói:

-Trương huynh có kiến giải thế nhưng mà Cao mỗ nên làm sao?

- Ha ha...

Trương Lãng khẽ cười vài tiếng mà nhìn Cao Thuận, mấy phút đồng hồ sau hắn kiên định nói:

- Nam nhân tại sao không mang ngô câu thu quan ải năm mươi châu...


- Không ngờ Trương huynh lại có chí lớn như thế thật khiến cho Cao mỗ bội phục, mặc dù quần hùng nổi lên nhưng mà chủ tốt cũng khó cầu.

Cao Thuận ánh mắt lộ ra vẻ lập lòe.

- Không sai.

Trương Lãng gật đầu nói, trong lòng hắn thầm kinh ngạc, Cao Thuận quả nhiên không hổ là danh tướng nhãn lực bất phàm.

- Chuyện này thì có đáng gì, có thể phò thì đi theo phò tá, còn không thì rời khỏi.

Trương Lãng dùng ngữ khí nhàn nhạt ném về phía Cao Thuận.

Quả nhiên hổ thể của Cao Thuận rung mạnh tuy nhiên hắn nhanh chóng đè thần sắc của mình xuống tỉnh táo mà suy nghĩ, lúc giặc khăn vàng hắn xuất lực nhưng vẫn bị người ta bài xích cuối cùng nản lòng thoái chí mà ẩn cư nơi này.

Cao Thuận đi lòng vòng nhìn qua Trương Lãng lần đầu tiên hắn cảm thấy được Trương Lãng có khí phách thật không tầm thường, trong lòng suy nghĩ nói:

- Trương huynh có kiến giải gì với xu thế thiên hạ hiện tại không?

Trương Lãng tự tin nở ra nụ cười, lúc này trong lòng đã có kế hoạch liền nói:

- Vận số đại hán đã hết, hiện tại giống như xuân thu chiến quốc chi loạn, hôm nay chư hầu ai cũng sẵn sàng ra trận, chỉnh đốn quân bị không bao lâu sau sẽ có cần vương tiến quân tới Lạc Dương, Đổng Trác tất diệt, tuy nhiên sau khi tru diệt Đổng Trác, chúng chư hầu sẽ tranh giành nhau thiên hạ bắt đầu đại loạn.

Cao Thuận nghe xong thì sợ hãi nói:

- Không ngờ rằng Trương huynh lại có kiến giải như vậy đối với chuyện thiên hạ giải thích sâu sắc như thế, tuyệt đối không phải là vật trong ao mà phải bay lên tới trời, lập nên sự nghiệp thiên thu vạn tải.

Trương Lãng kinh ngạc nói:

- Huynh cũng cho rằng như vậy sao?

Cao Thuận cười nói:

- Cao Thuận chỉ là một kẻ vũ phu làm sao có thể đi xa như vậy ta lần trước lên núi đi săn nghe một vị thôn trưởng cùng với một lão nhân tóc bạc mặt hồng tiên phong đạo cốt đàm luận chuyện này thôn trưởng cũng nói như thế, kết quả lão nhân vô cùng tán thưởng thôn trưởng, về sau ta mới biết được lão nhân kia chính là Thủy Kính tiên sinh.

- Thủy Kính tiên sinh?

Lần này đến phiên Trương Lãng chấn động.

- Đúng thế nghe thôn trưởng nói vị tiên sinh kia trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có tài kinh thiên triệt địa.

- Không tệ Thủy Kính tiên sinh không phải là phàm nhân vậy thôn trưởng của huynh là ai?

- Thôn trưởng chúng ta là Điền Phong.

Cao Thuận trả lời.

- Cái gì?

Lúc này Trương Lãng chấn động hắn không ngờ rằng Thanh Bình núi nho nhỏ này lại có nhiều ngọa hổ tàng long như vậy, nhân tài nhiều như thế. Điền Phong chính là tam đại mưu thần của Viên Thiệu, từng làm tới ngự sử, vì không quen lối hoạn quan cầm quyền mà từ quan đi ẩn cư nơi núi rừng, không ngờ rằng lúc này hắn vẫn chưa theo Viên Thiệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận