Phong Lưu Tam Quốc

Uyên Ương đao của Trương Ninh trước tiên làm khó dễ, mượn tốc độ ngựa xông lên ở giữa không trung xẹt qua tia sáng lạnh, vô cùng nhanh nhẹn chém một đao hướng tới vai phải của Cam Ninh.

Cam Ninh hừ lạnh một tiếng, tuy rằng đối thủ chọn góc độ, thời cơ xuất chiêu, và khí thế hùng dũng đều có thể lọt vào thứ bậc cao thủ hàng đầu, nhưng Cam Ninh không thèm liếc mắt một cái, dựa vào xúc cảm không gì sánh bằng, đại đao tung bay trên không trung bắn ra một mảnh bông tuyết, chính xác đánh bật Tử Ngọ Uyên Ương đao của Trương Ninh.

Dường như Trương Ninh đã đoán trước kết quả này, thuận thế chuyển động, thúc ngựa xoay ngược, Tử Ngọ Uyên Ương đao giơ cao chiến với Cam Ninh.

Cam Ninh không bởi vì đánh trên đất mà bó tay bó chân, cũng không vì đối thủ là một nữ tướng mà khinh thường, càng không vì ác chiến với các cao thủ như Trương Lãng, Yến Minh mà hao hết thể lực. Ngược lại gã chiến ý trào dâng, khí thế hào hùng, đại đao liền tay vung lên, đao phong bắn bốn phía, uy lực mạnh mẽ.

Trương Ninh bị khí thế đối phương bức lùi vài thước.

Cam Ninh nhân cơ hội cướp lại một con ngựa đấu với Trương Ninh.

Trương Ninh không tỏ ra yếu thế, Uyên Ương đao trái phải vung vẩy, trên chĩa trán, dưới chặt cổ tay.

Ngựa của hai người ngươi đến ta đi, kịch liệt đặc sắc vô cùng.

Chiến đấu hơn năm mươi hiệp, Trương Ninh rốt cuộc là phận đàn bà, lực cánh tay kém hơn một cấp, dần có chút bất lực.

Trái lại Cam Ninh càng đấu càng dũng mãnh, chiêu nào cũng tàn nhẫn, đao nào cũng đoạt mệnh.


Lại đấu ba mươi hiệp, Trương Ninh bắt được cơ hội hiếm có đánh lùi Cam Ninh, sau đó chớp mắt ghìm ngựa xoay người bỏ chạy.

Cam Ninh hăng máu lên, quát to:

- Địch tướng chạy đi đâu!?

Gã không chút nghĩ ngợi giục ngựa đuổi theo. Gã đã hoàn toàn quên tình hình ngày càng bất lợi cho đội quân của gã.

Trương Ninh cẩn thận cất đao, tay cầm cung, con ngựa quái dị cố ý chạy chậm chân chút. Mắt thấy Cam Ninh sắp đuổi kịp, Trương Ninh ngoái đầu lại.

*Vèo vèo vèo*

Liên tiếp bắn ra ba mũi tên, tam tiễn liên châu, một mũi đuổi theo sát mũi tên trước, tốc độ cực nhanh.

Cam Ninh quá tự tin vào chính mình, sơ xảy không ngờ Trương Ninh bại lui là giả, ngầm bắn tên mới là thật. Dù gã nhanh chóng né qua hai mũi tên trước, nhưng bất đắc dĩ thế tới quá nhanh, mắt thấy mũi tên thứ ba sắp đâm vào trái tim. Cam Ninh ở trên lưng ngựa di chuyển thân thể, tên trật sang vai phải của gã.

Cam Ninh phát ra tiếng gầm khàn đục, thanh âm lộ ra đáy lòng cực kỳ giận dữ, như là mãnh hổ bị thương. Gã cứng rắn rút mũi tên từ trên vai xuống. Mặc kệ máu chảy ồ ạt, gã lại cầm đại đao, liều mạng đấu với Trương Ninh.

Cam Ninh bị thương, chẳng những không suy yếu sức chiến đấu của gã mà ngược lại càng mạnh.

Anh khôi bao trùm đa phần khuôn mặt Trương Ninh, nhìn không rõ nàng có biểu tình gì. Nhưng từ đôi mắt trong veo có thể thấy ra sự chấn kinh và bất an.

May là trong loạn chiến có một vị tướng chạy sang trợ trận.

Đó là Triệu Vũ đã giết đỏ mắt.

Nàng gần như thành người máu, vốn tỏa tử giáp bạc trắng lóng lánh đều bị nhuộm đỏ. Trên Mai Hoa thương thỉnh thoảng nhỏ giọt máu tươi. Lúc này nàng không phải là Triệu Vũ khiến người vừa hận vừa yêu, mà giống huyết phán quan từ địa ngục, muốn người chết canh ba thì không ai sống qua canh năm được. Theo nàng xuất sinh nhập tử còn có con ngựa trắng, bây giờ nó thở gấp ra khí nóng, có thể thấy nó trùng kích qua lại trong trận chiến đã tới cực hạn.

Triệu Vũ cùng Cam Ninh một đối một, không thấy nàng kém hơn bao nhiêu.

Nhưng thêm vào một Trương Ninh vũ lực không yếu thì tình huống khác đi.

Cam Ninh mới bắt đầu còn vừa công vừa thủ, nhưng từ từ bị Mai Hoa thương của Triệu Vũ, Tử Ngọ Uyên Ương đao của Trương Ninh áp chế, biến thành thủ nhiều công ít.


Khi Cam Ninh bị kiềm chế thì tình hình bên Linh Đang binh ngược lại, khô lâu binh đã hoàn toàn áp chế tình cảnh.

Trương Lãng thở ra một hơi dài, thần kinh căng thẳng lúc này thả lỏng chút. Bây giờ hắn mới cảm giác người ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay là máu. Có thể cảm nhận được cánh tay hơi tê, thân thể mềm nhũn.

Có phải là sống an nhàn lâu lắm?

Trương Lãng cười khổ.

Sương khói trên chiến trường dần tán đi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng quỷ kêu âm trầm, khô lâu binh lúc ẩn lúc hiện khiến người như vào chốn âm phủ, dựng đứng lông tơ.

Tiếng chuông lúc ngừng lúc vang, còn có ở trên không trung thỉnh thoảng lay động, thanh âm đã không như ban đầu thánh thót nhiếp tâm hồn người. Hiển nhiên Cam Ninh lớn tiếng nhắc nhở không khiến Linh Đang binh hồi phục toàn bộ sức chiến đấu. Chỉ có số ít binh sĩ còn năng lực hành động đang liều mạng chống cự.

Tiếng hét thảm không ngừng lên xuống, khô lâu binh vẫn đang giẫm đạp chiến trận.

Nơi này thật sự thành địa ngục nhân gian.

Trương Lãng chết lặng ngẩng đầu nhìn trời đêm, khi nào thì sao Bắc Đẩu biến sáng như vậy, trời sắp sáng rồi sao?

Cầm lấy con ngựa Hắc Ưng Vệ đưa đến, Trương Lãng, Dương Dung leo lên ngựa.

Tính toán thì tại đây ác chiến đã là một khắc, tin tưởng Chu Du rất nhanh sắp đuổi theo tới.


Nghĩ đến đây, Trương Lãng vẫy đao trong tay, quyết đoán hét lớn một tiếng:

- Tốc chiến tốc thắng, chuẩn bị rút về Tế Dương thành!

Cam Ninh không thể không chấp nhận sự thật thất bại, dù gã cực kỳ không cam lòng, điều này có thể nhìn ra từ khuôn mặt giận dữ đến tái xanh của gã. Đây là từ khi Cam Ninh ra đời tới nay, trước giờ chưa từng thất bại thảm hại đến vậy, vì nó mà gã trả giá trầm trọng. Chu Du giao nhiệm vụ cho gã đã không thể hoàn thành, chính huynh đệ cùng gã ra sống vào chết mười năm đều ngã xuống vô số trong đêm nay.

Nhưng không còn cách nào khác. Ít nhất Cam Ninh còn có chút đầu óc, dù có làm chút sai lầm nhưng cũng khó tránh khỏi.

Cam Ninh chiến đấu với hai nữ tướng, phân tâm nhìn tình thế chiến trường. Khô lâu binh thật đúng là quái dị, phiêu đãng đoàn sáng xanh âm u, mặt quỷ dữ tợn và động tác nhanh nhẹn.

Cam Ninh hét lớn một tiếng, bỗng tăng thêm sức mạnh, đao phong vô cùng tàn nhẫn, đại đao tăng vọt ánh sáng, hóa thành ảo ảnh, không trung vô số ánh đao lấy góc độ khác nhau nhanh chóng phủ xuống Trương Ninh, Triệu Vũ, cực kỳ bá đạo.

Xem ra lần này gã quyết tâm liều mạng.

Triệu Vũ phản ứng cực nhanh, dù đại chiến suốt đêm khiến nàng tiêu hao thể lực nhiều, nhưng trời sinh người tập võ có trực giác nhanh nhạy, khiến Mai Hoa thương của nàng kịp lúc diễn biến ra chín đóa kim mai.

*Đinh đinh đinh!*

Mấy tiếng binh khí va chạm, Triệu Vũ bị chấn đến mắt hoa lên, huyết khí cuồn cuộn. Hiển nhiên nàng chưa nhận định đúng về sức mạnh gấp mấy lần của Cam Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận