Phong Lưu Tam Quốc

Trương Lãng khẽ nói:

- Nhìn Ba Khâu hồ, ốc xanh trên Thường Tương, đây là một việc vui vẻ nhất trong đời người, đáng tiếc thật là tiếc.

- Hì hì.

Triệu Vũ lúc này mới thu lại tầm mắt nhìn núi xa, liếc Trương Lãng một cái, cười duyên nói:

- Triệu Vũ tưởng Lãng ca ca có cái gì thao thao bất tận, hóa ra chỉ là thèm thôi, hì hì.

Trương Lãng cười khẽ, hắn chẳng qua là nói mà thôi, chưa tới tình trạng thèm như Triệu Vũ đã bảo. Nhưng nếu sau này có cơ hội, hắn thật muốn đem vợ con tới đây, vừa ngắm cảnh đẹp Động Đình vừa nhấm nháp ốc xanh. Chỉ không biết tới khi nào hắn mới có thời gian rỗi rành đi ngao du sơn thủy? Nghĩ tới đây, lòng Trương Lãng vương nỗi sầu. Đến thời đại này chớp mắt thời gian như thoi đưa, ngoảnh đầu lại đã mười năm. Không thể không nói hắn đã cố gắng phấn đấu lắm rồi, nhưng bây giờ chỉ mới là xưng vương xưng bá Giang Nam, không đánh chiếm được khối ván cầu Kinh Châu, càng đừng nói tới bắc phạt Trung Nguyên. Nếu cứ dựa theo tốc độ này, thật không biết tới khi nào mới hoàn thành sự nghiệp xưng bá tam quốc đây? Không lẽ thật phải chờ đến râu trắng rụng hết, già nua lập cập? Nghĩ tới đây, Trương Lãng thở dài một tiếng, vốn tâm tình sáng sủa biến u ám nhiều.

Triệu Vũ cũng phát hiện mặt mày Trương Lãng buồn bực, nhẹ tựa vào hắn, cái miệng nhỏ phun hương, dịu dàng hỏi:

- Lãng ca ca, làm sao vậy? Nhìn huynh mặt ủ mày chau, là nghĩ tới chuyện gì không vui ư?

Làm sao Trương Lãng có thể nói chuyện này trước mặt cô gái ngây thơ như Triệu Vũ chứ?

Hắn mỉm cười nói:

- Đâu có.

Triệu Vũ mở to đôi mắt đen láy, bĩu môi, vẻ mặt không vui nói:


- Lãng ca ca, huynh có việc mà không muốn Triệu Vũ chia sẻ với huynh sao?

Nói đến đây thì hốc mắt Triệu Vũ đỏ hồng, có khả năng tùy thời đổ mưa.

Trương Lãng nhìn Triệu Vũ biểu tình muốn khóc, luống cuống tay chân, sao có thể để giai nhân đau lòng chứ?

Hắn xoay tròn con mắt, nghĩ ra mưu kế, cười tà nói:

- Thật ra không có gì ghê gớm lắm, muội thật sự muốn biết?

Triệu Vũ chu môi thật cao, hiển nhiên rất bất mãn cách nói của Trương Lãng, giận bảo:

- Là việc gì chứ, ca ca mau nói nha. Chỉ cần Triệu Vũ có thể làm được thì nhất định sẽ làm cho ca ca!

Trương Lãng gật đầu, bụng cười thầm mà mặt ngoài giả bộ nghiêm túc.

Hắn nghiêm trang nói:

- Vậy được rồi, ta nói muội biết.

Hắn vẫy tay ý bảo Triệu Vũ thò đầu qua, rồi nhẹ cắn vành tai trắng trong suốt của nàng, thì thầm vài câu.

Khuôn mặt Triệu Vũ thoáng chốc đỏ bừng, còn hơn cả ánh hoàng hôn, phút chốc trời đất nhạt nhòa.

Triệu Vũ chỉ thấy mặt nóng ran, tay chân chẳng biết để làm sao, giọng nhỏ như muỗi kêu bảo:- Lãng ca ca, huynh thật xấu!

Trương Lãng nhìn nàng thiếu nữ e thẹn thì vui vẻ cười dài, buồn phiền không còn nữa.

Sắc mặt Triệu Vũ càng đỏ hơn, liên tục giẫm gót sen, xấu hổ vô cùng.

Lúc này có một binh sĩ chạy tới báo tin:

- Chúa công, mới nhận được tin tức của Chu Du đại nhân! Chu tướng quân tại La Huyện dụ quân Vương Uy đến Ba Khâu hồ đại chiến. Giết địch ba ngàn, thu được vô số quân tư. Vương Uy thua rút về La Huyện, đã chuẩn bị chạy về Trường Sa.

- Ha ha, tốt tốt!

Trương Lãng tâm tình cực tốt đuổi vệ binh xuống, cười nói với Triệu Vũ rằng:

- Vương Uy vừa lui thì quân ta có thể nhân lúc Thái Mạo còn chưa ổn định, bắt đầu tấn công Nam quận. Bây giờ chúng ta có rất nhiều lựa chọn. Nóng lòng thì có thể trước đánh Tác Đường, tập kích Công An, rồi uy bức Giang Lăng, nếu thong thả thì trước thủ Giam Hoa huyện, sau cắt Hoa Dung đạo, cũng sẽ đạt tới mục đích uy hiếp Giang Lăng. Nếu cảm thấy hai kế trước quá nóng vội thì chúng ta có thể trước tiên áp hướng Bồ Tích huyện, rồi tiến Sa Tiện, từ bên cạnh phối hợp quân Hạ Khẩu, Xích Bích đánh vào phòng tuyến Ô Lâm, Hán Dương, đạt mục đích đột phá Hán Dương.

Triệu Vũ nghe mơ mơ màng màng không hiểu gì cả, nàng ngượng ngùng cười nói:


- Triệu Vũ không hiểu mấy chuyện này, nhưng ca ca nói được thì nhất định có thể!

Trương Lãng cười mắng:

- Nha đầu này nếu nói đánh giết thì chắc chắn muội là người xông trước nhất. Nếu nói bày mưu lập kế thì muội không bằng cả con nít ba tuổi. Thật không biết trong đầu muội chứa cái gì nữa!

Triệu Vũ cười duyên hai tiếng, nhăn mặt với Trương Lãng, rất là đắc ý, không hề cảm thấy có gì không đúng.

Lúc này, bên dưới lầu các truyền đến tiếng *thùng thùng* vội vã, sau đó là một người vội vàng nhảy lên.

Người chưa tới mà tiếng đã vang:

- Chúc mừng chúa công! Chúc mừng chúa công! Có tin tức cực kỳ tốt!

Trương Lãng ngoái đầu lại, hóa ra là Lỗ Túc. Bình thường gã chất phát, lúc này biểu tình kích động như là bị kích thích rất lớn, không còn chút gì trầm ổn thường ngày.

Trương Lãng vội vàng tiến lên hai bước, bị gã lây nhiễm, hỏi ngay:

- Tin tốt từ đâu?

Chắc là Lỗ Túc một đường chạy tới, ngực không ngừng phập phồng, miệng thở hổn hển.

Gã hoa chân múa tay, mặt đầy hưng phấn nói:

- Tin tốt từ Giao Châu đến! Mới nhận được tin của Trương Chiêu đại nhân, Triệu Vân tướng quân tại Nam Cương vài tuần trước đại phá Sĩ Tiếp Nguyệt Ô thành, giết gần vạn, tù binh vô số, còn bắt sống Sĩ Hoàng. Sĩ Tiếp dẫn tàn binh bại tướng rút về Thương Ngô. Triệu tướng quân lệnh cho Cao Thuận mang binh truy ngay, truy cùng đuổi tận. Mấy chư hầu Giao Châu thấy vậy xin hàng, tiểu tướng Lăng Thao càng là kéo dài trăm dặm, uy chấn Nam Cương. Cho khoảng thời gian thì sẽ bình định được Sĩ Tiếp, điều quân về Kinh Châu.

- Ha ha, tốt tốt!

Trương Lãng hưng phấn đến không nói nên lời, ngửa đầu cười dài.


Mắt Lỗ Túc sáng ngời, nói:

- Chỉ cần định được Giao Châu, chính là lúc Lưu Biểu giao ra bát quận Kinh Châu!

Trương Lãng hưng phấn xoa tay, không ngừng đi tới đi lui. Tin chiến thắng của Triệu Vân đến rất đúng lúc. Tuy hắn đã tính kế cả chiến cuộc Kinh Sở, chiếm ưu thế, nhưng không đại biểu có thể một hơi nuốt hết bát châu bát quận. Nếu Triệu Vân bình định được Giao Châu, mười vạn đại quân điều về Giang Hạ, vậy thì kết quả sẽ khác đi.

Trương Lãng càng nghĩ càng hưng phấn, mắt lóe ánh sáng, dường như đã nắm Kinh Châu trong tay vậy.

Hắn nói với Lỗ Túc:

- Tử Kính, ngươi lập tức đem tin tức này truyền vào tai mỗi một binh sĩ, để họ biết rằng không bao lâu sau, đại quân chúng ta có thể trở lại. Tới lúc đó sẽ cho Lưu Biểu biết tay!

Lỗ Túc gật đầu liên tục, cười nói:

- Vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Hơn nữa tin này có thể ủng hộ sĩ khí rất lớn.

Trương Lãng cười gật đầu, vung tay lên, hưng phấn nói:

- Let go!

- Lai tử cẩu!

Lỗ Túc cũng vung tay hào hứng theo sau mông Trương Lãng. A, la tử cẩu? Lỗ Túc mê mang dừng bước, cái này có ý gì? Trong đầu Lỗ Túc mơ hồ. Mặc kệ, học theo chúa công sẽ không sai lầm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận