Phong Lưu Tam Quốc

Đại Kiều và Tiểu Kiều vô cùng xấu hổ hai người ngẩng đầu lên.

Không có cảm giác kinh diễm.

Không có cảm giác đụng phải tiên nữ.

Trương Lãng bỗng nhiên cảm giác cả đời mình cũng không quên nổi cái khuôn mặt này.

Hai người đôi mắt ngập nước lóe ra từng hạt châu trấn áp tâm linh.

Khi ánh mắt tiếp xúc với bọn họ thì giống như là một dòng nước ấm Trương Lãng như tắm gió xuân an thái vô cùng.

Tiểu Kiều Đại kiều nhất thời đỏ ửng cả khuôn mặt rồi cúi đầu xuống.

Biểu lộ n hư vậy tự nhiên khiến cho người ta động tình.

Điền Phong Điển Vi ở bên cạnh tuy không có thói quen ngắm nhìn mỹ nữ nhưng cũng phải há hốc mồm si mê.

Có lẽ đây là loại hình hiền thê trong suy nghĩ của mọi người Trương Lãng tán thán.

Trương Lãng nhanh chóng phục hồi tinh thần:

- Ai là tiểu Kiều ai là đại Kiều?

Mỹ nữ ở bên trái hào phóng nói:

- Tiểu nữ là đại Kiều.

Mỹ nữ ở bên phải cũng cất tiếng:

- Tiểu nữ là Tiểu Kiều.

Trương Lãng gật đầu khen:

- Quả nhiên là nhân gian tuyệt sắc.

Cho tới bây giờ mọi người mới phục hồi tinh thần, có được hiền thê như vậy kiếp này không đáng tiếc.


Trương Lãng gật đầu đảo mắt nói:

- Các ngươi có ý trung nhân chưa?

Kiều Huyền biến sắc hiển nhiên là biết ý định của Trương Lãng.

Quả nhiên Đại Kiều đỏ ửng cả khuôn mặt biểu lộ tràn ngập vẻ xấu hổ.

Kiều Huyền thầm kêu hỏng mất rồi.

Quả nhiên chưa đợi Kiều Huyền lên tiếng thì Trương Lãng đã mở miệng:

- Không mở miệng các ngươi chắc có ý trung nhân rồi.

Khuôn mặt của đại tiểu kiều càng thêm ửng đỏ.

- Không biết là vị thanh niên anh tuấn nào có thể lọt vào mắt xanh hai vị tiểu thư, để Trương Lãng làm mai mối cho các ngươi.

Đại Kiều cuối cùng cũng mở miệng:

- Tướng quân đa tâm tỷ muội chúng thảo dân do song thân nuôi dưỡng, cần phải hầu hạ cùng hưởng niềm vui gia đình.

Trương Lãng liền chuyển động cố ý nói:

- Các ngươi đã không có ý trung nhân vậy ta đây ngược lại muốn cầu thân.

Đại Tiểu Kiều biến đổi sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trương Lãng làm bộ không thấy mà nói:

- Các ngươi yên tâm ta tuyệt đối không phụ sắc đẹp của các ngươi.

Đại Tiểu Kiều không thể trả lời lòng lại như lửa đốt, đưa mắt về phía Kiều Huyền.

Kiều Huyền thấy ánh mắt của các nàng thì mồ hôi toát ra bừng bừng.

Trương Lãng lạnh lùng nói:

- Các ngươi còn muốn lừa gạt ta cho tới khi nào? Trương Lãng nở ra nụ cười giống như chó sói với cô gái quàng khăn đỏ rồi nói:

- Các ngươi không nói đừng tưởng rằng ta không biết, bằng không để ta đoán.

Đại tiểu Kiều sợ hãi cúi đầu không dám nói nhiều.

Trương Lãng nhìn nhìn tự nhủ nói:

- Sẽ không phải thích đại tướng quân chứ, bổn tướng quân anh tuấn tiêu sái phong lưu phóng khoáng, nhất là rất tài giỏi ba tuổi biết chữ, năm tuổi...

Đại tiểu Kiều đang căng thẳng bị lời nói khôi hài của Trương Lãng làm cho trầm tĩnh lại trong mắt ẩn hiện nét cười.

Hóa ra hắn cũng không có chán ghét lắm.

Trương Lãng miệng lưỡi lưu loát:

- Hai vị mỹ nữ ta đoán đúng không?

Đại tiểu Kiều vụng trộm nhìn nhau lại cúi đầu xuống, trong mắt hiện ra sự vui vẻ.

Trương Lãng đạt tới mục đích rồi, đúng lúc này hắn ném xuống một quả boom?

- Không đúng sao? Các ngươi thích Chu Du phải không?

Vốn Đại Tiểu Kiều còn đang mỉm cười trong chốc lát đã đông cứng lại.

Trương Lãng cười mị hoặc nói;


- Chu Du đúng là nhân tài khó có, chẳng những tướng mạo phi phàm lại có dũng vạn phu, đúng là hôn phu tốt, tuy nhiên...

Trương Lãng cố ý đem thanh âm kéo dài.

Trương Lãng bỗng nhiên lạnh lùng:

- Đáng tiếc Chu Du dám đối đầu với bổn tướng quân chỉ sợ hắn không có kết cục hay lúc đó chỉ sợ khổ cho các ngươi.

Trương Lãng nói tiếp:

- Các ngươi đừng tưởng giấu Chu Du đi là bổn tướng quân tìm không thấy, nói cho các ngươi biết Chu Du chẳng những đã bị ta tìm được hơn nữa...

Đại tiểu Kiều đâu phải là đối thủ của Trương Lãng bị Trương Lãng nói lừa một hồi tiểu Kiều liền hoảng loạn nói:

- Tuy nhiên cái gì, Chu Lang rõ ràng....

Nói xong một nửa tiểu Kiều phát giác ra mình đã lỡ miệng, không khống chế nổi bắt đầu khóc ồ lên.

Trương Lãng từ từ nở ra nụ cười nụ cười khá vui vẻ.

Đương nhiên lọt vào mắt của Đại Tiểu Kiều thì vô cùng đáng giận.

Trương Lãng cười mị nói:

- Chu lang cái gì? Các ngươi gọi nhau thật thân mật chẳng lẽ lại có tư tình sao?

Tiểu Kiều vô cùng luống cuống khóc lớn không ngừng.

Trương Lãng giống sói đội lốt cừu mà nói: - Ha ha tiểu Kiều ngươi cũng đừng khóc nữa, kỳ thật vấn đề này không có gì ngươi thật sự thích Chu Du ta có thể làm mối cho ngươi.

Tiểu Kiều dừng lại khóc thương, hai mắt sưng đỏ rồi nói;

- Tướng quân nói thật sao?

Nói vừa xong tiểu Kiều phát hiện ra mình nói sai khuôn mặt trở nên ửng đỏ.

Trương Lãng hiện tại không hề cố kỵ, tiểu Kiều đối với Chu Du có tình rất sâu có thể nhìn ra, đại Kiều mặc dù thất lạc nhưng cũng không thất thố như Tiểu Kiều.

Trương Lãng trịnh trọng:

- Không sai Trương Lãng ta trên danh nghĩa thề, chỉ cần Chu Du có thể quy thuận chẳng những không giết hắn mà có thể thành toàn cho các ngươi, tuy nhiên nếu như Chu Du không hàng đến lúc đó cả người các ngươi đều bị sung quân tới nam cương trọn đời không được vào Trung Nguyên, nữ làm bộc tỳ, không thể đón dâu.

Trương Lãng nói tới phần sau ngữ khí trở nên lạnh lẽo.

Đại Kiều Tiểu Kiều rùng mình một cái, đối với Trương Lãng phản phúc vô thường tim đập nhanh một hồi.


Trương Lãng quét ngang nói:

- Chu Du hiện tại đang ở một nhà nông phía nam thành phải không?

Đại Tiểu Kiều đã bị sụp đổ phòng tuyến tâm lý, nghe Trương Lãng cường công thì hoàn toàn sụp đổ không tự giác được mà gật gật đầu.

Trương Lãng thản nhiên nói:

- Tiểu Kiều nói đi đến cùng là ở đâu?

...........

Khi Trương Lãng trở lại phủ thì trời đã về hoàng hôn.

Nhớ tới buổi chiều mình làm những chuyện như vậy Trương Lãng đành lắc đầu nếu hư không phải là bắt buộc thì mình Thái Văn cũng không hung ác với tỷ muội bọn họ như vậy chẳng những làm tổn thương mình mà còn làm tổn thương người khác, nghĩ tới đây Trương Lãng không khỏi nhớ tới Đại Tiểu Kiều lời đồnquar không sai, bọn họ ôn nhu khiến cho người ta thương cảm.

Trương Lãng nghĩ tới Chu Du trong lòng thầm thấy ghen ghét cho dù mình không muốn tán tỉnh nhưng đại mỹ nữ kia xinh đẹp như vậy mình bỏ qua dĩ nhiên là khó chịu.

Rất nhanh chóng Trương Lãng phát hiện ra mình không quên được khuôn mặt của đại tiểu kiều trong lòng liền tâm phiền ý loạn.

Trong lúc Trương Lãng trầm tư Điền Phong bỗng nhiên kích động chạy tới mà hét lớn:

- Chúc mừng chúa công chúc mừng chúa công.

Trương Lãng mở hai mắt to ra hưng phấn nhìn Điền Phong cao hứng hỏi:

- Hỉ từ đâu tới?

Điền Phong cười ha hả nói:

- Tử Nghĩa vừa mới báo vừa bắt được Chu Du.

Trương Lãng hung hăng vỗ án, hét lớn:

- Được dẫn hắn tới gặp ta.

Cảm giác hưng phấn tràn ngập trên mặt của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận