Phong Lưu Tam Quốc

Nhạc Siêu cười ha hả nói;

- Vương tướng quân đã quên sao Tùy Châu tuy hiểm yếu nhuwgn thành lập trên cơ sở của đối phương, binh sĩ từ bên ngoài tiến công thì khó nhưng từ bên trong mở ra lỗ hổng thì hiểm yếu địa lợi biến mất gần như không còn. Đừng quên chúng ta đang trên Qua thủy, lúc này bọn chúng nếu không kìm chế chúng ta thì không phải khu vực trung tâm này chúng ta muốn làm gì thì làm sao?

Vương Mang vỗ đầu một cái nói:

- Nhạc tướng quân nói rất đúng.

Tưởng Khâm nhìn hắn trong lòng thầm nghĩ Nhạc Siêu đúng là nhân tài về sau cần phải lưu hắn lại ở cạnh mình.

Tưởng Khâm đứng thân hình lên trầm giọng quát;

- Lý Hổ ngươi mang một số binh sĩ cảnh giác nếu như phát hiện quân địch không thể giao chiến thì cần phải báo lại phía sau.

Lý Hổ ra khỏi hàng, cất tiếng nói:

- Mạt tướng hiểu rõ.

Tưởng Khâm hỏi tiếp:


- Nhạc Siêu ngươi mang mấy tù binh, tách bọn chúng ra.

Tưởng Khâm lạnh lùng nói:

- Những binh lính khác theo ta cùng đánh vào, việc này liên quan đến an nguy toàn cục của Giang Hạ chúng tướng khi lâm trận không thể lui bước nếu phát hiện ra có kẻ chạy trốn thì ta sẽ không tha, phàm những người anh dũng xông lên giết địch có công sẽ có phần thưởng.

Chúng tướng sĩ tiếp lệnh sĩ khí trở nên cao ngất.

Tưởng Khâm hít một hơi sau đó quay nhìn binh lính thủ hạ rồn lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ xuất phát.

Theo thanh âm hét lớn của Tưởng Khâm chúng binh sĩ dưới sự dẫn dắt của mấy tù binh bắt đầu hướng về phía Châu thành.

Trên đường thám tử phía trước hồi báo phát hiển không ít binh sĩ ở gần bên bờ sông hành quân xem bộ dạng là muốn đoạt quyền khống chế Qua sông, tiêu diệt binh mã.

Sau khi nhận được tin tức Tưởng Khâm trong lòng thầm khen đôi mắt đảo quanh Nhạc Siêu ở phía sau mình.

Trên đường bình an không có gì trở ngại.

Quan Độ.

Trận chiến mở màn của Viên Thiệu tuy thất bại sĩ khí ngã xuống tổn thất không ít binh sĩ nhưng binh lực vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối.

Đầu tháng chín Viên Thiệu thay đổi chiến cuộc đại quân xông tới chiếm lấy Dương Võ chuẩn bị xuôi nam tới Hứa Xương, cường công quân Tào, chủ ý này nhận lấy sự phản đối của hơn một nửa mưu thần nhưng Viên Thiệu vẫn không để ý, Viên Thiệu đang bước nhanh hơn một bước trên con đường bại vong của hắn.

Viên Thiệu mệnh cho danh tướng Hà Bắc Trương Hợp làm tiên phong bắt đầu di chuyển đồng thời cánh quân một lần nữa đánh về phía Bạch Mã, Duyên Luật các độ khẩu trọng yếu ở Hoàng Hà, có ý đồ khống chế binh lực của quân Tòa, để cho hắn thong dong tổ chức phòng thủ hi vọng một lần nữa hai bên mở ra đột phá quan khẩu.

Sau khi biết được động cơ của Viên Thiệu, Tào Tháo lập tức hạ lệnh cho binh sĩ lập doanh cắm trại ở quan đội đồng thời khép lại hai cánh bắt đầu tập trung binh lực, dĩ dật đãi lao.

Đại quân của Viên Thiệu hung hăng tới, trận chiến Hoàng Hà đã tới.

Cùng tháng Viên Thiệu mưu phản Trương lỗ để cho hắn theo Hán Trung xuất chinh ra Ngọ Cốc có ý đồ thừa dịp Tào Tháo vô lực bận tâm đánh tới Trường An, tin tức này quả nhiên khiến cho Tào Tháo luống cuống tay chân, đại quân của hắn phối hợp từng phòng tuyến thật sự không có dư binh lực điều tra, giật gấu vá vai, lúc này Tào Tháo càng có chủ ý đánh vào mối quan hệ giữa Trương Lỗ và Lưu Chương.


Lưu Chương vốn là người an nhàn, không ôm chí lớn không đáp ứng chuyện này nhưng Tuân Du dùng số tiền lớn mua chuộc trọng thần bên người của Lưu Chương, để cho hắn trước mặt Lưu Chương hí lộng thị phi, cộng thêm phụ thân của Lưu Chương chết có mối quan hệ lớn với Trương Lỗ, trải qua nhiều lần du thuyết Lưu chương vì ý niệm báo thù bắt đầu chuẩn bị xuất binh đánh Hán Trung.

Lưu Bị sau khi được tin tức này thì hưng phấn khoa tay múa chân, cho rằng cơ hội mà hắn đau khổ chờ đợi đã tới.

Lưu Bị nhanh chóng đưa tin này cho Lưu Biểu nói rằng mình cũng đã chém đầu được loạn đảng cầm đầu Trường Sa nhưng Giang Đông bố phòng nghiêm mật nhất thời khó đánh hạ, hiện tại Trung Nguyên đại loạn, nếu như lúc này gây chiến tiếp với Trương Lãng thì thật không khôn ngoan nếu như đem trọng binh tới Giang Nam cũng không có ích gì, hi vọng Lưu Biểu có thể cho mình đem binh chủ lực trở lại Giang Lăng xem thế cục Xuyên Trung Hà Bắc mà phát triển, một khi có cơ hội khai mở bản đồ một phen lập nghiệp.

Thế lực Trung Nguyên rắc rối khó gỡ, Tào Tháo cùng Viên Thiệu khai chiến với nhau các chư hầu quân phiệt có dã tâm đều muốn chiếm một chén canh.

Tùy Châu tuy mượn núi cao trùng điệp làm bình chướng, khí hậu thích hợp, không có hạn hạn, dân phong chất phác, xã hội an định là một khó lúa không tệ lại là đường tắt tới Tương Dương dù thế nào cũng phải có trọng binh canh gác.

Lục Lâm sơn mạch một mực kéo dài, trong phạm vi hơn ba trăm dặm vuông, nằm ngang Giang Hán uốn lượn Kinh Tương, theo Qua sông thẳng tới Tùy Châu số lượng ước chừng mấy chục dặm, nhận ảnh hưởng của Lục Lâm sơn mạch đường vô cùng khó đi hai bên đầy cỏ dại.

Tưởng Khâm một bên ẩn nấp một mặt muốn hành quân với tốc độ nhanh hơn, làm cho binh sĩ khổ không thể tả.

Trải qua mấy giờ hành quân, mục tiêu ngày càng trở nên tiếp cận, đứng ở trên đỉnh núi có thể nhìn thấy hình dáng châu huyện, Tưởng Khâm hưng phấn kêu lên:

- Có phải Tùy Châu huyện thành đã tới?

các tù binh kia bắt đầu biến đổi hô hấp, liên tục kêu khổ, Tưởng Khâm hiểu ra lập tức buông tay, tù binh kia biểu lộ sợ hãi mà nói:

-Tướng quân ở phía trước có hai ngọn núi, qua đó là tới huyện thành Tùy Châu rồi.


Tưởng Khâm nắm chặt nắm đấm lại trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác xúc động vô cùng, trải qua hơn một tháng hành quân cuối cùng cũng đã tới thời khắc thành bại rồi.

Dưới sự kịch liệt của Tưởng Khâm chúng binh sĩ nhanh chóng tỉnh lại.

Tưởng Khâm vung tay lên, mấy binh sĩ tù binh phía trước bắt đầu tăng tốc độ, hướng về phía Tùy Châu mà tới.

Thời gian hai canh giờ trôi qua nhanh chóng, Tưởng Khâm và binh sĩ xuyên qua sông trong chốc lát đã tiến vào quan đạo.

Ở giữa trưa trên quan đạo người đi đường không phải nhiều có rất nhiều người phiêu mình dưới nắng bởi vì mấy năm không có chiến sự nên cảnh giới vô cùng thấp, cộng thêm Tưởng Khâm nhiều lần cường điệu không được giết chết dân chúng cho nên quân dân bình an vô sự, mọi người tuy hoài nghi ánh mắt kinh ngạc, nhưng nhất thời không nghĩ ra là chuyện gì.

Tưởng Khâm cũng không để ý tới ánh mắt của người khác hắn cần phải tranh thủ thời gian.

Rất nhanh chóng từ trên cửa thành nhìn xuống chúng binh sĩ tốp năm tốp ba tụ hợp lại nói chuyện phiếm, binh sĩ dưới thành cũng vô tình kiểm tra người đi đường hoàn toàn không biết có quân địch đột kích.

Rốt cục ở trên thành cũng có người phát hiện ra dị trạng.

Ở trên thành trì có một binh sĩ ngây ngốc đứng lên không tin vào mắt xoa xoa một hồi rốt thốt to:

- Huynh đệ các ngươi nhìn xem một mảng lớn đen sẫn phía trước kìa có phải là quân đội không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận