Phong Lưu Tam Quốc

Trương Lãng bật dậy, mặt đầy tươi cười nói:

- Tốt lắm, ngươi mang ta qua ngay.

Đoàn người có Hắc Ưng Vệ dẫn dắt xuyên qua rừng cây um tùm, trước mắt là một tầng bậc thang dùng đá xây thành. Quanh co khúc khuỷu kéo dài ra xa, bởi vì sương khói vờn quanh nên không thể thấy rõ tình hình trước mắt.

Lại đi khoảng một nén hương thì trước mắt sương khói như ẩn như hiện ra một gian nhà tranh. Bốn phía đầu là cây xanh trúc lục, phong cảnh cực kỳ đẹp đẽ.

Một Hắc Ưng Vệ chỉ đằng trước, hưng phấn nói:

- Chúa công, chính là đây!

Trương Lãng gật đầu, tăng nhanh bước chân, rất nhanh đã tới trước gian nhà.

Lúc này Trương Lãng mới nhìn kỹ tình hình trong sân nhỏ. Bên ngoài là một vòng hàng rào trúc, bên trong gieo trồng các loại hoa cỏ, vô cùng kiều diễm. Có nụ hoa chớm nở, các loại hương thơm xộc vào mũi, khiến người bất giác say. Bên trong là một gian nhà tranh cực kỳ đơn sơ, trừ chắn gió che mưa ra thì không còn ích lợi gì. Trương Lãng nhíu mày, nếu bên trong thật sự có Hoàng Nguyệt Anh, thật không thể tưởng tượng nàng sinh hoạt khắc khổ thế nào. Trương Lãng nhìn cửa cổng hờ khép, tùy tay đẩy ra.

Hắn nhỏ giọng dặn:

- Đừng đạp lên hoa cỏ nơi này.

Sau đó hắn cẩn thận tiến tới.

Đi tới trước cửa, Trương Lãng nhẹ gõ hai tiếng.

- Ai đó?

Bên trong truyền ra thanh âm uyển chuyển như chim hót, giọng nói lộ ra kinh ngạc.

Trương Lãng nhẹ nhàng thở ra, nghe giọng nói thật là thoải mái, còn cảm thấy khá quen, chắc là Hoàng Nguyệt Anh ở bên trong.

Trương Lãng hắng giọng, hỏi:

- Xin hỏi đó là Hoàng Nguyệt Anh, Hoàng tiểu thư à?

*Két!*

Một tiếng trong trẻo, cửa tre bị đẩy ra, tiếp theo xuất hiện một cô gái dáng người mảnh khảnh. Vóc dáng nàng cao ráo, eo nhỏ mảnh mai, bởi vì mặc đồ võ sĩ trắng tinh, đặc biệt tôn lên bộ ngực căng tròn, đường cong cực kỳ mỹ miều. Trên khuôn mặt che tấm khăn mỏng khiến người không thể thấy rõ mặt mày, chỉ lộ đôi mắt to làn thu ba, như hồ xuân thủy khiến người nhìn không cẩn thận hòa tan bên trong.

Trương Lãng chỉ liếc sơ lập tức xác định người này chính là Hoàng Nguyệt Anh. Ánh mắt hắn liếc eo thon lại tới bộ ngực, lòng thầm khen không dứt. Nếu tính nhiêu đó thôi thì Hoàng Nguyệt Anh có thể xem như mỹ nữ bậc nhất, chỉ đáng tiếc bớt trên mặt nàng phá hủy vẻ đẹp không gì sánh kịp. Nghĩ tới đây, Trương Lãng thở dài một tiếng, thật là đáng tiếc.

Hoàng Nguyệt Anh mặt đầy kinh ngạc nhìn Trương Lãng, đôi mắt ngập nước tỏ rõ không thể tin. Nàng không thể tưởng tượng nổi Trương Lãng sẽ xuất hiện tại đây. Phút chốc Hoàng Nguyệt Anh ngây ra như phỗng, ngơ ngác nhìn Trương Lãng.

Trương Lãng đi tới trước mặt Hoàng Nguyệt Anh, lắc tay trêu chọc:

- Sao vậy? Bổn tướng quân xuất hiện trước mắt nàng thì rất bất ngờ sao?

Hoàng Nguyệt Anh thế mới hồi phục tinh thần, mắt lóe tia sáng không người thấy được, thỏ thẻ nói:

- Đúng là hơi ngoài ý muốn.

Trương Lãng cười nói rằng:

- Không những nàng ngoài ý muốn, bổn tướng quân cũng thế. Không ngờ có ngày bổn tướng quân có việc cần tìm nàng.

Nói xong Trương Lãng thói quen nháy mắt với Hoàng Nguyệt Anh, thật tự nhiên trêu chọc.

Hoàng Nguyệt Anh khó hiểu liếc Trương Lãng, khi tiếp xúc với đôi mắt đầy tính xâm lược kia thì gò má nàng bất giác ửng hồng, dường như nhớ tới việc khiến người ngượng ngùng. May là mặt nàng che khăn, Trương Lãng không trông thấy biểu tình.

Nhưng dường như Trương Lãng không chịu tha cho, tiếp tục cười hì hì nói:

- Bổn tướng quân quá nhớ Hoàng tiểu thư, cho nên mới…

Chẳng ngờ Hoàng Nguyệt Anh không giận, chỉ liếc Trương Lãng một cái, thấp giọng rầy:

- Ba hoa.

Trương Lãng trợn mắt há hốc mồm. Biểu tình của Hoàng Nguyệt Anh, giọng điệu nói chuyện, giống như là tình nhân liếc mắt đưa tình, khiến tim Trương Lãng đập nhanh, thất thần. Nửa ngày sau hắn mới bình ổn lại, dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm đôi mắt như thu thủy của Hoàng Nguyệt Anh, như là muốn từ bên trong thấy ra manh mối gì.

Hoàng Nguyệt Anh lần đầu tiên có cảm giác không được tự nhiên.

Nàng cố gắng kiềm nén nhịp tim đập, bình tĩnh nói:

- Lần này Trương tướng quân đến chắc không chỉ vì trò chuyện thôi? Có việc gì cứ nói thẳng đi.

Trương Lãng nghiêm túc nói:

- Hoàng tiểu thư, không biết lúc trước ước hẹn của chúng ta còn có hiệu lực không?

Hoàng Nguyệt Anh kinh ngạc nhìn Trương Lãng. Nàng thấy hắn dùng giọng điệu rất nghiêm túc thì bất giác gật đầu.

Ngay lúc này, trong nhà truyền đến giọng nói ngọt ngào hỏi:

- Sư muội, là ai đó?

Hoàng Nguyệt Anh chưa lên tiếng thì Điển Vi đứng sau lưng Trương Lãng bỗng nhiên vui sướng la to:

- Đại muội muội, muội cũng ở đây hả?

- Là Điển đại ca à?

Trong nhà vang giọng nói lộ rõ vui sướng, sau đó là hàng loạt tiếng va chạm.

*Binh bàng bốp*

Rất nhanh, gió thơm thổi qua, lao ra một người đàn bà ba mươi tuổi xinh đẹp. Dù đã qua đi thời kỳ thanh xuân đẹp đẽ, nhưng phong vận còn đó, trưởng thành mê người. Người đàn bà này chính là Bồ Nhu, nàng vẻ mặt không thể tin nhìn Điển Vi.

Điển Vi ở sau lưng Trương Lãng, khuôn mặt ngăm đen bởi vì hưng phấn mà biến đỏ sậm, mắt hổ nhìn chằm chằm Bồ Nhu, không ngừng xoa tay, trong thoáng chốc không biết nên nói gì. Nhìn bộ dáng hưng phấn của gã, thật giống như gặp lại thê tử xa cách lâu ngày.

Trương Lãng nhìn biểu tình của hai người, cười thầm trong bụng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Các người đừng ở đây mắt qua mày lại, để chủ nhân mời chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.

Lúc này Hoàng Nguyệt Anh mới như tỉnh khỏi giấc mộng, xấu hổ nói:

- Trương tướng quân, nếu ngươi không ngại ốc xá đơn sơ thì mời vào.

Trương Lãng cười to nói:

- Sao có thể? Núi không cao thì làm gì có tiên. Thủy không sâu làm gì có long hiển linh. Tuy nói nhà đơn sơ nhưng có Hoàng tiểu thư, Bồ tiểu thư ở đây thì tiên cư linh lung, tỏa ánh hào quang.

Hoàng Nguyệt Anh cười khổ, lắc đầu dẫn đám Trương Lãng vào buồng trong, kéo ghế ra.

Trừ Trương Lãng ngồi xuống ra, mấy người khác đều đứng.

Trương Lãng mở miệng nói:

- Các người thật biết tìm chỗ, nơi này rất là thanh nhã, phong cảnh lại xinh đẹp, thật là chỗ tốt.

Hoàng Nguyệt Anh mỉm cười, không nói gì.

Trương Lãng nói tiếp:

- Được rồi, ta không nói quanh co với các nàng. Lại đây tìm các nàng là thật có một việc khá đau đầu cần Hoàng tiểu thư giúp giùm.

Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên nói:

- Trương tướng quân bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm, còn có việc gì không giải quyết được đâu?

Trương Lãng nói:

- Hoàng tiểu thư quá xem trọng bổn tướng quân rồi. Bổn tướng quân cũng là con người, sao thật sự không gì làm không được? Nàng nói đi, rốt cuộc có chịu giúp ta hay không?

Hoàng Nguyệt Anh bình tĩnh nói:

- Là việc gì? Nếu vượt qua phạm vi năng lực của bổn tiểu thư thì ta đành bất lực.

Trương Lãng không thèm để ý nói:

- Yên tâm, kỳ thực đối với nàng thì đó là một việc rất đơn giản.

Hoàng Nguyệt Anh thản nhiên hỏi:

- Rốt cuộc là chuyện gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui