Phong Lưu Tam Quốc

Trương Huân gật nhẹ đầu dùng thanh âm thô hào mà nói:

- Tuy nhiên quân Từ Châu vừa đánh lui ba mươi vạn quân Tào Tháo không thể xem thường.

Xem ra Trương Huân cũng sợ Tào bằng không cũng không nói như vậy.

Ánh mắt gian tà của Tuân Chính di chuyển không phục mà nói:

- Tướng quân cần gì phải làm mạnh chí khí của người khác diệt uy phong của mình với võ nghệ của tướng quân không đầy ba hiệp sẽ trảm được Trương Lãng, ta sẽ kiệt lực giúp tướng quân hò reo trợ uy.

Tuân Chính này xem ra không có gì tốt chỉ giỏi việc vỗ mông ngựa.

Thuộc cấp Trần Lan nhìn cảnh tượng này vô cùng không vừa mắt trong lòng hắn đã sớm có ý kiến với Tuân Chính nhưng trở ngại hắn là em vợ của ái tướng Kỷ Linh của Viên Thuật cho nên mới nhường nhịn lúc này lạnh lùng nói:

- Trương Lãng dùng sáu vạn binh mã đánh bại 30 vạn đại quân của Tào Tháo mà chúa công dùng mười vạn tinh binh đánh không lại Tào cho thấy Trương Lãng không phải là người đơn giản.

Trương Lãng tính tình ngay thẳng, nói thẳng mọi chuyện Lôi Bạc ở bên cạnh hắn có giao hảo tốt nhiễm tính tình của hắn cũng lạnh lùng nói:

- Thủ hạ của Trương Lãng là Cao Thuận Điển Vi có sức vạn phu khó đỡ Trương Liêu Thái Sử Tử ở dưới thành Tiểu Bái cũng đánh ngang tay với Hạ Hầu huynh đệ, nhớ ngày đó đại tướng Kỷ Linh của chúng ta cũng không chống nổi Hạ Hầu Đôn 50 chiêu cho thấy hai người này vũ dũng tới đâu.

Lôi Bạc này thể hình tương đương rắn chắc tứ chi cường tráng trên mặt còn có vết đao đôi mắt không lớn nhưng toát ra vẻ âm trầm.

Tuân Chính cười nói:

- Quân Tào Tháo lúc đó tuy 30 vạn nhưng hầu hết đều là hàng binh Khăn Vàng, huấn luyện chưa lâu tâm tình bất ổn thua cũng là điều bình thường. Mà Cao Thuận Điển Vi chỉ có cái dũng của kẻ thất phu cần gì phải sợ, mười vạn tinh binh Hu Dị chúng ta đã tôi luyện mỗi người đều dũng mãnh vô cùng, chỉ cần tướng quân xung phong xuất chiến dĩ nhiên có thể đánh bại binh mã Từ Châu.

Lôi Bạc hừ nhẹ một tiếng mà cười lạnh:

- Đã như vậy phiền Tuân Chính tướng quân xuất chiến bảo vệ sự bình an của Hu Dị.

Khuôn mặt của Tuân Chính nở ra một nụ cười gian;

- Ta làm sao có thể so với Lôi tướng quân ngươi võ nghệ mạnh hơn ta gấp mười lần ta làm sao dám lòi cái xấu.

Sắc mặt của Trương Huân trở nên âm trầm hắn cũng không phát biểu ý kiến, tuy nhiên lâu rồi không có chiến sự hắn giống như hổ bị tù túng liền phiền não nói:

- Đừng cãi cọ nữa.

Sau đó lông mày của hắn giương lên hét lớn một tiếng:

- Nhạc Tựu.

Ngay lập tức từ trong hàng ngũ chúng tướng đi ra một nam tử trung niên vẻ mặt hung ác, mặt mũi dữ tợn toàn thân cao thấp đều mặc áo giáp mà trầm giọng nói:

- Có mạt tướng.

Trương Huân đối với thái độ của hắn vô cùng hài lòng mà hạ lệnh quát:- Mệnh cho ngươi lãnh binh một vạn, ra khỏi thành nghênh chiến quân từ châu, trận đầu chỉ có thể thắng chứ không thể bại, nếu như thất bại thì ngươi mang đầu tới đây.

Nhạc Tựu quát to:

- Mạt tướng tiếp nhận.

Sau đó hắn điểm binh rời đi.

Thái Sử Từ lĩnh ba nghìn quân tiên phong hạ trại cách Dương Thành năm mươi dặm, lúc này ở phía trước linh trinh sát báo cáo có đại đội nhân mã tiên tới;

- Tướng thủ thành Hu Dị phái thuộc cấp Nhạc Tựu lãnh binh một vạn ra khỏi thành xuất chiến.

Thái Sử Từ liền để cho binh sĩ chuẩn bị nghênh địch.

Nhạc Tựu mang một vạn binh lĩnh từ Dương Thành đi ra, phó tướng Dương Bình liền hiến kế:

- Thái Sử Từ của Từ Châu cương liệt có dũng vạn phu tướng quân giao thủ với hắn phải dùng kế, thuộc hạ xin lĩnh một đám quân mai phục ở khu vực phía nam, đợi tướng quân đấu với Thái Sử Từ thì sẽ lấy pháo làm hiệu, phục binh xuất hiện tướng quân dùng hồi mã thương nhất định sẽ đánh bại binh mã Từ Châu.

Nhạc Tựu vui mừng gật đầu:

- Kế này rất hay ngày sau đắc thắng ta sẽ kể công đầu của ngươi trước mặt tướng quân.

Dương Bình tạ ơn lãnh binh mà đi.

Không lâu sau hai quân đã gặp nhau.

Nhạc Tựu cầm đao xuất mã nhưng hung thần ác sát mắng to:

- Tiểu nhi Thái Sử Từ, chủ của ta và Trương Lãng nước sông không phạm nước giếng, ngươi không ở Từ Châu lại dám xuất binh tới Hu Dị, dấy lên chiến hóa.

Thái Sử Từ liền cho ba nghìn binh sĩ kết trận tinh kỳ tung bay đằng đằng sát khí hắn thì mặc một thân huyền giáp, chỉ vào Nhạc Tựu mà cười to nói:

- Người đến là ai dám hung hăng thế, ta nghe nói Viên Thuật xa dâm tứ muốn chiếm lĩnh vô độ, dân chúng khổ cực nay Từ Châu chúng ta vì đại nghĩa mà xuôi tới Dương Châu để cứu vạn dân chúng trước nước sôi lửa bỏng ngươi là mệnh quan triều đình không tạo phúc cho dân chúng mà trợ trự vi ngược phải tội gì đây? Nếu như ngươi ngoan ngoãn chịu hàng ta có thể nói tốt vài câu trước mặt đại nhân bằng không sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.

Nhạc Tươi giận dữ bình thường hắn cao ngạo tự nhân ở Hu Dị ngoại trừ Trương Huân thì không ai là địch phủ liền thúc ngựa lao ra nói;

- Ta chính là Nhạc Tự dưới cờ tướng quân Trương Huân, ngươi chính là tiểu nhi Thái Sử Từ, cầm cái mạng chó đến đây.

Thái Sử Từ cười lạnh một tiếng:

- Hạng người vô danh hôm nay coi như ngươi không may đợi ta lấy đầu chó của ngươi tế cờ.

Hắn hét lớn thúc hoàng tông mã phóng đi, hai bên quân sĩ hò hét trợ uy.

Hai bên giao chiến một hồi cánh tay của Nhạc Tựu đã chấn động, lòng bàn tay run rẩy Thái Sử Từ thương tật như điện khí lực của Nhạc Tựu không theo kịp đại đao bị đập bay trong lòng hắn kinh hãi, muốn đánh vài chục hiệp nữa sau đó trá bại mà về không ngờ hắn dốc toàn lực qua ba hiệp đã thật sự bại.

- Mua mau lui lại.

Nhạc Tựu vừa chạy trốn đã hô to với đám binh sĩ.

Thái Sử Từ làm sao có thể bỏ qua hắn dốc ba nghìn binh lính Từ Châu đuổi theo.

Một đường truy đuổi tới chân núi Hoài Châu bỗng nhiên Thái Sử Từ ghìm cương ngựa lại, con ngựa hí dài một tiếng, thương thép ở tay trái vung lên, ý bảo quân đội dừng lại.

Dương Hoài Sơn địa thế phập phồng bất định phó tướng ở bên cạnh thấy Thái Sử Từ lo nghĩ thì tiến lên nói:

- Núi này tên là Hoài Sơn địa thế khó đi, nếu như có phục quân thì chúng ta thật sự không ổn.

Thái Sử Từ cười lạnh một phen, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoài Sơn mà trầm tư vài dây sau đó hắn để một số binh sĩ về hồi báo cho Trương Lãng, để Trương Lãng phái binh tiếp ứng, lại để ba nghìn binh sĩ dùng tốc độ cao nhất tiến lên.

Phó tướng bên cạnh góp lời:

- Tướng quân không thể ở phái Nam Hoài Sơn yên tĩnh vô cùng sợ có phục binh.

Thái Sử Từ trầm giọng nói:

- Quân ta đã là tiên phong thì phải mạnh mẽ lao tới.

Sau đó hắn liền mang quân đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui